Cứ thế, bốn mùa xuân hạ thu đông lần lượt thay nhau đổi màu sắc trời đã được 5 lần. Lúc này, các hoàng tự đều đã được phong chức tước. Đại hoàng tử thì đã được sắc phong làm thái tử từ 4 năm trước, trong khi Tam, Tứ hoàng tử được phong làm Hiền Vương, Cẩn Vương.
Dĩ nhiên, để cho công bằng thì Lâm Minh Dạ cũng được phong vương gia, Dạ Vương. Tuy nhiên, khi không phải xung quanh có mặt hắn, người ta đều đồng tâm ý hợp gọi hắn bằng một danh xưng khác: Quỷ Vương.
Gọi hắn là quỷ vương, đơn giản là vì hắn càng lớn càng quái dị. Gương mặt tuấn tú mĩ mạo đó của hắn đúng thật là vô cùng có sức hút, khiến thiên kim trong hoàng thành ngày đêm ôm gối tương tư, nhưng ai cũng biết hắn không cho phép bất kì người nào chạm vào hắn, thậm chí là chỉ cần cách hắn 4 bước chân cũng sẽ bị hắn lập tức đánh bay. Đã từng có một thiên kim nhà nào đó ăn gan hùm mật gấu mà tiếp cận hắn, kết cục là bị làm cho khoá cửa dưỡng thương suốt 3 tháng. Hắn ngàn năm không cười, cả tuần cũng nói không nhiều quá 10 câu. Và nguyên nhân quan trọng hơn cả, chính là, hắn là ma tu.
Bởi lẽ không ai nói ma tu bị cấm đoán, nên việc hắn tu ma cũng chẳng ai kiện cáo được, với cả hắn hiện tại đã mạnh ngang ngửa thái tử rồi, có khi còn hơn. Vả lại, hắn một thân là vương gia, là nhị hoàng tử tôn kính, mọi người chỉ dám âm thầm sợ hãi lui sang một bên chứ nào có dám hó hé gì. Nói hắn là quỷ vương quả thực là quá hợp lí mà.
Kẻ mạnh như Lâm Minh Dạ, đương nhiên sẽ không thể không có người nổi lên tâm tư muốn đối phó. Có một số người nào đó cảm thấy, hắn ngạo mạn sống tốt an an ổn ổn 5 năm như vậy là đã quá đủ rồi.
Mùa hè, thời tiết trở nên khô khan hầm hực, mặt trời gay gắt chiếu xuống nóng như đổ lửa. Trong cung đều hết sức cẩn thận không để đồ đạc trong nhà bắt lửa. Thời tiết này cũng vừa vặn là lúc để người ta thực hiện mưu đồ bất chính.
“D-Dạ, Dạ Vương phủ c-cháy…cháy rồi!!”
Thời điểm giữa trưa, đám hạ nhân chạy tán loạn, hô hào khắp nơi kêu cứu. Lúc đoàn người cầm xô nước chạy tới cũng là lúc bóng dáng tẩm điện của vương gia đã bị bao trùm trong biển lửa nóng hừng hực. Có cho cả hàng ngàn xô nước, e là cũng không dập được ngọn lửa lớn bừng bừng này vào giữa trưa.
Bóng người kia dù yếu ớt nhưng vẫn cố gắng chống đỡ trên sàn gỗ cháy xém. Hắn liên tục ho khan, hô hấp đều trở nên rối loạn vì không khí đã bị rút cạn, chỉ còn lại khói bụi nghi ngút xâm nhập vào phổi hắn. Trần nhà bị lửa làm cho đứt gãy, từng khúc gỗ cháy rơi xuống lụn vụn, nhưng may mắn là vẫn không rơi trúng Dạ Vương.
Lâm Minh Dạ tuy đã tu lên cấp 4, thế nhưng thân thể của hắn vẫn còn chứa độc tố chưa thể giải hoàn toàn. Hằng năm ít nhất sẽ phát bệnh một lần, những lúc như thế này hắn cực kì yếu, công pháp cũng không thể vận, tuỳ thời cũng sẽ bị kẻ khác đoạt mạng dễ như chơi.
Lần này, là hắn đã sơ suất. Toàn bộ hạ nhân đều trúng độc, kể cả thị vệ đều gục ở trước cửa. Ngay giây phút hắn phát hiện phát sinh chuyện không lành thì cũng đã quá muộn rồi.
Lâm Minh Dạ sau một lúc chật vật thì đã sắp sửa tới giới hạn của mình. Bốn bề xung quanh đều là tường lửa không thể vượt qua, không khí cũng đã chẳng còn. Lồng ngực của hắn cực lực phập phồng, hi vọng sẽ thở được một chút. Hắn vô lực ngã xuống đất, ho khan càng lúc càng nhiều. Trước mắt hắn dần nhoè đi, đầu óc của hắn choáng váng như bị xoay vòng. Vì không thể hô hấp, hắn có cảm tưởng như cổ họng bị bóp nghẹn.
Hắn nỗ lực sinh tồn 14 năm, vậy mà lại phải táng thân ở chỗ này sao?
Hắn chưa tìm được nàng. Hắn không cam tâm…
Tai của hắn lùng bùng lùng bùng, cái gì cũng không còn nghe thấy. Tiếng thái giám, cung nữ, phi tần vây quanh bên ngoài liên tục vọng vào nhưng hắn lại không thể nghe được.
“…”
“…tiểu tử…”
“…Xú tiểu tử.”
Lâm Minh Dạ cật lực dùng sức để ép cho mí mắt của mình nâng lên.
Là nàng…
Nàng…đang ở đây với hắn, nàng đang gọi hắn. Hắn mơ màng muốn vươn tay lên như muốn xác định đây không phải là ảo ảnh do chấp niệm của hắn tưởng tượng ra mà là nàng bằng xương bằng thịt, nhưng cả người hắn đều tê liệt, một chút cũng không thể động đậy. Sau đó, hắn chỉ có thể nâng lên khoé môi, rồi, hắn cảm thấy cơ thể của hắn nhẹ bẫng như được thứ gì đó nhấc lên. Mọi thứ đều tối sầm.
.
.
.
Lâm Minh Dạ giật mình tỉnh lại, đôi mắt đen huyền mở choàng. Hắn bật người dậy, nhìn xung quanh một vòng. Gian phòng này rất xa lạ, không hề có một điểm quen thuộc nào, lại đơn giản mộc mạc chứ không xa hoa như trong hoàng cung hay vương phủ. Nhìn ra bên ngoài qua ô cửa sổ nhỏ, chỉ thấy dòng người đi lại tấp nập trên chợ phố.
Lâm Minh Dạ đi tới bên bàn trang điểm, nhìn bản thân phản chiếu trong chiếc gương đồng. Hắn chỉ mặc một lớp nội y mỏng, bên trong là băng trắng quấn quanh thân. Đều là những nơi bị bỏng trên người hắn. Ánh mắt hắn lướt xuống, liền thấy trên bàn có đặt một chiếc hộp gỗ tử đàn. Hắn cầm lên, mở nắp, bên trong có chứa vài viên đan dược, một cuộn băng trắng và một chiếc lọ sứ, còn có một mảnh giấy ghi rằng “mỗi ngày 1 viên, bôi thuốc thay băng”. Hắn lập tức đảo mắt tìm kiếm khắp xung quanh nhưng vẫn không thấy được thêm bất cứ lời nhắn nào nữa cả.
Ai đó đã đem hắn đến đây. Là nàng sao? Chính là nàng thật sao? Ngay cả chỗ dược này cũng đem lại cho hắn cảm giác quen thuộc của sinh thần 5 năm trước. Hắn cảm nhận được dấu vết của nàng trong chiếc hộp gỗ này.
Lâm Minh Dạ lại sờ lên mặt của mình, đều đã hoàn toàn trơn láng, không hề lưu lại vết tích bỏng lửa. Hắn cởi ra y phục, gỡ băng ra. Chỗ da bị bỏng của hắn lúc này đã có một vài nơi lên da non, ước chừng nửa tháng nữa sẽ lành lặn trở lại.
Điều này khiến hắn hiểu ra, chắc chắn hắn đã được chăm sóc liên tục vài ngày, nếu không hắn sẽ không thể hồi phục nhanh như vậy. Cũng không biết hắn đã hôn mê được bao lâu rồi.
Thu thập đồ đạc trong phòng xong xuôi, Lâm Minh Dạ đi xuống lầu dưới. Bên dưới là trà lâu, hiện tại đang có vài vị khách đang uống trà hàn thuyên xôm xả.
Trông thấy hắn vừa bước xuống dưới, lão bản của khách điếm này mới hướng hắn hỏi han. “Khách nhân, trong người đã đỡ hơn chưa? Một tuần trước có một cô nương đã đem ngài tới đây, khi ấy ngài toàn thân đều là vết thương nặng nhẹ, hại tại hạ hú hồn một phen.”
Lâm Minh Dạ khi nghe được hai chữ “cô nương” phát ra từ miệng lão bản, hắn liền kích động nhưng rất nhanh đã điều chỉnh lại thái độ. “Nàng bây giờ đâu rồi?”, hắn bình thản hỏi.
“Mới sáng nay cô nương đã xuống trả tiền cho tại hạ xong cũng không nói gì mà đi mất. Nhưng mà a, cô nương đó quả thực là một mĩ nhân hiếm có, tại hạ bôn ba gần mười năm mới an phận thủ thường dựng khách điếm, đến nay cũng đã lâu nhưng chưa từng gặp được người nào đẹp đến vậy! Hồng y trên người nàng tựa như sinh ra là để tôn vinh nàng, trông cực kì chói mắt. Cô nương ấy là ý trung nhân của khách nhân sao?”
Lâm Minh Dạ không trả lời câu hỏi của lão bản, hắn lại đưa lão bản một đồng vàng, sau đó chọn một bàn trà ngay gần bên nhóm 4 nam tử mà ngồi xuống, thư thái rót trà ra tách.
“Dạ Vương phủ vậy mà cháy đến tận gần tối! Lúc người vào được bên trong, mọi thứ gần như đều hoá thành tro! Người cũng không thấy đâu, chỉ sợ cũng đã làm cát bụi rồi!”
“Ngươi lại xàm ngôn! Dù cháy lâu như vậy nhưng chắc chắn không đủ để thiêu một nam nhân thành tro được! Ta nghĩ không chừng quỷ vương bằng một cách nào đó đã thoát ra rồi.”
“Quỷ vương hắn lợi hại như vậy, há có thể để cho chính mình táng thân trong biển lửa được? Quỷ vương còn sống hay đã chết vẫn chưa được công bố, các ngươi cẩn thận cái miệng, vang tới tai cung nhân sẽ không hay đâu.”
“Cứ cho là hắn còn sống đi, nhưng đã đi đâu mới được chứ? Dù cho thanh danh của hắn có tệ đến mức nào thì vẫn là vương gia mà bây giờ lại mất tích, hoàng thượng sẽ không thể bỏ qua vụ này được.”
“Này, mà trong chuyện này chắc chắn có người sắp đặt đúng không? Bảo là do tiết trời dễ bắt lửa nên vương phủ mới cháy! Phi! Đừng hòng ta tin! Các ngươi nói xem, ai sẽ là người vui nhất khi thấy quỷ vương gặp chuyện? Ai là người đứng sau? Lâm Đế chỉ có 4 hoàng tử, như vậy…”
Lâm Minh Dạ ngồi một bên, an tĩnh thu hết những lời này của bọn người kia vào tai. Hắn mới chả cần biết những điều này để làm gì. Thái tử với hai vị vương gia kia rắp tâm hại hắn đã từ bao lâu nay đâu còn xa lạ gì, hắn đã chẳng còn muốn quản lần này là ai đã đem hắn đi dạo một vòng quỷ môn quan. Là ai mà chẳng như nhau? Đều muốn diệt trừ hắn, đề phòng hắn cũng lao vào tranh giành ngôi cửu ngũ chí tôn kia. Thứ hắn cần, là một tin tức về nàng. Hắn chỉ hi vọng nàng là một người có thanh danh. Lão bản nói nàng là mĩ nhân, mĩ nhân ắt có thể tránh khỏi tai mắt người đời sao?
Nhưng xem ra đám người này đến cùng vẫn không đề cập gì đến một nữ nhân, cùng lắm cũng chỉ là tên của vài ba kĩ nữ nổi tiếng mà thôi.
Lâm Minh Dạ quyết định lên đường đi một chuyến khắp thiên hạ này. Hi vọng rằng hắn sẽ có cơ may nghe được gì đó về nàng. Nàng đã xuất hiện cứu hắn lần này là lần thứ hai rồi, còn ở lại chăm sóc hắn suốt 7 ngày. Nhìn hộp thuốc được nàng để lại đó, hắn không khỏi cảm thấy dao động trong tim.
Đã một lần, hai lần gặp được nàng. Hắn không tin sẽ không có lần thứ ba.