Lãnh Tử Tình không dám chậm trễ, vội vàng chạy lên lầu, ra sức đập cửa phòng gọi: “Anh Cổ! Anh Cổ! Mở cửa nhanh lên! Phòng này anh không thể ngủ được! Anh Cổ?”
Cánh cửa lại mở ra. Một khuôn ngực rắn chắc chắn ngay trước mặt cô. Lãnh Tử Tình kinh ngạc, im bặt tiếng! Khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng đến hơn phân nửa.
“Chị dâu! Không thể cho tôi nghỉ ngơi một chút được sao? Tôi bị lệch múi giờ vẫn chưa lấy lại cân bằng được!” Cổ Dương vẻ mặt nhăn nhó thảm thiết, giống như Lãnh Tử Tình là một người cực kỳ vô nhân đạo.
“Ai, nhưng mà căn phòng này là phòng của tôi. Anh không thể ngủ ở phòng tôi được mà!” Lãnh Tử Tình rốt cuộc cũng đi thẳng vào chủ đề. Cô vẫn thấy không thoải mái khi nhìn vào những cơ bắp như thế này. Anh ta không coi cô là phụ nữ hay sao chứ?! Nhiệt độ trong nhà ấm như vậy, có đến mức phải cởi hết ra thế không?
“Gì cơ? Phòng của cô? Có lầm hay không? Phòng của cô không phải ở bên cạnh sao?” Lần này đến lượt Cổ Dương ngẩn ra.
“Tôi… Ai, đây là phòng của tôi. Còn bên cạnh là phòng của Lôi Tuấn Vũ!” Lãnh Tử Tình cười gượng hai tiếng, trả lời. Ánh mắt của cô hơi sốt ruột, ghé nhìn vào bên trong một chút, lo lắng Cổ Dương đã nằm ngủ trên giường của cô rồi, ga trải giường là cô mới thay cái mới nha! Nhưng vướng bức tường thủy tinh chết tiệt kia, tuy là ánh sáng có thể lọt qua, nhưng cũng không phải là hoàn toàn thông thấu, nên cũng không nhìn rõ lắm.
“A!” Cổ Dương đột nhiên vỗ ót, sao anh lại quên mất Vũ đã nói bọn họ chỉ là một đôi vợ chồng “hữu danh vô thực” nhỉ. Ok! Anh chỉ có thể xuống lầu ngủ ở phòng dành cho khách. “À, rất xin lỗi, chị dâu! Vậy cô nghỉ ngơi đi, tôi xuống lầu ngủ ở phòng khách.” Cổ Dương vơ quần áo mình vừa mới cởi, vội vàng xuống lầu, loáng một cái đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Lãnh Tử Tình giật mình nhìn tốc độ của anh, sao cô lại có cảm giác vừa rồi Cổ Dương bay từ tầng hai xuống tầng một nhỉ? Tuy là anh dựa theo tay vịn cầu thang trượt dọc xuống, nhưng kỹ thuật cũng thật siêu quá đi! Dưới tầng có mấy phòng dành cho khách, bố trí như thế nào ngay cả cô cũng không rõ. Nhưng nghe thấy tiếng đóng cửa, vậy khẳng định là Cổ Dương đã tìm được rồi. Ngôi nhà này nói là của cô, thế mà so với cô anh còn quen thuộc hơn. Haizz! Không nén được tiếng thở dài, Lãnh Tử Tình nhánh chóng đẩy cửa phòng, kiểm tra giường, không khỏi thấy nhẹ cả người, may mắn, giường vẫn chưa bị nằm lên.
Cô vội vàng đi rửa mặt, tẩy trang sạch sẽ lớp son phấn dày đặc, thay bộ áo ngủ bảo thủ, ngã vật ra giường. Nhìn cánh cửa kia, Lãnh Tử Tình vẫn hơi lo lắng nên quyết định dậy khóa lại! Cả người nằm xuống, cô bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần. Nghĩ đến cuộc gặp gỡ lúc trưa với Hoa Bá, trong lòng cô một lần nữa lại bắt đầu khuấy động. Có nên đáp ứng đề nghị của Hoa Bá hay không? Cân nhắc một chút, nếu như vậy hẳn là cái sự nghiệp nhà văn nghiệp dư này của cô sẽ bị đình trệ rồi. Nhưng tổng biên tập của nhà xuất bản Hoa Bá, vị trí này quả thực là rất hấp dẫn! Ngồi dậy với lấy máy tính, lên mạng, rất nhanh đăng nhập vào QQ. Vài giây sau, biểu tượng hình cái đầu của Elaine liền nhảy ra!
Elaine: Tử Dạ, tôi Hoa Bá đây! Em có đấy không?
Lãnh Tử Tình nhìn kỹ lại, thời gian xem chừng là lúc cô rời Thiên Phủ, có lẽ là Hoa Bá sử dụng di động để nhắn. Lãnh Tử Tình gõ chữ: Cảm ơn anh đã đánh giá cao. Tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ!
Không nghĩ đến Elaine ngay lập tức trả lời: Không cần vội vàng, em đừng để mình phải chịu áp lực quá lớn.
Lãnh Tử Tình mỉm cười, gửi đi hình một khuôn mặt tươi cười. Trong suốt mười năm rong ruổi trên mạng của cô, Elaine đã trở thành một người bạn, gần như không ngày nào không nói chuyện. Cô vẫn coi cô ấy là chị em tốt, nhưng hôm nay mới biết, “cô” hóa ra lại là “anh”. Mà lại là một người đàn ông xuất sắc như vậy!