Thứ hai, lần lượt có mấy cô gái đến công ti phỏng vấn.
Thuần Khiết hi vọng có người có thể nhận được sự ưu ái của Catherine để cô có
thể hoàn thành việc chuyển giao. Có lẽ vì cô sắp thôi việc nên gần đây bồng
nhiên mọi người mở lòng với cô, vui vẻ nói cho cô biết một vài tin đồn.
Thư Đình nói với cô màn đổ rượu ở buổi tiệc rượu tối
hôm trước là do Ôn Đế giở trò.
Thuần Khiết vốn tưởng rằng là do nhân viên phục vụ
không cẩn thận. Không ngờ lại được sắp đặt từ trước, toàn thân nóng rực, quyết
định phải dạy cho cái đồ ranh con ấy một bài học. Cô đến phòng chế tác tìm một
lọ keo. Nhân lúc Ôn Đế không có trong phòng liền đổ đầy
keo lên ghế của cô ta. Sau khi Ôn Đế ngồi xuống, không dễ gì có thể đứng dậy
được.
Suốt cả buổi chiều cô ta không thể nhấc mông khỏi chiếc
ghế.
Cuối cùng không còn cách nào, đành phải nhờ người đẩy
cô ta vào phòng trang trí, cởi chiếc váy trên người xuống, thay một chiếc váy
khác. Như thế mới có thể thoát khỏi chiếc ghế. Nhưng chiếc váy đắt tiền đó coi
như đã bị hủy hoại hoàn toàn. Cô ta vừa đứng dậy, liền lao đến trước bàn làm
việc của Thuần Khiết la hé
Thuần Khiết nhắc nhở cô ta mọi chuyện đều cần có chứng
cứ.
“Ngoài chị ra thì còn có thể là ai?”.
“Tôi làm sao mà biết được? Có thể là bình thường cô
quá vênh váo, nên có nhiều kẻ thù..
“Chị nói gì?”.
“Tôi nói cô đừng có mà vênh váo”.
“Chị…”. Ôn Đế nổi trận lôi đình, giơ tay định đánh
người.
Thuần Khiết nhanh tay nhanh mắt, nắm lấy cổ tay cô ta,
lớn tiếng nói: “Cô muốn ngang bướng thì về nhà mà ngang bướng, người khác không
có nghĩa vụ chiều chuộng cô, nhường nhịn cô. Bắt đầu từ bây giờ, nếu cô tiếp
tục vô lễ, không biết phép tắc, không coi ai ra gì như thế này, tôi tuyệt đối
không khách khí với cô”. Bình thường Ôn Đế ngang
bướng quen rồi, cậy mình nhỏ tuổi, lại có nhiều mối quan hệ nên đi đến đâu cũng
có người chiều chuộng, bảo vệ. Thực ra chỉ là con hổ
giấy, già trái non hột. Đột nhiên thấy Thuần Khiết nghiêm giọng như vậy, không
khỏi sững sờ, ngọn lửa tức giận tạm thời bị dập tắt. Nhưng về phòng làm việc
nghĩ lại, rốt cuộc không thể nuốt được cơn giận này, chạy đến kể lể với giám
đốc Giang. Thực ra giám đốc Giang cũng rất bực mình với cô ta nhưng nể mặt bố
cô ta, đành phải nhẫn nhịn an ủi vài câu.
Tan tầm, Thuần Khiết cùng đoàn người đi ra thang máy.
Vừa bước ra cửa lớn, bồng nhiên nghe thấy phía sau có người gọi tên mình.
Ngoảnh đầu lại, Trác Việt đứng trong góc đại sảnh, ăn mặc chỉnh tề, vẻ mặt có
chút mệt mỏi.
Hai người nhìn nhau rất lâu, không ai nói gì.
Lúc ấy, lại có thang máy xuống tầng dưới. Đoàn người
ùa ra, người đi đầu chính là Ôn Đế. Cô ta vừa nhìn thấy Trác Việt, vui mừng hét
lên: “Anh Trác Việt, anh đến đón em à?”.
Sắc mặt của Trác Việt bồng chốc trở nên vô cùng bối
rối, quay sang nhìn Thuần Khiết, rồi lại nhìn cô ta.
Lúc này Ôn Đế cũng nhìn thấy Thuần Khiết, sắc mặt lập tức
thay đổi: “Anh đến tìm chị ta?”.
Trác Việt vẫn không nói gì, chỉ tỏ vẻ hết sức khó xử.
Đang lúc tan tầm, trong đại sảnh người qua người lại,
nhìn thấy họ đều không khỏi liếc nhìn. Thuần Khiết chỉ thấy chán ghét,à lại
phối họp với anh ta diễn trò tình cũ tình mới, lưỡng lự khó xử thế này sao?
Thật nực cười!
Cô không muốn bị người ta soi mói, lập tức quay người
đi ra khỏi cửa.
Trác Việt vội vàng nói với Ôn Đế: “Anh tìm Thuần Khiết
có việc, em về trước đi…”. Không kịp nói hết đã chạy đuổi theo Thuần Khiết
khiến Ôn Đế tức đỏ cả mặt.
Thuần Khiết đi thẳng ra ga tàu điện ngầm. Trác Việt
đuổi theo kéo tay cô. Từ trước tới nay cô vốn là người sống lí trí, rất sợ cái
kiểu kéo tay kéo chân này, vội vàng dừng lại và nói: “Đừng kéo nữa, có gì vừa
đi vừa nói”.
“Xe của anh vẫn đỗ ở đằng kia”.
“Anh lái xe lại đây, tôi đứng đây chờ”.
Trác Việt không ngờ cô lại bình tĩnh như vậy, nhìn cô
với ánh mắt nửa tin nửa ngờ. Thuần Khiết không kìm được bật cười và nói: “Yên
tâm đi, tôi sẽ không chạy trốn đâu”.
Nghe cô nói vậy anh ta mới đi lấy xe. Một lúc
sau anh ta lái xe lại. Thuần Khiết mở cửa ngồi vào trong xe. Hai người không có
gì để nói, một cảm giác u sầu mơ hồ lan ra trong khoang xe tĩnh mịch.
Thái độ của hai người đã được biểu hiện quá rõ ràng.
Lần này anh đến để xin được tha thứ rồi nối lại quan hệ? Hay là để hoàn thành
nghi thức cuối cùng của việc chia tay?
Chiếc xe đi thẳng theo con đường cao tốc. Ngoài cửa
xe, những tấm biển flash lướt qua, dòng xe nối đuôi nhau. Họ đều đã thay đổi,
không còn giống như xưa. Tất cả đều không thể quay trở lại như trước đây. Thời
gian giống như một tấm lụa sặc sỡ, mịn nhưng lạnh, lặng lẽ trôi đi, không biết
từ lúc nào màu sắc đã phai nhạt, mất đi vẻ sặc sỡ.
Im lặng rất lâu, Trác Việt mới hỏi: “Đi đâu ăn cơm?”.
“Về thẳng nhà”.
“Xin lỗi”.
“Cũng không hoàn toàn là lỗi của anh”.
“Ôn Đế được nuông chiều quá mức, em đừng chấp cô
ấy…”.
Thì ra anh ta xin lỗi là vì Ôn Đế. Thuần Khiết ngạc
nhiên tới mức buồn cười, giống như không hề quen người này. Thông
thường chúng ta sẽ thay mặt bạn bè thân thiết xin lỗi một người nào đó không
thân lắm. Bây giờ anh tahay mặt Ôn Đế xin lỗi cô, tình thế, lập trường không
cần nói cũng rõ. Bồng nhiên Thuần Khiết cảm thấy một cảm giác mệt mỏi lan khắp
toàn thân khiến cô suy sụp. Cô ngả người vào ghế, nặng nề nhắm mắt. Nhưng trong
lòng lại có một cảm giác khác, nhẹ nhõm đến kì lạ, giống như cởi bỏ bộ quần áo ẩm
ướt dính chặt vào người, man mát, lành lạnh.
Quen nhau gần ba năm, Trác Việt ít nhiều cũng hiểu
được vài phần tính tình của cô. Lúc này, anh không nói nhiều nữa mà đưa thẳng
cô về nhà, dõi mắt nhìn theo cô, sau đó châm một điếu thuốc, lặng lẽ hút hết
rồi mới khởi động xe phóng đi.
Anh đã không còn là du học sinh phóng đãng năm xưa mà
là phó tổng giám đốc của một công ti lớn, người điều hành công ti trong tương
lai, là người được muôn người tâng bốc, xu nịnh. Nhưng trong tình cảm vẫn cần
được người khác chiều chuộng. Nhu cầu này chắc chắn không được Thuần Khiết thỏa
mãn.
Cô quá thông minh, nhìn mọi chuyện quá thấu đáo, khó
tránh khỏi có chút lạnh lùng. Lúc đầu, chính điều này đã cuốn hút anh. Nhưng
bây giờ, thân phận, địa vị của cả hai đều
thay đổi, các mối quan hệ cũng dần dần khác nhau. Mượn lời của một nữ nhà văn
thì hai người không thể quay lại được nữa.
Về lí mà nói thì mối quan hệ giữa hai người đã coi như
chính thức kết thúc từ tối hôm đó. Nào ngờ hai tuần sau, bỗng nhiên Thuần Khiết
nhận được điện thoại của anh ta. Lúc ấy, cô đã làm xong thủ tục thôi việc, chỉ
ngồi ở nhà, chờ hai cô bạn thân về nước cùng đi nghỉ. Nhận được điện thoại của
anh ta, cô không khỏi cảm thấy kì lạ.
Hai người hẹn nhau ở quán cafe mà cả hai thường đến.
Lúc Thuần Khiết đến, Trác Việt đã đợi ở đó, tay cầm
điếu thuốc, nhìn thấy cô liền vứt vào gạt tàn. Cô ngồi xuống, gọi một cốc cafe
đá, ngắm nhìn khuôn mặt anh ta, tâm trạng có chút xao động, nhưng vẫn kìm nén
được. Cô buột miệng hỏi: “Dạo này thế nào?”.
Trác Việt cười, vẻ mặt có chút không tự nhiên: “Cũng
bình thường”.
Thuần Khiết đáp lại: “Có chuyện gì mà phải ra ngoài
nói?”.
Anh ta không trả lời mà hỏi lại: “Nghe nói em nghỉ
việc rồi, bây giờ làm gì?”.
Thuần Khiết vừa mới nghỉ việc chưa đầy ba hôm nhưng
đã liên tiếp bị người khác hỏi về công việc, không khỏi có chút chán nản. Đặc
biệt là anh ta chẳng khác nào “hung thủ gián tiếp” hại cô thất nghiệp, quả thực
khó mà nói dễ nghe được. Cô cau mày và nói: “Không làm gì, ở nhà chơi”.
Trác Việt thật lòng xin lỗi: “Xin lỗi…”. Nói rồi định
nắm tay cô theo bản năng nhưng Thuần Khiết kịp thời rụt lại. Sau đó hai người
đều sững sờ.
Anh ta gượng cười: “Nếu cần giúp đỡ, anh có thể….”
Thuần Khiết ngắt lời anh ta: “Sao? Anh chuẩn bị cho
tôi vay tiền sao?”.
Trác Việt không kìm được cau mày: “Em có thể đừng đặt
lòng tự trọng quá cao như thế được không?”.
Thuần Khiết cười nói: “Vậy thì, xin hỏi anh định giúp
tôi thế nào? Anh định thuê tôi làm cho anh chắc?”.
Trác Việt lại bị cô làm cho tức nghẹn cổ, gườm gườm
nhìn cô không nói lên lời. May mà lúc ấy phục vụ mang cafe đá tới cho Thuần
Khiết, giúp họ xoa dịu không khí. Thuần Khiết bưng cốc cafe, khẽ nhấp một ngụm.
Im lặng một lúc, bồng nhiên anh ta thấp giọng nói:
“Cho dù em có tin hay không, đến tận bây giờ quan hệ giữa anh và Ôn Đế vẫn rất
trong sáng”.
“Lẽ nào anh cho rằng chỉ có nảy sinh
quan hệ tình dục thì mới gọi là phản bội”.
“Không sai. Anh nghĩ như vậy đấy”.
Thuần Khiết bật cười: “Như vậy xem ra chúng ta chia
tay là một sự lựa chọn đúng đắn. Bởi vì chúng ta suy nghĩ quá khác nhau về vấn
đề quan trọng này”
Trác Việt hỏi lại: “Lẽ nào em chưa từng thích người
đàn ông nào? Giấu giếm anh hẹn hò với anh ta?”.
Nghe vậy, bồng nhiên trong đầu Thuần Khiết hiện lên
hình bóng của Phong Bính Thần nhưng ngoài miệng lại nói: “Chưa”.
Trác Việt cười lạnh lùng: “Vậy thì em và Tiêu Ức Sơn
là thế nào? Nửa đêm nửa hôm đi dạo bên ngoài?”.
Thuần Khiết sững người: “À, vậy bây giờ là vấn đề của
tôi?”.
“Anh không nói như vậy, nhưng em không nghe điện
thoại, không trả lời tin nhắn, không cho anh cơ hội giải thích, đơn phương định
tội cho anh! Em không thấy mình quá bảo thủ, quá độc đoán sao? Như thế không
công bằng với anh”.
“Xin hỏi hôm nay anh đến để khiếu nại sao?”.
“Nhưng em không yêu anh thật lòng, đó
là sự thật
Thuần Khiết nghe mà bực mình, lập tức phản kích: “Anh
thì yêu tôi tha thiết, dịu dàng, ân cần, nói với bố anh tôi là bạn anh quen ở
Anh, họ Chân.. ”
“Stop!”. Trác Việt hét lên: “Hôm nay anh không đến để
cãi nhau với em…”.
“Trời mới biết anh đến làm gì?”.
Trác Việt không nói nữa, nhìn cô một lúc rất lâu rồi
nói: “Em thật sự không biết?”.
Thuần Khiết ngạc nhiên nhìn anh ta: “Tôi đâu có đi
guốc trong bụng anh”.
Trác Việt lại im lặng một lúc, bồng nhiên nở nụ cười
dịu dàng: “Anh thấy em đúng là quá ngốc”. Ngừng một lát, có chút bực tức nói:
“Hôm nay là sinh nhật em”.
Nói xong, anh ta lấy trong túi một hộp quà xinh xắn,
đưa đến trước mặt cô: “Sinh nhật vui vẻ!”.
Thuần Khiết sững người.
Bồng nhiên tình thế thay đổi, hoàn toàn vượt khỏi dự
đoán của cô. Hai người vừa mới đối đầu với nhau, bồng nhiên anh ta dịu dàng lấy
quà, chúc cô sinh nhật vui vẻ, khiến cô không biết nên nói gì. “Hồi
tháng hai đi công tác châu Âu anh đã mua nó. Mặc dù chia tay rồi nhưng vẫn muốn
tặng cho em”.
Thuần Khiết không nói gì, trong lòng cảm động nhưng
khuôn mặt không chút biểu cảm, bướng bỉnh nói: “Anh tưởng tặng một món quà sinh
nhật thì tôi sẽ tha thứ cho anh, quay lại với anh sao?”.
Trác Việt bật cười, bĩu môi, tỏ vẻ không muốn tính
toán.
“Bởi vì anh đã trở thành người lạ?”.
“Quá quý giá”.
“Còn em không thể nhận món quà quý giá của người lạ”.
“Anh hiểu ý tôi…”.
“Anh không hiểu!”. Trác Việt nhìn thẳng vào mắt cô,
dịu giọng nói: “Có lẽ đây là món quà cuối cùng anh tặng em, là lần sinh nhật
cuối cùng anh ở bên cạnh em. Anh biết em là người rất tự trọng. Anh cũng biết
mình không cố gắng trong mối quan hệ này. Anh rất xin lỗi! Em biết đấy, tương
lai của anh đã được sắp đặt từ lâu rồi, không được lựa chọn”.
Anh ta nói rồi lấy một điếu thuốc, châm lửa. Bồng
nhiên không trở nên thật nặng nề.
Thuần Khiết do dự một lúc, cuối cùng nhận hộp quà ấy,
vờ ra vẻ bình thản mỉm cười: “Nếu nhận quà có thể làm giảm bớt sự áy náy của anh,
vậy tôi từ chối thì thật bất nhã”.
Trác Việt gượng cười, không nói gì.
Trải qua nửa tháng suy nghĩ và điều chỉnh, Thuần Khiết
cũng nghĩ thoáng hơn về việc chia tay. Lúc nãy lại trút hết những nỗi bực dọc
còn sót lại, biết rằng cả hai không thể quay lại được nữa lại thấy nhẹ lòng
hơn, liền nói: “Hôm nay là sinh nhật tôi. Nếu đã nhận quà của anh rồi, vậy thì
mời anh ăn bữa cơm nhé!”.
Thế là hai người đi bộ sang nhà hàng Nhật Bản cạnh đó
ăn tối, uống hết một chai rượu. Một mặt là vì sinh nhật của Thuần Khiết. Mặt
khác là vì cả hai đều có chút thương cảm.
Trác Việt uống khá nhiều. Ăn xong, Thuần Khiết đề nghị
để mình lái xe đưa anh ta về nhưng anh ta không đồng ý.
Hai người bắt đầu tranh cãi. Bỗng nhiên anh ta nói với
cô: “Em biết trước đây anh đã từng có rất nhiều bạn gái…”. Thuần
Khiết không biết vì sao anh ta lại nói như vậy nhưng vẫn gật đầu: “Biết”.
“Nhưng chúng ta duy trì được lâu nhất, em biết vì sao
không?”.
“Vì sao?”.
“Vì em không hề quản lí anh. Hồi đi học, phòng của anh
bừa bộn, em chưa bao giờ tự ý dọn dẹp giúp anh. Anh chơi bời bên ngoài, bỏ bê
học hành, em cũng không nói anh. Khi đi làm anh cũng thường xuyên đi tiếp
khách, thậm chí nôn trong nhà vệ sinh nhà em, em cũng không nói gì. Vì sao bây
giờ bồng nhiên lại trở nên nói nhiều như thế”.
Anh ta uống rượu nên cũng nói nhiều hơn, khoác tay lên
vai cô và nói: “Em biết không? Từ nhỏ đến lớn anh đã phải nghe mẹ anh cằn nhằn
đủ rồi, thật sự không muốn có người phụ nữ nào quản thúc mình..
Thuần Khiết nghe anh ta nói như vậy nên cũng không
miễn cưỡng nữa, đưa chìa khóa xe cho anh ta: “Nếu đã vậy thì anh tự lái xe về
đi. Tôi không dám ngồi xe của sâu rượu”.
Anh ta cười: “Yên tâm đi, chút rượu này không là gì
với anh”. Thuần Khiết kiên quyết từ
chối: “Dù sao thì chúng ta cũng không cùng đường. Tôi bắt taxi cũng được”.
Anh ta im lặng một lúc, gật đầu và nói: “Tùy em”.
Thuần Khiết mỉm cười tạm biệt anh ta: “Chúc ngủ ngon”.
Anh ta đi về phía chiếc xe, đi được vài bước bồng
nhiên lại dừng lại, quay người nhìn cô. Ánh đèn đường vàng cam chiếu lên khuôn
mặt anh ta. vẻ mặt ẩn chứa nỗi buồn mơ hồ.
Bồng chốc trái tim của Thuần Khiết trở nên vô cùng mềm
yếu, không kìm được bước tới ôm anh ta.
Hai người đang ôm nhau, bỗng nhiên phía sau vang lên
tiếng còi xe chói tai. Họ như bừng tỉnh giấc mộng, vội vàng buông tay. Thuần
Khiết lùi ra sau hai bước, ngoảnh đầu nhìn thì thấy chiếc Porsche màu đỏ.
Trong khoang lái là Phong Bính Thần với bộ quần áo
trắng, bên cạnh là Phương Quân Hạo.
Thuần Khiết vô cùng ngạc nhiên, không kìm được sững
người. Nhưng ngay lập tức lấy lại tinh thần, đang định mỉm cười chào. Nào ngờ
Phong Bính Thần đã lái xe lại, ngay sát chân của Trác Việt, suýt chút nữa thì
đâm vào anh ta khiến anh ta giật nảy mình, chửi rủa: “Không có mắt à,
lái xe kiểu gì đấy?”.
Thuần Khiết cũng giật nảy mình, vội vàng hỏi: “Không
sao chứ?”.
Lúc ấy, bỗng nhiên xe của Phong Bính Thần lùi lại. Anh
thò đầu ra cửa xe nhìn cô, lạnh lùng nói: “Cô không biết xấu hổ sao? Ôm ấp
người khác giữa đường”. Nói xong câu này lại phóng vụt đi khiến Thuần Khiết cảm
thấy rất mơ hồ.
Trác Việt nhìn Thuần Khiết với ánh mắt nghi ngờ:
“Người đó là ai?”.
Thuần Khiết bực tức nói: “Đồ điên!”.
Trác Việt càng nghi ngờ hơn: “Em quen anh ta?”.
Thuần Khiết không nói gì, hỏi lại anh ta: “Anh lái xe
về đi, không sao thật chứ?”.
Trác Việt tiếp tục dò hỏi: “Anh ta là ai?”.
Bồng nhiên Thuần Khiết trở nên bực tức: “Liên quan gì
đến anh?”. Nói xong mới nhận ra thái độ của mình quá tệ, nhẹ giọng nói: “Nếu
không thể lái xe thì bắt taxi về đi. Ngày mai bảo tài xế đến..
Trác Việt cũng bực tức, ngắt lời cô: “Đã nói không sao
rồi, anh đi đây”.Nói rồi mở cửa xe, lái xe bỏ đi. Để lại một mình Thuần Khiết
đứng trên đường, cảm thấy rất mơ hồ. Nghĩ một lúc vẫn thấy mơ hồ, mơ hồ đến nực
Tháng sáu mùa hạ, thời tiết nóng bức. Cô bắt xe về
nhà, vừa vào cửa liền bật điều hòa, thay quần áo, sau đó vào bếp đun nước pha
trà, nhân tiện múc một chậu nước, ngâm lồng chim, cho chim tắm. Sau đó cô vào
nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, đến khi cô đi ra thì nước trà cũng vừa ấm.
Cô vốn biết sắp xếp thời gian, mọi việc đều đúng trình
tự. Chỉ vì gần đây nghỉ việc, ngủ tới mức không biết ngày đêm, quên cả sinh
nhật của mình. Có điều nói đi cũng phải nói lại, từ nhỏ cô cũng không chú trọng
những ngày này. Tính cách của cô có phần lạnh lùng, không phải không đủ nhiệt
tình với người khác mà ngay cả với bản thân mình cũng vậy.
Năm cô sáu tuổi bố mẹ cô li dị. Cô sống cùng bố và mẹ
kế hơn mười năm, đã sớm biến thành một người lạnh lùng, tự lập. Trác Việt nói
cô chưa bao giờ quản thúc anh ta. Thực ra chẳng qua là tính cách đó được hình
thành ngay từ nhỏ. Sau khi bố tái hôn, trong nhà có thêm em trai, em gái. Cô tự
biết mình không có địa vị gì, chưa bao giờ có ý kiến gì với cuộc sống của họ.
Mẹ kế nghĩ rằng cô chỉ biết học, không thể uy hiếp mình
nên tỏ ra rất rộng lượng, cho cô ra nước ngoài học để được tiếng thơm với họ
hàng, bè bạn, tránh để người khác nghĩ rằng mình đối xử tệ bạc với cô.
Bố cô có một công ti thương mại, kinh doanh một số sản
phẩm khoa học kĩ thuật. Mẹ kế thường nói không kiếm được nhiều tiền, nửa đùa
nửa thật cằn nhằn. Cô nghe nhiều, không tránh khỏi cũng có chút nghi ngờ. Có
thể cho cô đi du học, cô vẫn còn có chút cảm kích.
Mẹ cô là một giáo viên, sau khi li hôn không tái giá.
Người phụ nữ sống một mình không khỏi cảm thấy cô đơn, hút thuốc uống rượu quá
nhiều, mấy năm trước đã mất vì bệnh phổi. Sau đó, cô hiếm khi liên hệ với người
nhà. Sau khi tốt nghiệp thường sống ở ngoài.
Hai năm nay, ngoài Trác Việt, chẳng có ai nhớ sinh
nhật của cô. Cô chưa bao giờ chủ động nói, bạn thân cũng thường qua rồi mới
nhớ: “A, Thuần Khiết, hình như hôm trước là sinh nhật cậu”. Sau đó hô hào các
bạn tổ chức bù, ăn uống một trận, nhận hai món quà muộn.
Không biết ngày này năm sau còn có ai nhớ sinh nhật
cô?
Cô lấy một điếu thuốc trong ngăn kéo, vừa châm lửa,
hút được hai hơi thì bồng nhiên chuông cửa reo. Cô vòng qua đầu giường nhìn
đồng hồ, một giờ sáng, giờ này rồi còn ai
đến?
Cô nghi ngờ bước ra khỏi phòng ngủ, nhìn qua khe
cửaPhong Bính Thần.
Anh không giống với những người chưa hẹn trước đã chạy
đến nhà chơi. Anh sống ở Anh nhiều năm, nên biết rằng như vậy là mất lịch sự.
Dĩ nhiên, cô cũng không cảm thấy bị mạo phạm, chỉ là vừa mới trỗi dậy cảm xúc
về thân thế, tâm trạng yếu đuối, không muốn người ngoài nhìn thấy. Hơn nữa thái
độ lúc nãy của anh với cô quả thực rất tệ.
Dường như Phong Bính Thần biết cô đứng trong cửa, đang
nhìn anh qua khe cửa, cảm giác như cô đang đứng trước mặt anh vậy. Thuần Khiết
vội vàng dụi điếu thuốc trên tay vào chiếc gạt tàn trên bàn, điều chỉnh tâm
trạng một chút, sau đó bước ra mở cửa, dựa người vào khung cửa và hỏi: “Bây giờ
mấy giờ rồi?”.
Buổi tối cô uống rượu, mặt đỏ bừng, đôi mắt long lanh,
nghiêng người đứng chắn trước cửa, một tư thế gợi cảm hiếm thấy. Nhưng Phong
Bính Thần nhìn mà chỉ thấy tức giận, ngang bướng nói: “Không biết, muộn lắm rồi
đúng không”.
“Anh không biết phép lịch sự sao? Muộn thế này rồi
không sợ làm phiền người khác?”. Phong
Bính Thần nghe thấy câu này, suýt nữa thì ộc máu. Từ trước tới nay đều là người
khác sợ làm phiền anh. Anh chưa bao giờ sợ làm phiền người khác. Bắt đầu từ khi
anh biết chuyện nam nữ, chưa có người phụ nữ nào nói với anh như vậy.
Anh trợn mắt nói với cô: “Tôi không ngủ được nên ra
ngoài ngồi”.
“Chỗ tôi là quán cafe sao?”.
“Rốt cuộc cô có cho tôi vào không?”.
“Tôi nói không thì anh đi sao?”.
Phong Bính Thần tức giận, quả nhiên quay người bỏ đi.
Mặc dù Thuần Khiết giận thái độ trước đó của anh nhưng anh đi thật thì lại cảm
thấy áy náy, vội vàng đưa tay kéo anh: “Này, trêu anh thôi, vì sao trước khi
đến không gọi điện, nhà vừa bẩn vừa bừa bộn…”. Nói rồi kéo Phong Bính Thần
vào nhà, vào bếp rửa cốc, buột miệng hỏi anh: “Anh uống gì? Không có cafe, chỉ
có trà”.
“Vậy tôi còn có sự lựa chọn sao?”. Phong Bính Thần bực
tức nói.
“Anh còn có thể uống nước lọc mà!”.
Phong Bính Thần lại bị chọc tức, giận dữ nói: “Thế thì
nước lọc đi, trà của cô chưa chắc hợp với khẩu vị của tôi”. Thuần
Khiết thấy anh giở thói công tử, không kìm được bật cười, rót một cốc nước lọc
đưa cho anh: “Vào phòng ngủ đi, phòng khách nóng qu
Phong Bính Thần bưng cốc nước, cởi giày để trước cửa,
vừa vào cửa là đá ngay vào thứ gì đó. Cúi đầu nhìn thì thấy túi của cô. Trong
phòng ngủ chỉ bật chiếc đèn bàn trên bàn máy tính, ánh đèn màu vàng ấm, không
sáng lắm, dưới sàn là váy áo từ tối qua, dép đi trong nhà…
Anh bực tức nói: “Đúng là bừa bộn thật”.
Thuần Khiết tắt đèn ở phòng khách rồi bước vào. Nghe
thấy câu nói ấy không khỏi đỏ mặt, vội vàng chạy lại nhặt. Cô mặc một chiếc áo
ở nhà màu xanh lam, chiếc quần ngắn bó sát, lúc cúi người để lộ đường cong gợi
cảm khiến Phong Bính Thần nhìn mà hoa mắt, vội vàng uống hai ngụm nước.
“Người đàn ông tối nay là ai?”.
“Nói kiểu gì vậy?”. Thuần Khiết ngạc nhiên bật cười:
“Cứ như anh là người yêu của tôi không bằng”.
“Sao cơ? Cô là cao thủ tình trường, đang chơi trò chơi
sao?”.
“Anh có ý gì?”. Thuần Khiết thật sự kinh ngạc.
“Đầu tiên là Tiêu Ức Sơn, bây giờ lại thêm một người,
rốt cuộc cô đang làm cái gì?”.
“Liên quan gì đến anh?”. Thuần Khiết ném quần áo xuống
đất: “Anh có tư cách gì mà chất vấn tôi?”.
“Lẽ nào cô mời tất cả những người đàn ông đến chơi lúc
nửa đêm vào nhà sao?”.
“Anh đang bảo tôi đuổi anh ra khỏi nhà sao?”.
Phong Bính Thần lại một lần nữa bị chặn họng, không
biết nói gì. Trước khi đến, rõ ràng anh đã nghĩ rất kĩ, phải có sách lược,
không được kích động. Nhưng vừa nhìn thấy cô là anh không thể kiềm chế bản
thân. Anh thật sự không thích mình lúc này.
Thuần Khiết bước ra khỏi phòng ngủ, mở cửa phòng nhìn
anh.
Anh im lặng một lúc, cuối cùng buồn phiền bước ra.
Thuần Khiết đóng sầm cửa lại, vào phòng tiếp tục dọn
dẹp, ném tất cả quần áo bẩn vào máy giặt. Sau đó châm một điếu thuốc.
Nghĩ lại chuyện này, quả thực rất mơ hồ. Anh sẽ không
ngây thơ tới mức cho rằng họ hôn nhau rồi là đã xác định quan hệ bạn trai bạn gái,
có thể can thiệp vào cuộc sống của nhau chứ? Không sai,
cô sẽ không tùy tiện mời tất cả những người đ đến nhà lúc nửa đêm vào phòng
ngủ. Cô cũng thật sự có cảm tình với anh. Nhưng điều này không có nghĩa là anh
có thể can thiệp vào cuộc sống của cô. Cô muốn mở lòng mình với ai, khi nào và
ở đâu là do chính cô quyết định. Trong cái xã hội đầy cám dồ này, cô luôn giữ
chút tự do này.
Cô bực tức dụi điếu thuốc lá, bưng cốc trà trên bàn
máy tính uống hai ngụm. Trên MSN có người đang gọi cô, mở ra xem thì thấy Tường
Vi và Tiểu Châu chúc mừng sinh nhật cô. Hai người nói đã đặt vé máy bay, ngày
kia là có thể đáp máy bay về nước, hẹn nhau tụ tập ở thành phố Đào Nguyên.
Đào Nguyên ngay sát thành phố Thánh Anh, là một thành
phố ven biển nổi tiếng, ngành du lịch vô cùng phát triển.
Cô nhận được tin, tối hôm ấy liền đặt một khách sạn
qua mạng.
Ngày hôm sau thu dọn hành lí về nhà. Trước khi xuất
phát, bỗng nhiên nhớ ra trong nhà còn có một chú chim tương tư không ai chăm
sóc. vốn dĩ có thể nhờ Phong Bính Thần. Nhưng hai người cãi nhau, đành phải
thuê người chăm sóc. Đến thành phố Đào Nguyên,
ba người bạn thân xa cách đã lâu gặp mặt, không thiếu màn trò chuyện sôi nổi.
Tiểu Châu đưa bạn trai tên là Vu Liêm đi cùng. Nghe
nói Vu Liêm là phóng viên nổi tiếng của đài truyền hình, là đồng hương của
Thuần Khiết. Bốn người thuê thuyền ra biển chơi hai ngày. Ngày thứ ba, bỗng
nhiên Vu Liêm nhận được tin Tiêu Ức Sơn sắp đến đài truyền hình ghi hình. Những
cô gái ừong độ tuổi của họ, có ai chưa từng nghe những bài hát của Tiêu Ức Sơn?
Nghe tin ai cũng vô cùng phấn khích, lập tức yêu cầu đến trường quay ngắm thần
tượng.
Hôm ấy, ba người ăn mặc rất đẹp, đi đến đài truyền
hình. Vu Liêm đón họ vào trong. Phòng ghi hình đã chật cứng fan hâm mộ. Họ được
sắp xếp ngồi phía sau.
Tiêu Ức Sơn mặc áo trắng quần đen giản dị khiến fan
hâm mộ hò hét sôi nổi. Cô dẫn chương trình nhiều năm kinh nghiệm cũng có chút
ngỡ ngàng, phải mất một lúc lâu mới bắt đầu được. Cuộc trò chuyện tuân theo quy
trình vốn có, hồi tưởng quá khứ, xen kẽ vài tin đồn, mời khách mời hát hai bài
hát mới, sau đó giao lưu với fan một lúc.
Tiêu Ức Sơn tỏ ra vừa lịch sự lại rất kiên nhẫn. Khi
được hỏi thích mẫu người phụ nữ nào, anh chọn mẫu người dịu dàng. Điều này khác
với mẫu người vui vẻ hoạt bát mà anh đã từng trả
lời năm năm trước. Người dẫn chương trình hỏi lí do, anh cười và nói vì mình đã
già. Fan hâm mộ bàn tán xôn xao.
Thuần Khiết mỉm cười. Đối với một người mười bảy tuổi
đã tr người nổi tiếng mà nói thì hai mươi bảy tuổi quả thực là đủ tư cách nói
mình đã già. Già ở đây là “già” trong suy nghĩ.
Người dẫn chương trình vẫn chưa hài lòng với câu trả
lời này của anh nhưng không hỏi sâu mà chuyển chủ đề sang bài hát mới của anh,
mời anh nói về album mới, có những nét nào mới lạ. Trò chuyện một lúc, mời anh
hát một bài.
Tiêu Ức Sơn đứng dậy, quay mặt về phía khán giả. Ống
kính cũng quay về phía khán giả. Không biết có phải nhờ có Vu Liêm hay không mà
ống kính đặc biệt ưu ái họ.
Tiêu Ức Sơn không thích nhìn thẳng vào người khác. Khi
hát, hai mắt nhắm hờ. Điều này giống hệt trước đây, lúc nào cũng cụp mắt, đôi
lông mi dài giống như đôi cánh khẽ rung rung.
Ghi hình xong, fan hâm hộ lập tức chạy ùa lên xin chữ
kí.
Tiểu Châu hỏi Tường Vi có xin không. Tường
Vi xua tay và nói: “Họ đều có chuẩn bị từ trước, mình đi tay không, lẽ nào bảo
anh ta kí lên đầu?”.
Thuần Khiết cũng nói không cần.
Ba người rời khỏi trường quay. Vu Liêm lại dẫn họ đi
tham quan bên trong đài truyền hình. Lúc ra khỏi cửa nhìn thấy một đám fan hâm
mộ vây quanh một chiếc xe, hò hét gọi tên Tiêu Ức Sơn không chịu đi. Phần lớn
đều là các em nữ sinh, khiến họ nhìn mà toát mồ hôi lạnh.
Tường Vi lắc đầu và nói: “Mình tưởng thời đi học mình
đã đủ mê muội rồi, không ngờ họ còn điên cuồng hơn”.
Thuần Khiết nói: “Thời đại cần tiến bộ mà, không thể
càng ngày càng tụt hậu được.. ”
Câu nói đó khiến mọi người cười ầm lên.
Hôm sau, bồng nhiên Thuần Khiết nhận được điện thoại
của Tiêu Ức Sơn. Anh nói khi xem lại chương trình nhìn thấy cô ở trường quay.
Thuần Khiết đành phải nói thật rằng mình và các bạn đang đi nghỉ ở Đào Nguyên.
Anh liền mời họ tham gia party nội bộ.
Thuần Khiết đành phải nói chuyện mình quen Tiêu Ức Sơn
với hai cô bạn thân. Tiếu Châu và Tường Vi vừa ngạc nhiên vừa tức giận. Bởi vì
quen nhau đã lâu mà cô chưa bao giờ nhắc đến chuyện này. Thuần
Khiết mỉm cười giải thích: “Từ trước tới nay mình là người rất kín đáo mà. Đừng
nói là bạn học với ngôi sao, cho dù là bạn học với tổng thống Mĩ thì cũng không
là gì. Chẳng phải có lời thoại trong một bộ phim đã nói rằng, sát thủ cũng có
bạn học hồi tiểu học h. Hơn nữa mình chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày lại
liên lạc với anh ta..
Tường Vi và Tiểu Châu nhìn nhau rồi nói: “Lần này thì
tha cho cậu”.
Thuần Khiết vờ ra vẻ cảm ơn rối rít. Nhưng ngay sau đó
hai cô bạn lại hỏi cô một đống câu hỏi như bắn súng liên thanh khiến cô vô cùng
hối hận vì đã nói ra sự thật. Đáng tiếc là quả thực cô không biết tin đồn gì.
Họ đành phải thôi, bắt đầu tắm rửa chải chuốt, chuẩn bị cho cuộc hẹn.
Tường Vi lấy trong va li một bộ váy đưa cho Thuần
Khiết, coi đó là món quà muộn. Thuần Khiết lập tức mặc luôn, cổ áo hình chữ
nhất, bó eo, ngắn tay, thiết kế theo khối – phong cách thịnh hành trong mùa hè
này. Kiểu dáng mới lạ đặc biệt tôn lên dáng người của cô, cùng với mái tóc ngắn
khiến cô trông thật hoạt bát, xinh tươi.
Tiểu Châu vừa trang điểm, vừa lẩm nhẩm phải xin chữ
kí, phải chụp ảnh chung. Thuần Khiết cười và nói:
“Cậu mấy tuổi rồi mà còn tôn thờ thần tượng?”.
Tiểu Châu lườm cô, hùng hồn đáp lại: “Tôn thờ thần
tượng chẳng liên quan gì đến tuổi tác cả. Người ở ngành nghề nào cũng có thần
tượng của mình, quân nhân tôn thờ Napoleon, người học nghệ thuật chắc chắn sẽ
nói đến Michelangelo (*), học về truyền thông đều thích Rupert Murdocht (**).
Thực ra đó cũng là một kiểu tôn thờ thần tượng. Còn mình lại là một người thích
cái đẹp, giống như Cristiano Ronaldo (***) là người thích cởi trần thôi mà…”.
Câu nói ấy khiến hai người còn lại đều bật cười. Nào ngờ cô ấy thay đổi chủ đề,
quay sang hỏi Thuần Khiết: “Có phải anh ta thích cậu không?”.
“Sao có thể có chuyện đó?”. Thuần Khiết bật cười.
“Thế vì sao lại mời cậu?”.
“Là mời ba người chúng ta”.
“Nhưng không biết chừng hai người có cơ hội..
“Đừng nghĩ lung tung nữa!”. Thuần Khiết vội ngắt lời
cô ấy: “Mối tâm tình này là của những cô gái mười sáu, mười bảy tuổi, đã sớm
không còn thích hợp với những gái ế lớn tuổi như bọn mình rồi”.
“Cậu có còn là phụ nữ không?”. Tiểu Châu ngạc nhiên nhìn
cô: “Trong mắt đàn ông, những người phụ nữ có chút ảo tưởng, thích mộng mơ mới
đáng yêu, không có nhu cầu, không có ham muốn thì chẳng khác nào Diệt Tuyệt Sư
Thái (****).
Câu nói ấy khiến mọi người
Trang điểm xong họ đến khách sạn. Vì Tiêu Ức Sơn đã có
lời trước nên họ thuận lợi đi vào căn phòng sang trọng.
Bên trong có sáu, bảy người, mồi người cầm một li
rượu, trên bàn có champagne, các loại hoa quả. Trên sofa là áp phích, CD…
Tiêu Ức Sơn giới thiệu qua với cô. Đều là những người trong ngành, biết tin
album mới bán chạy nên 1TLỞ bữa tiệc nhỏ chúc mừng. Thuần Khiết cũng giới thiệu
các bạn của mình.
Tiêu Ức Sơn mỉm cười chào hỏi. Tường Vi và Tiểu Châu
đều là những cô nàng “già trái non hột”. Trước khi chưa gặp thì tỏ ra rất nhiệt
tình, phóng đãng. Đến khi gặp thật rồi thì lại trở nên bẽn lẽn. Tâm trạng của
Tiêu Ức Sơn rất vui nên nói cũng nhiều hơn. Anh hỏi Thuần Khiết: “Sao cậu lại
rảnh rỗi đến đây nghỉ vậy?”.
Thuần Khiết liền nói cho anh biết tin mình nghỉ việc.
Anh khá ngạc nhiên: “Ồ, thế cậu có dự định gì?”.
“Vần chưa nghĩ đến, tính sau đi”. “Vần
chưa nghĩ đến mà đã nghỉ việc, không giống cậu chút nào. Hồi còn đi học, ngày
nào học bài nào cậu đều sắp xếp rất quy củ..
“Con người sống trên đời không thể lúc nào cũng theo ý
mình được”. Thuần Khiết mỉm cười đánh trống lảng: “Kí vài chiếc CD cho bọn mình
nhé. Bọn mình đều là fan của cậu..Nói rồi nhìn sang hai cô bạn thân.
Họ có chút ngượng ngùng, đi tay không đến mà nói là
fan của người ta thì ai tin. Tối thiểu cũng nên mua một chiếc CD đến để tỏ
thành ý. May mà Tiêu Ức Sơn cũng không để ý, cười nói: “Chuyện này không vội,
ăn trước đã”.
Một lúc sau ông bầu của anh vào phòng. Tiêu Ức Sơn
chào ông ta: “Leon, anh còn nhớ Thuần Khiết chứ, biên tập tạp chí Feel” .
Lần ấy là Steven chụp hình, ông ta làm sao có thể quên
được, lập tức tươi cười nói: “Cô Chân đúng không?”.
Thuần Khiết mỉm cười lịch sự, gật đầu và nói: “Không
sai. Có điều gần đây tôi đã nghỉ việc rồi”.
Ông ta phấn khích hỏi: “Vì sao lại nghỉ? Có gì không
hài lòng sao?”.
Thuần Khiết buột miệng nói: “Muốn thay đổi môi trường…”.
“Chi bằng đến công ti chúng tôi?”.
“Ông thật biết đùa..
“Không đùa đâu!”. Ông ta nghiêm túc nói: “Lần này
Prince tái xuất, công việc cũng nhiều hơn, các phòng đều cần người. Cô hãy suy
nghĩ xem sao?”.
Thuần Khiết sững người. Chuyện này quá bất ngờ. Cô
chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ bước chân vào làng giải trí, đành phải mỉm cười,
đồng ý sẽ suy nghĩ, cân nhắc. Nào ngờ Leon ngỏ ý nói rằng trước mắt Tiêu Ức Sơn
rất cần một trợ lí giúp anh lo liệu các vấn đề trong cuộc sống hàng ngày. Đặc
biệt là trong thời gian đi đến các thành phố lớn để tuyên truyền cho album mới.
Lần này thì cô thật sự sững sờ. Cô hết nhìn Tiêu Ức
Sơn rồi lại nhìn hai cô bạn thân. Vì tôn thờ Tiêu Ức Sơn nên dĩ nhiên Tiểu Châu
khuyên cô nhận lời. Tiêu Ức Sơn cười nói: “Thôi được rồi Leon, anh đừng áp đặt
nữa. Người ta đến đây nghỉ, còn có dự định khác”.
Bồng nhiên Tường Vi cũng nói xen vào: “Chúng tôi không
có dự định gì cả. Thuần Khiết, chi bằng cậu tạm thời làm trợ lí đi, cứ coi là
trải nghiệm cuộc sống. Dù sao cậu cũng không có việc gì làm.. Vậy là
Thuần Khiết khó mà từ chối được, đành phải nhận lời.
Tối hôm ấy về khách sạn, cô vừa thu dọn hành lí, vừa
trách họ nhiều chuyện.
Tiểu Châu cười: “Được ở bên cạnh ngôi sao lớn trong
mắt vạn người, không biết có bao nhiêu người ngưỡng mộ cậu, huống hồ còn kiếm được
tiền. Cậu cứ coi như là được đến các thành phố lớn du lịch một vòng miễn phí là
được, cơ hội béo bở như thế còn làm cao nỗi gì!”.
Thuần Khiết thu dọn xong, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo
tường, sắp mười hai giờ rồi, nghĩ đến việc ngày mai phải phối hợp với hành
trình của Tiêu Ức Sơn, đáp chuyến bay sớm nên ngoan ngoãn lên giường đi ngủ.
Chú thích:
(*) Michelangelo (1475-1564) là một hoạ
sĩ, nhà điêu khắc, kiến trúc sư, nhà thơ và kĩ sư thời kì Phục hưng ở Ý.
(**) Keith Rupert Murdoch (1931), thường
được biết đến với cái tên Rupert Murdoch, là một ông trùm truyền thồng toàn cầu
người Úc-Mĩ.
(***) Cristiano Ronaldo dos Santos Aveiro
(1985) là cầu thủ bóng đá người Bồ Đào Nha, hiện đang thi đấu ở giải vô địch
Tây Ban Nha cho câu lạc bộ Real Madrid với vị trí tiền đạo và là đội trưởng của
đội tuyển bóng đá Bồ Đào Nha. cầu thủ này thích cởi trần, được coi là thành
viên của đội cởi trần đẹp nhất Euro 2008.
(****) Diệt Tuyệt Sư Thái là một nhân vật trong tiểu
thuyết kiếm hiệp Ỷ Thiên Đồ Long Kí của nhà văn Kim Dung.