Từ Ninh Hi ngồi ngay trên bàn ăn, cô đã thay quần áo, trên người lúc này đang mặc một chiếc váy trắng dài qua đầu gối.
Mộ Dương ngồi xuống lo bữa sáng cho cô, cũng may là anh thấy cô mệt nên mới chịu tha cho Từ Ninh Hi, nếu không mới sáng ra anh đã ăn sạch cô nữa rồi.
Từ Ninh Hi ngồi dùng bữa sáng, hai chân đung đưa hỏi anh: “Anh không đi làm sao?”
“Không, tôi ở nhà với em.” Anh nói.
“Thật sự ổn sao?”
“Ổn mà.”
Vừa dứt lời chuông cửa liền vang lên, Mộ Dương cau mày không biết mới sáng ai lại đến tìm anh vậy chứ.
Mộ Dương bỏ miếng bánh mì trên tay xuống, anh đứng dậy ra mở cửa, cô vẫn ngồi đó bình tĩnh ăn sáng.
Thư kí đứng trước mặt anh: “Mộ tổng…xin anh đó đến công ty đi.”
Nghe tiếng nói chuyện bên ngoài Từ Ninh Hi dừng ăn, cô xuống ghế, đưa tay tìm gậy của mình tiến ra ngoài.
“Ai đến vậy anh?” Từ Ninh Hi hỏi anh.
“Phu nhân.” Thư kí cúi đầu chào cô.
“Thư kí của anh sao?” Cô hỏi anh.
“Ừm.”
“Phu nhân…có chuyện nên tôi…”
“Tôi hiểu mà, Dương, anh đến công ty đi.” Cô nói.
Mộ Dương nắm lấy tay cô: “Nhưng mà để em ở nhà một mình…”
“Em tự lo được, em không sao, buổi trưa anh chỉ cần cho người mang đồ ăn đến cho em là được mà.” Cô cười nói.
Thư kí nhìn Mộ Dương có vẻ không yên tâm khi để vợ ở nhà một mình, cậu nghĩ ra ý gì đó: “Vậy…sao không đưa phu nhân đến công ty luôn ạ?”
“Tôi sẽ giúp Mộ tổng chăm sóc phu nhân.” Thư kí nói.
Mộ Dương nghe xong cũng thấy hợp lí, nếu như anh không ở nhà chăm sóc cho cô được thì mang cô đi làm vậy.
“Nhưng mà như vậy bất tiện lắm.” Ninh Hi vội từ chối, cô đến đó làm gì chứ, cũng không giúp ích được gì.
“Cứ như vậy đi, ăn sáng xong thì chúng ta đến Mộ thị vậy.” Anh nắm lấy tay cô rồi bảo.
Từ Ninh Hi biết không từ chối anh được rồi.
“Thư kí…cậu ăn sáng chưa? Vào ăn cùng với chúng tôi đi.” Từ Ninh Hi mời thư kí anh.
Thư kí nhìn anh, Mộ Dương gật đầu, cậu nhận ra anh thay đổi rất nhiều, dường như đã quan tâm nhiều hơn đến Từ Ninh Hi rồi.
Cứ vậy cả ba ăn sáng xong rồi đến công ty, thật sự có nhiều việc cần anh ra mặt giải quyết, ngồi trên xe Mộ Dương cứ nắm tay cô giữ khư khư, anh giống như đang sợ lạc mất cô vậy.
Từ Ninh Hi ngồi yên, đến khi xe dừng lại, anh và cô bước xuống.
Lần đầu Từ Ninh Hi đến đây, cô hồi hộp đến mức hai tay cứ đan vào nhau, Mộ Dương với lấy nắm tay cô đi vào trong.
Nhìn thấy Mộ Dương xuất hiện cùng Từ Ninh Hi ai cũng bất ngờ, họ đều biết Từ Ninh Hi không nhìn thấy ánh sáng được nữa, nhưng không ngờ Mộ Dương lại nắm tay cô đi giữa lòng người như thế này.
“Dương…tay em đau.” Đứng trong thang máy cô nói.
Cô cũng không biết mình đi đâu nữa, đây là lần đầu cô được đến công ty anh, trước kia có tới cũng chỉ đứng từ xa đưa cơm cho thư kí của anh rồi về mà thôi.
Cô biết mình làm anh khó chịu, lại không có gia thế gì lại càng làm Mộ Dương mất mặt vì có người vợ như cô.
“Tôi xin lỗi.” Anh cứ sợ buông tay cô ra là lạc mất nên cứ nắm chặt không buông nãy giờ, anh xoa xoa tay cho cô, cửa thang máy cũng mở ra, anh kéo cô ra ngoài rồi đến phòng làm việc của mình.
Bước vào trong, tuy không nhìn thấy nhưng cô cảm nhận được mùi hương mà anh thích thoang thoảng trong phòng này.
“Mùi hoa…” Từ Ninh Hi nói.
“Ừm.”
“Em ngồi đây nhé.” Mộ Dương nói.
Từ Ninh Hi ngoan ngoãn gật đầu, anh đưa điện thoại mình cho cô, Ninh Hi ngồi yên đó nghe nhạc.
Mộ Dương về bàn làm việc của mình, anh mở máy tính ra rồi bắt đầu công việc, có lúc tập trung có lúc vẫn đưa mắt đến Từ Ninh Hi.
Cô cứ ngồi đó như mèo con, cũng không than buồn chán gì, đợi anh làm việc xong thì mới cất lời.
Ba tiếng sau.
Mộ Dương nghỉ tay một lát, anh đứng lên đi lại chỗ Từ Ninh Hi thì thấy cô ngủ rồi, từ lúc cô bị thế này cũng chỉ có ngồi và nằm một chỗ, không ăn rồi cũng ngủ, Mộ Dương tận tình chăm sóc nên thấy cô cũng mập ra rồi.
Như vậy cũng tốt, lúc trước anh thấy cô không ngủ bao nhiêu.
Mỗi buổi sáng bốn giờ đã thức dậy làm việc, ban đêm cũng không biết mấy giờ mới được chợp mắt.
Bây giờ được nghỉ ngơi rồi, Ninh Hi chắc mệt lắm, cô muốn hưởng thụ một chút.
“Ưm…”
Từ Ninh Hi trở mình ngồi dậy, hình như cô ngủ quên thì phải.
“Dương? Anh đâu rồi?” Cô không nghe tiếng gõ bàn phím của anh nữa.
“Tôi đây.” Anh lên tiếng.
“Em mệt sao?” Anh ngồi xuống vuốt tóc cô hỏi.
“Em…chỉ là không có gì làm thôi mà.”
“Anh có thấy em lười biếng lắm không? Từ lúc bị như vậy…em chỉ lo ăn và ngủ thôi…” Từ Ninh Hi nói.
Mộ Dương đáp: “Không có, em không có lười biếng gì hết.”
“Em cứ nghỉ ngơi cho thật tốt, mắt em sẽ sớm nhìn thấy lại thôi.” Anh xoa xoa má cô.
Từ Ninh Hi đưa tay lên chạm mặt mình, cũng đã vài tháng rồi, trước mắt cô vẫn là một mảng đen tối ấy, thật sự có thể nhìn thấy nữa hay không?
“Lâu lắm rồi…em không thấy gương mặt của anh…”