Ngoài cửa sổ, mặt trời đã lên tới đỉnh đầu, cái nắng gay gắt xuyên qua cửa kính đổ xuống sàn nhà, loang lổ.
Thời tiết đúng là kì lạ, tối hôm qua còn lạnh đến run người, sáng nay đã nóng đến toát mồ hôi.
Cô bần thần thức dậy, chỗ nằm bên cạnh sớm đã không có ai.
Anh đã đi rồi.
Trần Thiên Kiều cười buồn, vì cớ gì lại thấy hụt hẫng như vậy. Bị hành hạ đến thương tích đầy người, vì cớ gì lại vẫn yêu anh.
Cô đây là có hướng tính thích bị ngược đãi sao?
Trần Thiên Kiều tự chế giễu chính mình một hồi. Nhìn ra cửa sổ, màu nắng vàng phũ khắp nơi. Phía xa có vườn hoa tulip xanh thẳm, đàn bướm rực rỡ ghé ngang, lấy đi một chút mật ngọt.
Đó là thế giới mà cô luôn ước ao. Một thế giới xinh đẹp, tự do, không ràng buộc.
Nhưng nếu như đời này anh muốn cô ở bên cạnh anh mãi mãi. Vậy thì cô chấp nhận. Đổi lại kiếp sau, không quen, không biết. Không yêu, không hận. Không đoạ đày lẫn nhau nữa.
Chợt, tầm mắt rơi vào miếng giấy nhỏ trên bàn, bên dưới chân đèn ngủ. Cô vươn tay cầm lấy, mở ra xem.
” 5 giờ chiều, đến nhà hàng X, đây là mệnh lệnh bắt buộc. ”
Cô cư nhiên mỉm cười. Vuốt ve dòng chữ nhỏ ngay ngắn trên giấy. Anh xin cô, cho anh thêm một ngày. Trong một ngày này anh tính làm gì để níu kéo cô đây?
Trần Thiên Kiều cười nhẹ nhàng. Phút chốc giống như thiếu nữ 17 tuổi lần đầu biết yêu.
Cả ngày hôm đó, cô liên tục thử hết bộ này đến bộ khác. Ngồi trước gương, trang điểm suốt mấy giờ liền.
Nhìn thấy cô gái, xinh đẹp, quyến rũ trong gương. Cô hài lòng mỉm cười.
Rất nhanh trời đã chuyển về chiều, màu vàng cam dịu dàng như làn lụa lả lướt phủ lên sự nhộn nhịp của thành phố.
Cô nhờ bác quản gia lái xe chở mình đến nhà hàng X. Trước cửa nhà hàng có hai cô nhân viên khả ái cuối đầu chào cô, hỏi.
” Xin hỏi, tiểu thư có phải là Hàn phu nhân không ạ?
Một tiếng Hàn phu nhân này khiến lòng cô run lên. Trần Thiên Kiều tươi cười, gật đầu.
Cô được hai cô nhân viên dẫn lên tầng cao nhất của nhà hàng. Toàn bộ chỗ này đã được anh bao trọn.
Cô kinh ngạc mở to mắt nhìn. Xung quanh treo đầy bóng bay hình trái tim. Bốn bề là cửa kính sát sàn, có thể ngắm rõ sự phồn hoa của thành phố.
Từ lúc nào Hàn Văn lại lãng mạn như thế này.
Phía xa có một chiếc bàn vuông phủ khăn trải bàn màu trắng, trên bàn đã đặt sẵn hai ly rượu vang. Ở giữa có ba ngọn nến đang cháy. Ánh lửa dập dìu, lay động lòng người.
” Hàn phu nhân, cô thật là có phúc. Hiếm có người đàn ông nào vì người phụ nữ của mình mà tốn công như thế này đâu. Chỗ này đều là do Hàn thiếu gia tự mình thiết kế. ” Một cô nhân viên cảm khái nói.
Trần Thiên Kiều chỉ cười, hỏi ” Anh ấy đâu rồi?”
Cô nhân viên đáp nhanh ” Thưa phu nhân, Hàn thiếu gia bảo cô chờ ngài ấy một chút. Ngài ấy sẽ tới nhanh thôi. ”
Trần Thiên Kiều ” ừ ” một tiếng. Rồi đi đến bên bàn, ngồi xuống. Tay mân mê ly rượu vang. Ánh nến dập dìu hắt lên gương mặt hạnh phúc của cô gái.
Nếu như… nếu như anh đã quên Hoa Hoa. Nếu như hiện tại người anh yêu là em? Em sẽ buông bỏ hết thảy, cùng anh làm lại từ đầu.
Cô chống cằm, nhìn ra ngoài cửa kính. Sắc trời thật đẹp, thành phố hôm nay cũng rực rỡ lạ thường. Cô từng đọc một cuốn tiểu thuyết, cô gái trong tiểu thuyết có nói. Khi đem lòng yêu một người đàn ông, ta cũng đem lòng yêu luôn thành phố mà anh sống. Đúng là không sai chút nào.
Đã 10 phút trôi qua, anh vẫn chưa đến. Hay là anh có việc bận ở công ty. Chắc vậy! Cô lại ngồi đó, nhìn về phía cửa. Trông ngóng, đợi chờ.
Trời chuẩn bị sập tối. Bóng đêm nhàn nhạt đang cố gắng thay thế cho ánh chiều nhẹ nhàng.
Anh vẫn chưa đến.
Trần Thiên Kiều cười thê lương. Hụt hẫng tràn đầy nơi đáy mắt. Cô lấy điện thoại, tính điện cho anh. Muốn hỏi anh tại sao lại đùa bỡn cô.
Đột nhiên, có một số máy lạ gọi đến. Cô nghe máy, một giọng phụ nữ vang lên.
” Xin hỏi, cô có phải là người thân của bệnh nhân Hàn Văn không ạ. Nếu phải phiền cô đến bệnh viện A, cậu ấy bị tai nạn giao thông, đang cấp cứu. ”
Cái gì?
Bị tai nạn? Làm sao có thể?
Chiếc điện thoại trong tay giống như được thoa dầu, trơn trượt rời khỏi tay cô. Trần Thiên Kiều ngã quỵ xuống sàn nhà, cơ thể run rẩy. Tại sao? Lẽ ra hôm nay phải là một ngày tốt đẹp. Tại sao? Chỉ một khắc mọi thứ đều trở nên tồi tệ thế này.
Cô khó khăn đứng dậy, rời khỏi nhà hàng. Bắt taxi đến bệnh viện A. Trên đường đến bệnh viện cô đã không ngừng khóc. Không ngừng gọi điện cho anh. Với hy vọng mọi thứ chỉ là hiểu lầm. Anh đùa giỡn cô cũng được, anh không yêu cô cũng được. Chỉ cần anh đừng xảy ra chuyện gì có được không?
Nhưng mà không liên lạc được.
Đứng trước cửa bệnh viện, đôi mắt cô đờ đẫn. Làn váy trắng theo bước đi của cô khẽ rung động từng nhịp tựa như một thiên thần xinh đẹp lạc lối vào thế giới khổ đau.
Cô được cô y tá dẫn đến phòng cấp cứu. Cửa phòng cấp cứu đóng chặt, chẳng biết lúc nào sẽ mở ra. Mà khi mở ra chỉ có hai kết quả. Một là sống, hai là chết.
Trần Thiên Kiều lặng im ngồi trên hàng ghế chờ. Mắt cô đỏ hoe vì khóc, đôi vai gầy vẫn khe khẽ run lên.
Từ ngày mẹ mất cô chưa bao giờ khóc nhiều như thế này. Cô nghĩ trải qua nhiều chuyện như vậy vỏ bọc mạnh mẽ của cô đã rất cứng cáp rồi. Nhưng ngày hôm nay nó hoàn toàn đổ vỡ.
Cầu xin anh. Vạn lần cầu xin anh, đừng bỏ em lại một mình.
Cô sớm đã chẳng còn gia đình, chỉ còn có anh thôi.
Cuối cùng, cửa phòng cấp cứu cũng mở ra. Bác sĩ và vài cô y tá chậm rãi bước ra ngoài. Cô vội vàng đứng bật dậy, khẩn hoảng nhìn bác sĩ, lắp bắp hỏi.
” Chồng tôi…anh… ấy… có sao không? ”
Vị bác sĩ đứng tuổi thở dài, có chút thương cảm ” Chúng tôi đã cố gắng hết sức, mong người nhà bớt đau thương. Cô hãy vào gặp cậu ấy lần cuối đi. ”
Không!
Không phải thế! Anh ấy còn chưa hoàn thành lời hẹn! Anh ấy nói một chút nữa thôi, anh sẽ đến. Anh ấy không bỏ cô đâu mà.
Trần Thiên Kiều suýt ngất đi, mấy cô y tá nhanh tay đỡ lấy cô. Cô cố gắng giữ lại chút tĩnh táo cuối cùng. Loạng choạng tránh khỏi mấy cô y tá, tự mình bước vào phòng.
Hàn Văn nằm trên giường, đầu được băng bó. Trên khuôn mặt anh tuấn ấy có nhiều vết thương bởi kính xe gây ra khiến cô đau xót.
#Còn_tiếp