Cố lão phu nhân một bên phân phó người làm, một bên đi đến chiếc sofa trong phòng khách.
Tô Nhan Hề đi theo phía sau, nhưng lúc nghe được hai chữ phòng ngủ, liền thất thần.
Lẽ nào sau này cô cùng Cố Tây Thành phải ngủ chung một phòng?
A a không cần!
– Sao vậy? Khó chịu à?
Có lẽ nhìn thấy ánh mắt thất thần của cô, Cố lão phu nhân quay người về hướng cô hỏi.
Tô Nhan Hề nhanh chóng gọi hồn phách trở về, lắc đầu nhìn Cố lão phu nhân.
– Bà nội, con không sao hết, con rât khoẻ.
– Nếu đã như vậy ta đưa con đi tham quan mấy chỗ một chút, làm quen với nhà của Cố gia.
– Được ạ.
Tô Nhan Hề lúc nào cũng giữ nụ cười trên môi, cô cười đến nỗi miệng cũng sắp đông cứng lại.
Sau khi ra khỏi tầm nhìn của Cố lão phu nhân, cô mới thở nhẹ ra một hơi.
Đi cùng với quản gia của ngôi nhà ra tham quan vườn hoa, Tô Nhan Hề một bên thưởng thức vẻ đẹp của phong cảnh, vừa quan sát phản ứng của Cố lão phu nhân.
Chắc không phát hiện cô không phải là Hạ Cẩm Hề chứ.
Ai….
làm việc khuất tất thật sự là không dễ chịu chút nào.
Trong lòng lúc nào cũng lo lo lắng lắng.
Đột nhiên một mùi hương bay đến, xua tan đi sự lo lắng trong lòng Tô Nhan Hề.
Cô kinh ngạc ngẩng đầu, trước mặt là cả một rừng hoa, đua nhau nở rộ.
– Quản gia, đây là hoa gì vậy?
– Đây là hoa huệ, cả thành phố T chỉ có nhà Cố gia chúng ta có loại hoa này thôi.
– Hoa huệ sao!
Thì ra là hoa huệ, thật đẹp.
Tô Nhan Hề đưa tay ra định chạm vào quản gia đã nhanh chóng nói:
– Thiếu phu nhân, những bông hoa này không thể chạm vào được.
– Hả? Tại sao vậy?
Tô Nhan Hề nhíu mày.
– Cái này, thưa thiếu phu nhân những cây hoa huệ ở đây đều là do đích thân thiếu gia tự trồng.
Ai cũng không đụng vào được, chúng ta nên đi thôi.
– À.
Thì ra những bông hoa này là do Cố Tây Thành trồng, anh ta thế nào lại biết trồng hoa.
Tô Nhan Hề nghĩ đến khuôn mặt tuấn mỹ lạnh như băng của Cố Tây Thành sau đó lại nghĩ đến cảnh anh ta trồng hoa, không nhịn được mà phát run lên.
Không được hài hoà một chút nào, rất không hài hòa.
– Thiếu phu nhân, đây là phòng của cô và thiếu gia, cô hãy nghỉ ngơi đi.
Quản gia nhỏ nhẹ nói, sau khi đã đưa cô đi một vòng tham quan xung quanh, liền dẫn cô đến phòng của hai người.
Tô Nhan Hề cười cảm ơn, sau đó mới bước chân vào phòng đóng cửa lại.
Sau đó, cả người đều thở nhẹ ra một hơi.
Không có người giám sát nữa, cô mới thuận tiện quay sang đánh giá căn phòng của Cố Tây Thành.
Căn phòng rất rộng, so với căn phòng lúc trước cô thuê thì còn lớn hơn mấy lần.
Lấy màu xám và trắng làm phong cách chủ đạo, mang chút âm trầm nhưng cũng rất mạnh mẽ.
Cô không cần đoán cũng biết đây là phòng của đàn ông.
Giường và sofa đều là sản phẩm của châu Âu, rất có gu thẩm mỹ.
Tô Nhan Hề kì thực cũng đã rất mệt mỏi nhưng cô không dám trèo lên nằm, chỉ đụng nhẹ vào lớp chăn một chút cảm thấy cũng đỡ mệt phần nào.
Quay ánh nhìn sang hướng khác lại nhìn thấy một bàn máy vi tính, phía trên để máy tính, đèn bàn, ống đựng bút và một khung hình.
Nhưng tại sao khung hình lại để nghiên về phía trước mà không để thẳng?
Cô hiếu kì tiến điến vài bước cầm khung hình lên xem.
Ngay lúc ngón tay cô đã sắp chạm đến khung hình, cánh cửa sau lưng nhanh chóng bị mở ra.
– Cô đang làm gì vậy?
– A.
Tiếng động đột nhiên phát ra sau lưng khiến Tô Nhan Hề giật mình, quay ngoắt đầu nhìn ra phía sau.
Cố Tây Thành, anh ta quả nhiên đang đứng ở cửa.
– Anh….
– Ai cho phép cô động vào đồ đạc ở đây!
Giọng nói lạnh lẽo của Cố Tây Thành vang lên mang theo trách cứ, ánh mắt sắc nhọn.
Hai người nhìn nhau, sau đó anh liền nhanh chóng bước vào phòng, đem khung hình ở trên bàn cất vào ngăn kéo.
Từng hành động của anh như đâm từng nhát vào lòng tự trọng của Tô Nhan Hề, anh đang xem cô là kẻ trộm hay sao?
Tô Nhan Hề trầm mặc lại, ngẩng đầu nhìn:
– Cố Tây Thành anh không phải là quá đáng rồi sao, tôi dù sao đi nữa trên danh nghĩa vẫn là vợ của anh, anh nên có sự tôn trọng nhất định với tôi chứ.
– Vợ?
Cố Tây Thành lạnh giọng cười, ánh mắt đánh giá Tô Nhan Hề.
– Cô cho rằng cô có tư cách tự ý bước vào phòng của tôi hay sao? Tuỳ ý mà động vào đồ của tôi?
– Tôi không phải có ý này.
– Vậy ý cô là gì?
Cố Tây Thành từng bước từng bước lại gần Tô Nhan Hề.
Đối với người như anh ta, Tô Nhan Hề có một chút sợ hãi, liền quay người tìm đường lùi, không được vài bước đã bị dồn đến chân tường.
– Là bà nội nói tôi vào đây, hơn nữa tôi cũng chỉ định chỉnh lại tấm hình mà thôi….
Cố Tây Thành hai tay chắn vào tường, ép Tô Nhan Hề vào phạm vi khống chế của mình.
——.