-H-Hôn…Hôn rồi!!!!!!!
– Eh!!!!!!!!
Tất cả như rối ren cả lên khi mà Luna bất ngờ hôn tôi. Tôi cũng rất muốn hiểu chuyện gì đang diễn ra nhưng cơ thể tôi hiện tại vô lực.
Mọi thứ. Tôi cảm thấy cơ thể mình giống như bị tê liệt khi cảm nhận được đầu lưỡi của Luna bắt đầu di chuyển xung quanh môi mình và cũng phần nào cảm thấy lượng mana đang tăng lên dù nó khá mơ hồ, lúc này Luna giống như một con mèo đang ăn lại phần bị rơi.
Eh? Chờ một chút!
Ăn, mèo…..này này không phải là do số bánh vụ dính trên môi tôi chứ!!! Đùa không vui đâu!!!!
Được một lúc sau khi chắc chắn rằng môi tôi đã chẳng còn một mảnh bánh quy nào ( chắc là thế) thì Luna buôn tha tôi.
Nhưng chưa kịp định thần lại thì cô gái tên Erin la toán lên.
– Luna ! Em sẽ có em bé đấy!!!!
-“…. “- tôi cùng Luna đồng thời im lặng. Tôi không bao giờ nghĩ rằng lại có người ngây thơ đến thế.
Tôi cố gắng nhìn sang Marie để xem biểu hiện nhưng nó cũng khiến tôi thất vọng.
Nó….. Hoảng loạn, vô vọng và vô số các loại hình biểu cảm khác.
-” Eh? L….Lu-chan….h…hôn Yu-chan? Eh!!?…..Bọn họ sẽ sinh con mất!! Làm gì bây giờ???”
Tôi thật không hiểu ai đã dạy bọn họ điều này. Tôi thật sự tò mò và cảm thấy sợ hãi.
-“Phải !! Phải chi có Orine-sensei ở đây!! Marie!! Orine-sensei đâu rồi!!”
-” Tớ…tớ không biết!!! Orine-sensei đâu rồi!!!”
Argg!! Phải chi tôi chịu nhận ra sớm hơn, người họ gọi là sensei chính là người dạy họ. Tôi nghĩ mình biết đó là ai rồi…… Tuy vậy tôi cũng chẳng dám tin.
Tôi nhìn sang Luna mà bỏ qua hai khuôn mặt đang rơi vào một không gian hoang tưởng riêng tư cua họ. Luna cũng bắt đầu có các phản ứng kỳ lạ trên khuôn mặt không cảm xúc của em ấy. Đôi mắt em ấy làm tôi cảm thấy nó giống như đang xoay vòng vòng.
-” N…này mọi người! Không sao chứ?”- tôi cố gắng làm dịu tình hình lại dù mặt tôi vẫn còn đỏ vì chuyện lúc nãy.
Nhưng có lẽ nó vô dụng rồi. Tôi cần thứ gì đó ngăn họ lại.
Lúc này đây tôi cũng bắt đầu để ý, thanh kiếm được đặt trong lớp vải của mẹ tôi đã xuất hiện cạnh shopha từ lúc nào. Tôi nhớ là mình không hề đem nó xuống.
Tôi đưa tay chạm vào thì lớp vải đang bọc lấy thanh kiếm phát sáng nhè nhẹ sau đó thì lớp vải biến mất hoàn toàn mà thay vào đó là một cái vỏ kiếm cùng màu với thanh kiếm.
-“Uwa~~ Mình sống rồi ~~”- Một ai đó phía sau lưng tôi lên tiếng.
Một cô gái với mái tóc bạch kim thuần khiết và diện cho mình một bộ Kimono đậm chất truyền thống Nhật Bản, một cô gái cực kỳ xinh đẹp và mang đến cho người khác cảm giác thoải mái nhưng tôi lại cảm thấy lòng mình dân lên một cỗ cảm xúc kỳ lạ, không phải xấu hổ như khi ở cùng với Marie hay được Luna hôn mà là một cảm xúc vượt trên nó. Nó giống như là……
Mà khoan, chờ chút ! Ai đây? Tôi lại không biết là ngoài Erin và Luna là khách hôm nay lại có thêm một người khác khác.
-“Etou…..”-Tôi tạm gác lại cái cảm xúc đó và lên tiếng.
-“Ara Ara~ Lâu rồi không gặp. Marie, Erin~~”.
Cô ấy hoàn toàn bơ tôi. Và cũng từ khi cô ấy lên tiếng thì cả hai người nãy giờ đang chìm trong cái tư tưởng Hôn là có con lập tức bừng tỉnh.
Bọn họ chuyển ánh mắt sang con người vừa lên tiếng. Bọn họ nhìn thẳng vào cô ấy và im lặng. Một khoảng không gian im ắng bao trùm lấy phòng khách.
Tôi nhìn thẳng vào mắt của mỗi người và thấy được sự bình tĩnh của Luna với sự vui mừng xen lẫn sợ hãi của hai người con gái kia.
Dường như là nỗi sợ nhiều hơn niềm vui vì tôi thấy họ bắt đầu run rẩy và ra nhiều mồ hôi trên trán hơn.
Nhưng khi nhìn vào mắt của cô ấy tôi lại không thấy được điều gì.
Và người phá vỡ không khí im ắng xen lẫn chút u ám này là Marie và Erin. Bọn họ đồng thanh nói nhưng giọng nói họ lại pha trong đó một sự sợ hãi không nhỏ.
-“”O…Orine-se….sensei ?””
Và đáp lại họ lại là một câu hỏi nhự tựa lông hồng bằng giọng nói dễ chịu của cô gái.
-” Tại sao lại là một câu hỏi nhỉ~~”.
Huh? Mà khoan đã, có gì đó sai sai ở đây. Orine là tên mẹ tôi mà nhỉ?
Dường như cảm nhận được sự bối rối của tôi thì cô gái ấy đưa ánh mắt sang tôi.
Tôi có thể thấy nó, ánh mắt của cô ấy rất đặc biệt, nó mang theo một tia yêu thương vô bờ của người mẹ.
-“Yuuji. Mẹ đây.”
Chỉ với một câu nói ngắn gọn đã khiến những giọt nước mắt trào ra từ khóe mắt của tôi. Tôi cảm thấy hạnh phúc ngay lúc này.
-“O-Okaa-san…..”
Tôi lắp bắp nói lên và Orine Okaa-san ôm chằm lấy tôi. Tôi đã khóc lần nữa, tôi đã từng cố gắng để sau này không khóc lần nào nữa nhưng lần này lại khác. Nó là ngoại lệ, một chút ích kỷ nhưng hãy để tôi khóc trong lòng mẹ tôi lúc này, nó khiến tôi vơi đi nỗi khó chịu trong lòng hơn.
-“Không sao đâu Yu của mẹ. Mẹ ở đây, Orine Okaa-san của con ở ngay đây.”- Khung cảnh này tôi sẽ nhớ và khắc nó tận trong lòng mình từ bây giờ.
—————————————————–
Đã ba ngày từ lúc mẹ tôi xuất hiện. Okaa-san đã kể cho tôi nghe tất thảy những gì mà mình biết trước khi biến mất.
Thứ mẹ tôi nhớ được là một vòng tròn ma thuật kỳ lạ đã xuất hiện và cuốn mẹ tôi vào trong. Thứ duy nhất mà mẹ tôi kịp để lại là tâm nguyện chăm sóc tôi cho đến tuổi trưởng thành (15 tuôi) và người xuất hiện từ trong thanh kiếm ba ngày trước chính là tâm nguyện của mẹ tôi.
Tôi cũng hiểu, chỉ còn 4 năm nữa hay chính xác là 3 năm vì hôm qua là ngày tôi 12 tuổi.
Việc mẹ tôi xuất hiện cũng không ảnh hưởng mấy đến quyết định ban đầu của chúng tôi đó là học kiếm thuật từ Erin và ma thuật Ám hệ từ Marie. Tuy là sẽ khó khăn để học ma thuật Lôi hệ vì không ai mà tôi quen biết sở hữu nó nên tôi phải tự học thôi.
Hôm nay chúng tôi sẽ bắt đầu luyện tập những thứ cơ bản, mẹ tôi cũng nói rằng độ tuổi 12 sẽ dễ dàng tiếp thu các bài học hơn đối với những kẻ mang dòng máu DevilCry Dragon như tôi.
Có thể tôi sẽ cùng Marie xuống thị trấn để tìm mua ít đồ và tìm các mối làm ăn (buôn bán) từ ngày mai. Có lẽ tôi sẽ tìm được một vài thứ hay ho.
Giờ thì quay lại chút cái nào!
Tôi đang phải trải qua việc học những thứ ma thuật vô tính cơ bản để giúp ích cho việc luyện tập kiếm thuật hay ma thuật.
Thứ tôi học chính là kiếm thuật và thật sự may mắn khi tôi biết được khả năng của thanh kiếm mà mẹ tôi để lại. Nó có khả năng thay đổi kiểu dáng để phù hợp với những loại kiếm thuật tôi học và sử dụng cho sau này.
Nó có thể thay đổi hình thái từ một thanh đơn kiếm nặng sang một thanh Katana Nhật Bản truyền thống.
Theo tôi quan sát khi Erin và Luna ở lại đây thì họ sử dụng những loại vũ khí khác nhau.
Erin thuộc về trường phái kiếm thuật Zaqado, một loại trường phái dùng vũ khí chính là một thanh Rapier để chiến đấu. Theo như tôi biết thì Zaqado cũng tựa như trường phái Fencing nhưng đây là thế giới khác nên hãy tuân theo quy luật của nó và gọi theo tên ở thế giới khác.
(Thanh Red Rose Rapier của Erin)
Luna thì sử dụng một thanh Scythe to và kèm theo trên đó là những ký tự kỳ lạ đến mẹ tôi – người đã sống cùng thời với những tinh linh thứ nguyên cũng không hiểu được. Tôi cũng không chắc em ấy theo một thể loại chiến đấu như thế nào nữa.
( Scythe Dead của Luna)
Và bài học đầu tiên của tôi lại chính là học những kỹ năng vô tính [Cường Hóa Thể Chất], [Cường Hóa Sức Mạnh] và [Gia Tốc].
Đó là những kỹ năng thiết yếu và cơ bản để có thể học được kiếm thuật.
Cách học làm tôi khá bối rối, đó là vận chuyển mana của mình đi khắp cơ thể rồi dùng nó như một chất xúc tác để nâng cao thể chất, sức mạnh và tốc độ của bản thân.
Nhưng cái vấn đề chính là do lượng mana tôi quá ư là ít ỏi nên phải chuyển sang học một thứ kỹ năng khác gọi là [Kiểm soát Mana] và phải tăng lượng mana cố định trong cơ thể lên. Do có dòng máu của DevilCry Dragon nên rất dễ để tăng khả năng tăng lượng mana cố định nhưng có vài thứ tôi không thích mấy.
Tôi sẽ phải dùng toàn bộ số mana mình có để có thể tăng lượng mana cố định của bản thân và điều đó đồng nghĩa với việc tôi sẽ chịu đựng tác dụng phụ của việc dùng hết mana. Tôi không muốn nhưng điều này lại bắt buộc. Mẹ tôi sẽ giúp tôi tăng lượng mana cố định trong hôm nay.
-“Làm nào Yu-kun~~”-
Mẹ tôi nói với giọng điệu trẻ con và tôi biết bản thân mình cũng không thể phản khán. Đơn giản vì trong ánh mắt của Okaa-san như đang nói ” Thử không đồng ý đi ~~ xem mẹ có xử lý con hay không ~~~?”.
Một người mẹ vừa vĩ đại lại vừa đáng sợ. Tôi cũng không hề hay biết, ngày hôm nay sẽ là ngày bắt đầu của cơn ác mộng mang tên Những bài học từ mẹ.