Tống Vãn Chi run lên khoảng chừng năm giây, cũng nín thở năm giây.
Đợi hoàn hồn lại sau cảm giác bức bách hít thở không thông ấy, cô mới theo bản năng thả lỏng hô hấp: “Thật xin lỗi, tôi không phải cố … Khụ…”
Cô muốn rút lui nhưng lại không kịp.
Mùi bạc hà sạch sẽ lãnh đạm, lượn lờ lẫn với mùi thuốc lá hay là mùi cỏ cây nào đấy. Trong chớp mắt cô hít vào, mùi hương kia đã cướp lấy chủ quyền hô hấp của cô.
Tống Vãn Chi còn chưa nói xong câu thì đã khó chịu mà ho khù khụ, cô càng nén giọng thì càng ho dữ dội hơn, lồng ngực khó chịu giống như bị tra tấn hay xé rách vậy.
Giang Tứ cứ thế mà dựa vào tường nhìn xem.
Cô gái phía trước đứng cách anh rất gần, ngón tay mảnh khảnh ôm chặt lấy cằm của mình, tuyến cổ yếu ớt căng như dây cung, phảng phất giống như chỉ cần một giây là sẽ bị bẻ gãy vậy. Đến lúc này cô vẫn chưa ép xuống được cơn ho khan của mình rốt cuộc cũng không nhịn được mà quay lưng.
Thế là trong đêm mùa hè, chiếc váy áo màu trắng sơ sài của cô gái cũng không thể nào che được xương bướm xinh đẹp cùng với cái cổ nhỏ nhắn đứng dưới mí mắt Giang Tứ khẽ ho từng tiếng khù khụ.
Mí mắt Giang Tứ bỗng dưng nhảy lên một cái.
Cái bật lửa kim loại vốn lỏng lẻo giữa các ngón thoắt cái được anh giữ vào trong lòng bàn tay. Giang Tứ thu lại chút ý phóng túng mà chuyển ánh mắt.
Tống Vãn Chi ho một hồi lâu mới bình phục lại hơi thở.
Cô vừa mới nghe người kia đã rời đi bèn vịn tường chậm rãi quay người, đã thấy Giang Tứ dừng ở bên ngoài khoảng hai thước, không biết đã quay lại lúc nào.
Tống Vãn Chi giật mình, ngón tay vừa mới buông lỏng giờ lại gấp gáp trở về.
Cô che đi đôi môi xinh đẹp đã ho đến đỏ lên một lần nữa, đôi đồng tử đen nhánh giống hệt với sương sớm trong đêm lộ ra vẻ đầy lo sợ, không yên mà ngước nhìn anh.
Ánh mắt Giang Tứ giật giật, dịch chuyển khỏi đó giống như chưa từng có gì phát sinh.
Ngừng hai giây, anh đưa chai nước suối đang cầm trong tay đến, phì cười một tiếng: “Tôi chỉ hút một điếu thuốc thôi mà em đã ho giống như tôi ép em hút cả bao thuốc vậy, đồ sứ dễ vỡ sao?”
Tống Vãn Chi thẹn thùng nắm chặt đầu ngón tay, khẽ buông mí mắt xuống: “Cảm ơn, không cần đâu.”
Giang Tứ chậm rãi đảo mắt, nhìn chằm chằm cô hai giây, lại cười một tiếng: “Sợ tôi sao?”
Lần này, trong giọng nói của anh mang một vẻ lạnh lùng khó hiểu.
Tống Vãn Chi không khỏi vì chuyện đó mà lòng lắc một cái, vừa im ắng vừa bất an ngẩng mắt nhìn anh.
Giang Tứ bước về phía trước một bước.
Hoàn toàn theo bản năng, khuôn mặt Tống Vãn Chi trắng bệch lui về phía sau.
Người kia dừng lại, mắt hơi híp lại: “Tôi là virus sao?”
Tống Vãn Chi cương quyết lắc đầu.
Nhưng dáng vẻ của cô như thể lúc nào cũng có thể chuẩn bị xoay người bỏ chạy, không hề che giấu một chút nào cả.
Giang Tứ cúi đầu, yên lặng mỉm cười.
Chút nóng nảy vừa mới sinh ra trong lòng chẳng những không được đè xuống trái lại còn bị cái biểu cảm nhỏ và mờ ám của cô khiến càng trầm trọng hơn nữa.
Giang Tứ đưa tay đè lên phía sau cổ. Hình xăm bụi gai màu đỏ leo quanh cái cổ trắng ngần của anh càng đỏ đậm hơn.
Anh lại nghiêng người sang, giống như thờ ơ mà nhìn cô: “Đi vào đi.”
Trong vườn đồ nướng thật náo nhiệt.
Tống Vãn Chi nhìn một cái liền lưỡng lự đầu: “Cảm ơn.”
“…”
Một tiếng nhẹ nhàng này.
Nó như thể chỉ cần bóp một cái là có thể vò nát vậy, Giang Tứ nghe thấy thì mí mắt nảy lên.
Cô gái mắt cá chân lệch hơi khập khiễng, rõ ràng là bối rối đến mức không dám nhìn anh, nhưng vẫn đi rất chậm chạp. Loại hương trà đắng thanh mát đặc biệt kia theo mấy sợi tóc tơ màu đen bị gió phất lên kia của cô lại vươn vào trong hơi thở của anh một lần nữa.
Giang Tứ hơi ngẩng tầm mắt nhìn, vô vị nở một nụ cười.
Anh nghiêng người dựa vào trước tường, tìm lấy bao thuốc lá rút ra một điếu, tuỳ tiện ngậm, lại lười biếng ngã người dựa về sau, hoa mắt thấy cô di chuyển gần một chút, lại chuyển xa hơn một bên khác.
Tàn thuốc mềm nhẹ bị anh ngậm lấy, chậm rãi cọ sát giữa răng môi, cắn chặt.
Cuối cùng, yết hầu của Giang Tứ khẽ chuyển động.
“Nếu như đến mùi thuốc lá cũng không thể ngửi được, vậy sau này cũng đừng học theo người khác nghe lén ở góc tường nữa.”
Tống Vãn Chi dừng lại một chút.
Cô nghe ra được sự đùa giỡn bên trong lời nói kia, sắc mặt hơi tái nhợt, nhưng cô không giải thích cũng chẳng quay đầu, chỉ im ắng đi xa.
Đèn đuốc dần dần tối.
Chai nước khoáng còn chưa mở ra bị ném vào trong thùng rác ven đường không hề lưu luyến một chút nào, Giang Tứ quay người, ngậm điếu thuốc chưa châm lửa kia bước vào trong màn đêm.
Tân sinh viên đến khai giảng còn chưa được một tuần thì trên diễn đàn Đại học S đã diễn ra hai chuyện “hệ trọng”.
Một là trong các tân sinh viên năm nay có một người tên là Cận Nhất, giá trị nhan sắc, tính nết hay là thành tích của anh cũng đều đứng hàng đầu. Chuyện tuyệt vời hơn là vào ngày báo danh hôm đó một mình làm kinh động hơn phân nửa khoa mỹ thuật, thế là thành công dấn thân vào hàng đỉnh lưu của diễn đàn trường, cũng được xưng là “song thảo Đại học S” với Giang Tứ. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc – Cấm Thành nhé.
Hai là, nghe đồn nam sinh đẹp trai nhất trường độc quyền đại học S – Giang Tứ lại có bạn gái mới.
“Tôi cảm thấy không thể nào, nhất định là giả rồi. Tôi chẳng được nghe ai nói gần đây có ai tỏ tình thành công với anh ấy cả.” Lúc Vương Ý Huyên nói ra lời này chính là khi cô ấy đang ngồi ở mép giường của mình, vừa vung bàn chân buông xuống, vừa răng rắc cắn quả khô ăn vặt.
Mấy ngày kế tiếp, bốn người đã quen thuộc hơn, Vương Ý Huyên đã sớm không che giấu bản tính tham ăn và ngốc nghếch của mình. Chỉ cần cô ấy có ở phòng ngủ thì các loại đồ ăn vặt chẳng thể nào đến tay được.
Ở góc đối nghiêng trong phòng ngủ, Khang Tiệp đang ngồi trước bàn nhìn gương kẽ mày bèn dừng bút lại, thắc mắc: “Loại chuyện tỏ tình này, là nữ nói hay nam nói chỉ có người trong cuộc biết, rất bình thường mà đúng không?”
“Xin đó, chị Khang à, đó là nam sinh khác hay sao? Đó chính là Giang Tứ đó!” Vương Ý Huyên vỗ vỗ thanh bảo hộ bên giường: “Nếu đổi lại là cậu tỏ tình thành công, chẳng lẽ cậu không thông báo cho thiên hạ để cho tất cả các tiểu yêu tinh ngấp nghé bạn trai cậu biết rằng chàng trai này, ít nhất là bây giờ anh ấy là của cậu!?”
Khang Tiệp nâng bút kẻ mày, suy nghĩ một lát: “Nói có lý.” Sau đó thích thú gật đầu quay lại.
Ánh mắt Vương Ý Huyên xoay chuyển, buông túi đồ ăn vặt xuống, cô ấy vin vào thanh bảo hộ, nằm sấp xuống hướng về phía Khang Tiệp: “Chị Khang, cậu có muốn khiêu chiến thử một chút không?”
“Khiêu chiến cái gì.”
“Tỏ tình với Giang Tứ đấy.”
“?” Tay Khang Tiệp run lên một cái suýt chút nữa đã vẽ lệch lông mày rồi, cô ấy quay đầu: “Cậu thấy tớ điên rồi à?”
“Mình không điên mới bảo cậu thử một chút đấy. Cậu bây giờ là hoa khôi được công nhân của ngành chúng ta, Giang Tứ lại thích kiểu người như cậu, chắc chắn độ khó của cậu sẽ thấp hơn những người khác nhiều!”
Khang Tiệp thở dài, tựa vào ghế quay, quay lại: “Mặc dù có thể nói là cuộc sống của chị đây quả thật hạnh phúc thuận lợi không gặp khó khăn, nhưng tớ cũng hoàn toàn không muốn bởi vì rảnh rỗi không có chuyện gì làm mà tìm loại chuyện kiểu Địa Ngục này để kích thích, được chưa?”
“Chẳng lẽ cậu hoàn toàn không có cảm giác gì với Giang Tứ hay sao?”
“Cậu rất thích vạch trần vấn đề này nhỉ.”
“Hả?”
Khang Tiệp buông bút kẻ mày xuống, đứng lên, đi đến bên giường Vương Ý Huyên: “Mạnh Tử nói chuyện ăn uống và chuyện nam nữ đều là thiên tính của con người, Giang Tứ có tướng mạo thế kia, đương nhiên là một cô gái cũng không cưỡng lại được, đương nhiên chị đây cũng giống như vậy thôi.”
“Vậy chị nhớ nắm chặt cơ hội nhé!”
“Bớt nghĩ xấu cho tớ đi.” Khang Tiệp dừng lại, nhấn một cái đẩy cái trán của Vương Ý Huyên đang hưng phấn trở về: “Chỉ với ba nguyên tắc không Không chủ động, không thèm để ý, không giữ lại của anh ấy, nói là tìm bạn gái nhưng trông thế nào cũng giống như đang tìm kiểu bia đỡ đạn loại hình phòng ngự vậy, tớ thiếu đau thương lắm mới có thể nhảy xuống cái hố lửa này đó?”
Vương Ý Huyên tiếc nuối thở dài: “Nếu như tớ có tướng mạo và dáng như như cậu, tớ nhất định sẽ nhảy. Nói không chừng tớ còn là người cuối cùng nữa đó!”
“Ừm, các bạn gái trước đây của anh ấy cũng nghĩ như vậy đấy.”
“Đau tim nha chị Khang!”
“Tớ chính là muốn đâm nát cái trí tưởng tượng phi lí đó của cậu đấy.”
“Hừ.”
Vương Ý Huyên nói không lại Khang Tiệp, dứt khoát quay người sang phía giường đối diện: “Vãn Chi, cậu nói xem, nếu như là cậu, cậu có lên không!”
“…”
Trong phòng ngủ 104 yên tĩnh đi.
Khang Tiệp định vào toilet chợt quay lại, ghét bỏ: “Đừng có quấy rầy Chi Chi của chúng ta học tập có được hay không? Hình Thư ngoại trừ chơi game ra thì đều không ở nhà, cậu ngoại trừ thức ăn ngon và sắc đẹp ra thì chẳng có sở thích nào, Chi Chi đã là hy vọng cuối cùng trong việc học tập ở cái xóm nhỏ 104 này của chúng ta rồi.”
“Ai da, nói một chút đi mà, cậu ấy cũng đã ngâm mình ở trong thư viện tự học vài ngày rồi, thỉnh thoảng thư giãn đầu óc một tí cũng là chuyện tốt mà.”
Tống Vãn Chi ngồi trước bàn sách ngẩng đầu lên tháo xuống một bên tai nghe, im lặng mấy giây, cô mới rũ mắt khẽ nói: “Sẽ không.”
“A? Vì sao chứ?” Vương Ý Huyên quay đầu.
Khang Tiệp cười chêm vào: “Nếu như cậu ấy bảo có thì cậu mới cần hỏi vì sao đấy.”
Vương Ý Huyên suy tư hai giây, trịnh trọng gật đầu: “Cũng đúng, xem ra Vãn Chi của chúng ta chính là cái kiểu nhu thuận thuần khiết nhất kia, còn sạch hơn cả giấy trắng nữa, đoán chừng chắc còn chưa nắm tay người khác giới bao giờ đâu nhỉ. Nhìn thế nào cũng thấy không thích hợp va vào nhân vật như Giang Tứ nhỉ.”
Tống Vãn Chi rũ mắt, im lặng.
Cô không biết phải nên nói như thế nào.
Ví dụ như có một số việc cô sẽ không tranh giành, không phải là bởi vì cô không quan tâm, mà là quá quan tâm.
Cô thà rằng vĩnh viễn không chiếm được chứ cũng không nỡ lấy tư cách mình có thể lén lút thích anh ra để cược, cô không làm được. Bởi vì đây là điều duy nhất liên quan đến anh mà cô có được.
“Tinh tinh tinh!”
Đột nhiên, tiếng đồng hồ báo thức vang lên, kêu đến mức ba người trong phòng ngủ cũng đều bị hoàn hồn.
Sau khi Vương Ý Huyên đưa tay tắt đi rồi mới mờ mịt tự hỏi: “Sao tớ lại đặt đồng hồ báo thức vào giờ này chứ?”
“Hôm nay thứ sáu.” Tống Vãn Chi vịn cái bàn bên cạnh, chậm rãi đứng dậy.
“Hả?”
Tài liệu giảng dạy trên bàn được cô đóng lại, ôm vào trong ngực.
Váy dài trắng lướt qua bên ghế, đôi đồng tử màu trà nhạt kia yên tĩnh nhìn lên: “Bảy giờ tối thứ sáu, có lớp hệ tự động hoá của tân sinh viên. Thông báo vào thứ hai rồi đấy.”
Yên lặng một giây.
“Moá!”
“Moẹ! Tớ cũng quên mất! Huyên Huyên, cậu nhanh gửi tin nhắn cho Hình Thư đi, chắc chắn cậu ấy cũng không nhớ đâu!”
Cái bóng nháo nha nháo nhác khắp nơi xuyên qua ngoài rèm cửa sổ.
Nửa ánh trăng trong veo cuộn phía sau mây, thẫn thờ ĩu xìu trộm nhìn sân trường xao động mà yên tĩnh này.
Đợi đám mây đen bị gió đêm không biết từ đâu đến vò nát thổi tan đi, mặt trăng mới rọi vào trong cửa sổ phòng học 701 Tam Giáo.
Phó viện trưởng của trường kiêm chủ nhiệm khoa của khoa tự động hoá Dư Hoành Vĩ đứng trên bục giảng, dùng “tự động hoá là nền tảng của nhân loại xã hội hiện đại hoá” ra làm khúc dạo đầu, từ lúc gặp mặt đến thời khắc này đã thao thao bất tuyệt gần hai mươi phút.
“Có tài mà không được phát huy nha.” Vương Ý Huyên ngồi bên cạnh Tống Vãn Chi, nhỏ giọng lầm bầm: “Viện trưởng này của chúng ta có tài mà không được trọng dụng, nên đến ngành khoa học xã hội nhân văn, đúng là ở lại ngành kỹ thuật hết sức lãng phí nhân tài.”
Khang Tiệp cười mỉa: “Mới hai mươi phút thôi, có tin khoa xã hội nhân văn có thể giảng tinh thần đại hải cả đêm cho cậu nghe không hả?”
Vương Ý Huyên sợ đến mức nuốt xuống một ngụm nước bọt.
Có lẽ là cảm nhận được oán niệm của những sinh viên mới ở dưới đài nên cuối cùng chủ nhiệm khoa cũng kết thúc diễn thuyết trước ba mươi phút tiến hành họp lớp.
“Biết là các em không có kiên nhẫn để nghe nhiều được nữa nên thầy chỉ nói đến thế này thôi, được không?” Dư Hoành Vĩ cười nói: “Phía sau còn có hoạt động theo thường lệ cho tân sinh viên, đương nhiên là không phải do thầy sắp xếp, các em có thể thở phào rồi nhé.”
Trong phòng học vang lên một tràng cười.
Có điều, quả thật là những sinh viên mới đã thở phào nhẹ nhõm. Theo ánh mắt của Dư Hoành Vĩ, bọn họ nhìn về trước cánh cửa khép hờ của phòng học.
Sau đó chính là sự yên tĩnh kéo dài đến tận mười giây.
Nụ cười trên mặt Dư Hoành Vĩ trở nên gượng gạo, ông ấy đi xuống bục giảng, đi đến trước cửa đẩy ra nửa cánh cửa, nhoài phần thân trên ra: “Sao vậy, còn muốn thầy mời em vào à?”
“…”
“Lúc này rồi còn nghe điện thoại gì chứ? Từ chối, đến chuyện của em rồi, mau cúp điện thoại đi.”
“…”
Trên hành lang tối lờ mờ, ngồi trong phòng học ánh đèn rực rỡ, cho dù tân sinh viên hàng phía trước có tò mò mong ngóng nhìn ra bên ngoài thì cũng hoàn toàn không thấy rõ là ai đang đứng sau cửa.
Nhưng chuyện này cũng không hề làm cản trở cuộc bàn tán của họ.
“Ai mà kiêu ngạo như vậy thế? Cũng không biết nể mặt chủ nhiệm khoa, có khi nào là lãnh đạo hoặc giáo sư trong trường không?” Vương Ý Huyên ngạc nhiên hỏi.
Khang Tiệp không nâng tầm mắt: “Rõ ràng là cách nói chuyện với hậu bối quen thuộc, xác suất là sinh viên tương đối lớn.”
“Không thể nào, sinh viên nào mà có kiểu cách thế này…”
Đột nhiên, Vương Ý Huyên có dấu hiệu cắt ngang câu chuyện như bị thứ gì bóp ngang cuống họng vậy.
Tống Vãn Chi đang ở bên cạnh giải đề cũng cảm thấy gì đó mà bất đắc dĩ để ý đến.
Cô đang muốn nhìn Vương Ý Huyên, chợt nghe khắp bốn phương tám hướng trong phòng học vang lên một tràng kinh hô:
“… Giang Tứ?!”
Ngòi bút của cô bỗng dưng trượt đi, tạo thành những dấu bút loạn trên giấy.
Một hai giây sau, Tống Vãn Chi ngơ ngác nhìn lên.
Đôi chân dài thẳng tắp bước ra từ ngoài cánh cửa đen kịt, trang phục không sơ sài giống lúc bình thường, áo sơ mi bao lấy cái eo gầy gò, cổ và vai rộng cùng thu vào trong tầm mắt tất cả mọi người có mặt ở đó. Người kia nghiêng đầu, dùng ngón trỏ của một tay lấy tai nghe bluetooth ra, qua loa nhét vào trong tai. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc – Cấm Thành nhé.
Cùng lúc đó, câu nói sau cùng với giọng nói lười biếng, khàn khàn được thu vào trong microphone mà chủ nhiệm khoa đang cầm: “Điện thoại của tổ tông ở nhà, không nhận không được. Đêm nay mà cúp, ngày mai sẽ bị mất đi thứ yêu thích nhất.”
“Em, thứ yêu thích nhất?” Dư Hoành Vĩ tức giận cười: “Nghịch đồ thì còn tạm được.”
“…”
Microphone được ngón tay thon dài tiện thể nhận lấy, ấn tắt. Thế là những sinh viên khác trong phòng học chẳng còn nghe thấy cuộc trò chuyện đằng sau đó nữa. Chỉ thấy sau khi Dư Hoành Vĩ dặn dò vài câu thì bèn quay người rời đi.
Giang Tứ nhét điện thoại di động vào túi áo, cầm lấy tai nghe bluetooth nhỏ giọng nói gì đó rồi vòng qua bục giảng.
Microphone lần nữa được bật lên, người kia bấm tay, hững hờ gõ nhẹ lên trên micro.
“Cốc, cốc.”
Phòng học yên tĩnh một chút.
Người nọ nâng micro lên, đồng thời cũng dừng lại. Anh không hề bước lên bục giảng, chỉ dựa vào cạnh bàn giáo viên, hơi lia mắt một chút: “Đừng quấy rầy. Tôi không làm chậm trễ thời gian ban đêm quý giá của các bạn đâu, làm xong “nhiệm vụ tân sinh viên” sẽ thả các bạn đi ngay.”
“Học trưởng cứ tha hồ chậm trễ, bọn em không vội.”
“Đúng rồi, không vội! Đêm nay chúng em ngủ ở đây!”
Bên dưới cao hứng bừng bừng đáp lại.
Giang Tứ phì cười: “Thế thì không cần. Các bạn không vội nhưng tôi vội.”
“Ôi…”
Sau trận rối loạn tưng bừng, sinh viên của lớp một chỉ đành dồn dập đứng dậy.
Một nữ sinh đầu hàng đỏ mặt mở miệng: “Học trưởng.”
“?”
Giang Tứ tựa vào bàn giáo viên lấy điện thoại ra, đốt ngón tay dừng lại, anh lại nâng tầm mắt lên.
“Sau này, các nữ sinh cũng đều phải chuyển đi à?”
Giang Tứ không trả lời, trước tiên chỉ cười: “A, quên nhắc.” Anh hơi thẳng thân, quay xuống phòng học, trong đôi mắt đen nhánh lộ ra mấy phần đùa cợt dưới ánh sáng: “Khoa tự động hoá có một quy tắc. Vào đây rồi, tất cả nữ sinh đều như nam sinh.”
Các nam sinh trong phòng học cười rộ lên như thể rất hả hê.
“Nam sinh thì sao?” Không biết ai hỏi.
Giang Tứ chẳng hề chuyển mí mắt một chút: “Dùng như lừa.”
“…”
Tiếng cười hơn nửa phòng học dừng lại im bặt.
Lần này không còn ai dám nhiều lời nữa, sinh viên lớp một lần lượt rời khỏi chỗ ngồi của mình.
Từ lúc người kia bước vào, hô hấp của Tống Vãn Chi đều vô cùng ngột ngạt.
Giờ phút này, cô không thể không theo đám Khang Tiệp đứng dậy, lén lút bước đi thật nhẹ nhàng. May mà sau khi nói xong, cái người ở cạnh bàn giáo viên cũng không ngẩng lên nữa, dường như đang nói chuyện với ai đó thông qua tai nghe bluetooth.
“Tổ tông ở nhà…”
Xưng hô thân mật như thế, là bạn gái mới trong truyền thuyết kia của anh hay sao.
Tống Vãn Chi yên tĩnh suy nghĩ, gương mặt cúi thấp có hơi trắng bệch.
Khang Tiệp không yên lòng, vừa ra khỏi chỗ ngồi vừa nén giọng hỏi: “Chi Chi, chân cậu thế này có thể vác đồ hay không? Hay là xin nghỉ nhé?”
“Không cần.” Tống Vãn Chi hoàn hồn, nhẹ giọng đáp lại: “Không sao đâu.”
“Vậy có việc gì cậu cứ nói với bọn tớ, đừng ỷ sức mình đấy.” Vương Ý Huyên cũng nói chen vào.
“Ừm.”
Cạnh bục giảng.
Giang Tứ hơi nhíu mày, thấp giọng nói chuyện: “Không phải là cháu không đồng ý, họ gì tên gì học khoa nào bà cứ không nói rõ thì sao cháu chăm sóc cho bà được chứ?”
“Bà cứ mặc kệ đấy.” Bà cụ trong điện thoại không trực tiếp nổi giận cũng cường tráng: “Dù sao cũng nói với cháu rồi, là cô gái nhà lão Lư, cháu tự tìm xem.”
Giang Tứ tức giận bật cười: “Ý bà là cháu nên xem tất cả các nữ tân sinh viên năm nay của Đại học S là em gái nuôi rồi chăm sóc à.”
“Cháu dám!”
Giang Tức đè xuống cảm xúc, vừa muốn mở miệng.
Một luồng gió đêm xuyên qua cửa sổ lướt đến, trong không khí phảng phất như có một hương trà đắng nhàn nhạt có như không, hương nhạt chát khẽ chạm đến dây thần kinh nào đó trong đầu anh.
Bỗng dưng Giang Tứ dừng lại, nâng tầm mắt lên.
Rất dễ dàng, đôi mắt đen đã tìm thấy góc nghiêng gương mặt nhỏ nhắn yếu ớt giữa đám người.
Cô gái đang cúi đầu, yên lặng nấp sau lưng bạn học, cẩn thận từng li từng tí đi ra ngoài phòng học. Chiếc váy dài thuần trắng bị gió đêm nghịch ngợm nhấc lên, để lộ ra mắt cá chân nhỏ bé trắng bệch của cô, bên trên có một vết sẹo nhạt không rõ lắm nhưng để lộ ra khiến cho người ta nhìn thấy mà giật mình vắt ngang qua. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc – Cấm Thành nhé.
Giang Tứ yên lắng liếc nhìn, mắt dần dần tối lại.
Mấy giây sau, đôi mắt đào hoa hình quạt kia hơi nhướng lên, cái cằm bén nhọn cũng nâng lên theo: “Bạn nhỏ… Bạn học mặc váy trắng kia.”
Các sinh viên lớp một đang đi ra ngoài lần lượt dừng lại.
Vương Ý Huyên nhìn hai bên một chút: “Vãn Chi, hình như gọi cậu đấy?”
“…”
Chỉ thiếu chút nữa là Tống Vãn Chi bước đến trước cửa rồi, cô rất muốn giả vờ không nghe thấy mà bước ra ngoài luôn.
Đáng tiếc, không có cơ hội.
“Em không cần chuyển đâu” micro đã sớm tắt nhưng giọng nói của người kia vẫn tản mạn và rõ ràng như thế, nó lướt qua nửa phòng học mà bay thẳng đến bên tai cô: “Đến cầm sách cho tôi nào.”
“?”
Hơn nửa phòng tân sinh viên ngẩng đầu mờ mịt nhìn về phía Giang Tứ.
Tay không, bàn giáo viên trống không, một mình một thân áo mỏng quần dài lười nhác dựa vào bàn.
Sách Hoàng Đế mới xuất bản à?