Ngôn Hoan

Chương 88: 88: Người Vừa Lái Xe Đưa Cô Đến Đây Có Phải Là Chồng Cô Không



Lời này quá sâu xa, Sầm Diên có chút đỏ mặt, liếc mắt nhìn tài xế đang lái xe, sợ rằng anh ta sẽ nghe thấy.
Cô không giống Thương Đằng, da mặt cô rất mỏng.
Tài xế không có phản ứng gì, giống như không nghe thấy, làm tài xế cho Thương Đằng nhiều năm như vậy, anh ta cũng là một người chuyên nghiệp và có đạo đức nghề nghiệp.
Việc riêng tư của ông chủ đều tự động bỏ qua.
Thương Đằng có vẻ không hài lòng vì sự chú ý của cô dành cho người đàn ông khác, anh nắm tay cô, bóp nhẹ vài cái: “Không uống sao?”
Sầm Diên lại đưa nước cho anh: “Em không khát.”
Thương Đằng kiên nhẫn dỗ dành vài câu: “Vậy uống một chút thôi.”
Anh thực sự lo lắng, lần trước đã hơi mất nước, sức khỏe của cô vốn lại không tốt.
Sầm Diên hết cách, không lay chuyển được anh, cuối cùng uống hết nửa chai trong cái nhìn chăm chú của anh.
Cũng nhờ có nửa chai nước, lần này cô không như trước nữa.
Thương Đằng ôm cô, nhẹ giọng thì thầm hỏi: “Có đau không?”
Sầm Diên lật người, cảm thấy anh luôn hỏi một số câu hỏi vô ích.

Lúc làm thì không biết nặng nhẹ, kết thúc rồi mới hỏi cô đau hay không.
Cô không muốn để ý đến anh, quá mệt mỏi, lại buồn ngủ.
Thương Đằng hôn lên vai cô, cô rất trắng, làn da trắng lạnh, là loại nổi bật ban đêm đều thấy được, làn da mịn như lụa, còn có chút hương trà xanh nhàn nhạt.
Sữa dưỡng thể của cô có mùi trà xanh.
Thương Đằng thích ngửi mùi của cô, chỉ cần là ở trên người cô, anh đều thích.
Vốn dĩ đó chỉ là một nụ hôn để xoa dịu cảm xúc, nhưng cuối cùng lại không cách nào kiềm chế.
Anh khàn khàn giọng nói xin lỗi, Sầm Diên chưa kịp phản ứng lại, giây tiếp theo đã bị anh đè lên.
– —
Sầm Diên ngủ đến tận chiều hôm sau mới tỉnh, cũng may là không có hẹn ai, cũng không cần sợ trễ giờ.
Rèm được kéo chặt đến nỗi không có ánh sáng chiếu vào, trong phòng đen như mực, Sầm Diên thậm chí còn tưởng rằng hiện tại vẫn sớm, có lẽ mới hơn 7 giờ.

Ngôn Tình Cổ Đại
Nghĩ lại, lại cảm thấy không quá thực tế.
Ngày hôm qua kết thúc đã gần 6 giờ, tính đi tính lại, không có khả năng cô chỉ ngủ một tiếng.
Cô duỗi tay chạm vào bàn cạnh giường, lấy điện thoại qua, đầu ngón tay khẽ chạm, màn hình sáng.
3 giờ rưỡi rồi.
Cô vẫn không thoải mái, giống như bị người ta đánh, đột nhiên không muốn động đậy.
Tính Sầm Diên rất tốt, loại tính cách này khiến cô không thể nào nổi giận với người khác.

Cho dù là thực sự tức giận, nhiều nhất cô cũng chỉ không để ý tới người kia.
Nhưng hiện tại hình như lại có chút khác biệt.
Thương Đằng đã nấu cơm xong từ lâu, sợ Sầm Diên tỉnh sẽ đói.

Nhưng anh không chắc khi nào cô sẽ dậy, nên đã hâm nóng cháo trước.
Nghe thấy động tĩnh trong phòng, anh biết cô đã thức, liền mở cửa đi vào.
Đồ ngủ trên người Sầm Diên là anh mặc cho cô.
Váy ngủ tơ tằm màu trắng, cô mặc vào càng trắng hơn, nhưng đôi mắt lại có chút đỏ, một phần là vì khóc quá lâu, còn chủ yếu là vì bị “hầm” quá lâu.
Trong tình huống kịch liệt đó, cô cũng không thể ngủ được, lúc sau cứ khóc mãi.
Không phải kiểu khóc vì khó chịu.
Thương Đằng chủ động nhận lỗi với cô, nói sau này anh sẽ kiềm chế bản thân thật tốt, sẽ không như ngày hôm qua nữa.
Sầm Diên lật người, nằm quay mặt vào trong, tạm thời không muốn để ý đến anh.
Nhìn thấy phản ứng này của cô, Thương Đằng lại vui vẻ.
Cô nổi giận, không để ý tới anh, thế mà Thương Đằng lại vui vẻ?
Dường như cuối cùng anh cũng có cảm giác được là ngoại lệ của Sầm Diên.
Cô sẽ có những cảm xúc của người bình thường, sẽ tức giận như một cô gái nhỏ, mà không phải lúc nào cũng dung túng cho anh.
Thương Đằng hy vọng Sầm Diên dựa dẫm vào anh.

Cuộc đời của cô, tương lai của cô, anh đều có thể phụ trách.
Anh sẽ chịu trách nhiệm cho cả cuộc đời này của cô.
Anh không muốn Sầm Diên lúc nào cũng nghe lời hiểu chuyện.

Cô chỉ mới 26 tuổi, Triệu Yên Nhiên có thể là chính mình mà không hề lo âu, cô cũng có thể.
Người quá mức hiểu chuyện sẽ không hạnh phúc, Thương Đằng không hy vọng Sầm Diên không hạnh phúc.
Thương Đằng dịu dàng dỗ dành: “Đừng nóng giận, hôm nay em nói cái gì anh cũng đều đồng ý hết.”
Giọng điệu của anh cực kì dịu dàng, dịu dàng đến mức ngay cả Sầm Diên cũng cảm thấy có chút xa lạ.
Cô có chút tò mò vẻ mặt hiện tại của anh, rồi lại cảm thấy vẫn còn tức giận, không nên dễ bị dỗ nhanh như vậy.
Sầm Diên hiếm khi tức giận, được dịu dàng dỗ dành như vậy lại càng ít.
Trước nay đều là cô dỗ người khác, cho nên cảm thấy loại cảm giác này có chút kỳ diệu, đến nỗi kỳ diệu ở đâu cô cũng không rõ.
Không quá tệ, thậm chí còn muốn trải nghiệm lâu hơn một lúc.

Cơn giận đã sớm tiêu tan, cô lại vẫn không nói chuyện.
Thương Đằng cởi áo khoác, vải quần áo hơi cứng, anh sợ sẽ làm cô đau.

Sau đó chui vào ổ chăn, ôm cô từ phía sau.
Trên người cô rất thơm, tóc cũng thơm, Thương Đằng ôm cô không chịu buông tay: “Vậy khi nào em hết giận, anh mới đứng dậy.”
Rốt cuộc là đang đợi cô hết giận, hay là lợi dụng cơ hội chiếm tiện nghi vậy?
Sầm Diên nằm mãi lại buồn ngủ, ý thức dần trở nên mơ hồ.
Cô không biết mình đã ngủ bao lâu, nhưng khi cô mở mắt ra, Thương Đằng vẫn đang ôm cô, tư thế cũng không thay đổi nhiều, có lẽ là không dám cử động, sợ đánh thức cô.
Sầm Diên lo cánh tay anh sẽ bị tê, tránh sang một bên, vén chăn chuẩn bị xuống giường, Thương Đằng cũng tỉnh.
Anh ngủ không sâu, vốn dĩ chỉ là muốn ở bên Sầm Diên, cũng không buồn ngủ lắm.
Một cử động nhỏ đã đánh thức anh.
Giọng nói không chút buồn ngủ: “Sao không ngủ thêm?”
Sầm Diên mang giày vào, đi đến tủ lấy áo hoodie thay.

Vừa muốn cởi quần áo, như chợt nhớ ra điều gì đó, cô quay đầu nhìn lại.
Thương Đằng cũng đã đứng dậy, đang từ từ mặc áo khoác.
Có thể là gia giáo tốt, cũng có thể là thói quen, anh làm cái gì cũng là cảnh đẹp ý vui, dù chỉ là mặc chiếc áo khoác bình thường mà thôi.
Sầm Diên đợi một lúc, chờ anh mặc xong áo khoác.

Thương Đằng không định rời đi, chỉ đứng đó nhìn cô.
Sầm Diên nhắc nhở anh: “Em muốn thay quần áo.”
Thương Đằng gật đầu, không cảm thấy có cái gì không đúng: “Thay đi.”
Sầm Diên nói: “Anh ra ngoài trước đi.”
Thương Đằng không hiểu: “Tại sao lại bảo anh ra ngoài?”
Sầm Diên: “……”
“Bởi vì em muốn thay quần áo.”
Hóa ra là để anh ra ngoài tránh tị hiềm.
Thương Đằng cảm thấy không có gì phải tránh né: “Toàn thân trên dưới của em có chỗ nào anh chưa thấy đâu.”
Sầm Diên im lặng một lúc, hình như cũng đúng.
Nếu anh không muốn đi ra ngoài, vậy tùy anh thôi.

Sầm Diên quay lưng lại cởi váy ngủ, eo cô rất nhỏ, tuy rằng gầy, nhưng ngực, mông đều có, đường hông vểnh lên.
Đôi chân thon thẳng tắp, chỉ là một cái bóng lưng cũng khiến người ta không thể rời mắt.
Thương Đằng nhìn cô mặc áo hoodie.
Áo hoodie là của anh, vốn đã rộng, mặc trên người cô càng rộng thùng thình, vạt áo gần như che đi phần đùi.
Thậm chí không cần phải mặc quần.
Thương Đằng đi tới, xắn tay áo cho cô: “Biết lúc đói em thích ăn cháo, anh đã đặc biệt nấu riêng rồi đó.”
Sầm Diên nhìn anh xắn tay áo cho cô, hỏi: “Anh ăn chưa?”
Thương Đằng lắc đầu: “Mới ăn sáng, còn chưa ăn cơm trưa.”
Xắn tay áo xong, Sầm Diên tùy tay túm tóc buộc đuôi ngựa: “Sao không ăn?”
Anh làm nũng: “Muốn ăn với em.”
Sầm Diên gật đầu: “Vậy em đi rửa mặt trước.”
Thương Đằng lại hâm nóng lại đồ ăn, không quên rót cho cô một ly nước ấm.
Sầm Diên rửa mặt xong, anh đã sắp xếp bát đũa xong, cháo cũng mang ra.
– —
Hôm nay Sầm Diên không có việc gì, cho nên muốn mang Bánh Quy đến cửa hàng thú cưng để tắm rửa.

Thương Đằng muốn đi cùng nhưng bị cô từ chối: “Công việc quan trọng, đừng vì em mà chậm trễ công việc.”
“Không chậm trễ, đều xử lý gần xong rồi.”
Loại chuyện này đối với Thương Lẫm là khó giải quyết, nhưng với anh, cùng lắm chỉ là chuyện một bữa cơm.
Sầm Diên nghe vậy, cũng thở phào nhẹ nhõm.
Sầm Diên vừa định gật đầu, để anh đi cùng cô.

Thương Đằng nhìn thấy ngày tháng trên màn hình điện thoại, im lặng một lúc, sau đó lại nói không thể đi cùng cô.
“Anh mới nhớ ra, hôm nay hình như còn có chuyện khác.”
Anh xin lỗi, nói lần sau nhất định sẽ đi với cô.
Sầm Diên bất đắc dĩ cười, chẳng lẽ là vừa rồi không để ý tới anh, cho nên khiến anh cảm thấy cô lòng dạ hẹp hòi.
Chuyện này thì có gì đâu, không đáng để cô tức giận.
“Không sao, chính sự quan trọng.”
Ăn xong, Thương Đằng lái xe đưa cô và Bánh Quy đến cửa hàng thú cưng, nơi đó đã có nhiều người chờ sẵn, ngồi trên ghế ôm mèo trò chuyện.
Sau khi chào tạm biệt Thương Đằng, Sầm Diên nhìn anh quay xe rời đi, sau đó mới đi vào.
Mọi người đều tự làm quen, cho dù là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng nhìn thấy con mèo cam trên tay cô, họ vẫn nhiệt tình chào hỏi: “Con mèo của cô tên gì, dễ thương quá, mập thật”.
Sầm Diên cười cười, đi tới: “Nó tên Bánh Quy.”
“Tên cũng dễ thương nữa.”
Sau dăm ba câu, mọi người bắt đầu hăng say trò chuyện.
Có người hỏi: “Người vừa lái xe đưa cô đến đây, có phải là chồng cô không?”
Sầm Diên lắc đầu: “Bạn trai.”

“Bạn trai?” Người nọ trêu đùa, “Là vẫn chưa lên chính thức sao?”
Sầm Diên chỉ lễ phép cười cười, không trả lời thêm.
Nói thế nào đây? Trước đây là vợ chồng, nhưng là vợ chồng không có giấy chứng nhận, ly thân rồi sau đó lại tái hợp.
Loại quan hệ kỳ quái, ngay cả cô cũng thấy kỳ quái, càng đừng nói là người khác.
Cô không muốn trở thành đề tài trung tâm, tốt nhất là không nói bất cứ điều gì.
Bánh Quy rất ngoan, khi tắm cũng không phản ứng lớn như những con mèo khác, nhưng phải có Sầm Diên ở bên.
Chỉ cần nhìn Sầm Diên, nó sẽ không sợ bất cứ điều gì.
Sầm Diên cảm thấy nó rất ngoan, cô lại muốn sờ nó.
Không có con khả năng sẽ cảm thấy tiếc nuối, nhưng cũng may cô còn có Bánh Quy.

Nó còn nhỏ xíu đã tới bên cô, được cô nuôi đến lớn như vậy.
Nó chính là con của cô.
Tắm rửa xong, Sầm Diên lại mua cho nó một ít thức ăn cho mèo.
Có xe không cho thú cưng ngồi, Sầm Diên trả thêm một ít tiền nữa người ta mới chịu tới.
Tuy Thương Đằng đã nói, khi nào xong thì gọi anh tới, nhưng cô không muốn anh mệt mỏi như vậy, từ công ty lại đây, khoảng cách quá xa.
Chờ về đến dưới lầu, Bánh Quy đã nằm ngủ trong tay cô, Sầm Diên cố hết sức ôm nó, vào thang máy, ấn số tầng.
Chắc Thương Đằng còn chưa về, Sầm Diên nhập mật khẩu, mở cửa đi vào.

Trong nhà có một mùi hương hoa, cụ thể cũng không rõ là loại nào hoa, giống như trộn lẫn rất nhiều loại mùi.
Đèn trong phòng khách đang bật, rất sáng, trên mặt đất đều là cánh hoa hồng.

Khu vực xung quanh cũng đầy hoa.
Đều là loại cô thích, bình hoa trên bàn thậm chí còn cắm hoa mai Úc.
Không ngờ chi tiết nhỏ như chuyện ngày thường cô thích mua hoa mai Úc về cắm mà anh cũng chú ý tới.
Thương Đằng đang ngồi xổm trên mặt đất, chăm chú thắp nến, không chú ý tới cô đã về.
Vừa thắp vừa đếm: “23, 24, 25, 26.”
Thắp xong cây nến cuối cùng, anh đặt chiếc bật lửa sang một bên, cúi đầu cầm di động.
Một lát sau, điện thoại của Sầm Diên rung lên, cô cúi đầu xem.
Thương Đằng: 【Đã sắp về chưa?】
Sầm Diên thấy dáng vẻ nỗ lực, lại nghiêm túc của anh, không quá nhẫn tâm nói cho anh biết, cô đã vô tình phá vỡ sự lãng mạn mà anh tỉ mỉ bố trí.
Trước khi anh nhận ra, cô lặng lẽ lùi lại và đóng cửa.
Vẫn may, Bánh Quy rất phối hợp với cô, không hề phát ra bất kỳ tiếng động nào.
【Sắp rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.