Một ngày nào đó, bạn sẽ phát hiện ra: Họ dường như không còn là họ nữa. Họ cùng bạn hoà vào một tập thể, làm nên “chúng ta”.
Chúng ta của những năm ấy chính là chúng ta tuyệt vời nhất.
Năm ấy, có nắng, có gió, có nước mắt, có nụ cười, có những cảm xúc rung động bất chợt, có những khoảng lặng không thể nói rõ thành tên.
Chúng ta lớn lên, trưởng thành trên cái nền thanh xuân ấy. Dù chúng ta làm gì, cũng là chúng ta.
Chúng ta cùng nhau. Mãi mãi là cùng nhau.
Chúng ta cùng nhau làm những trò lố gì đó, khiến thầy cô phải lắc đầu, khiến thầy cô phải phì cười, khiến thầy cô phải nổi giận, phải khóc.
Chúng ta cùng nhau yêu một người, ghét một người. Bất kỳ cảm xúc nào cũng được chúng ta vun đắp trọn đầy.
Chúng ta ở bên nhau, lắng nghe, trò chuyện. Chúng ta cùng nhau nhận ra nhiều điều.
Chúng ta cười với nhau, khóc cũng vì nhau, trao cho nhau những cái ôm thật chặt, chia sẻ, động viên nhau vượt qua khốn khó.
Chỉ có chúng ta thôi.
Chúng ta năm ấy đã làm ra biết bao nhiêu kỳ tích.
Sau này, cho dù bụi thời gian có phủ mờ đi những kỷ niệm, thì chỉ có chúng ta là vẫn luôn hiện diện rõ ràng và chân thực như vậy.
Mãi mãi là như vậy nhé,
chúng ta!