Yêu Lại Từ Đầu

Chương 28: Mấy mùa đợi anh



Có những việc một khi đã nổ ra thì không ai có thể kiểm soát nổi. Ví như một con sông xuôi dòng về phía Đông khi mùa xuân, sẽ không vì bất kỳ ai, bất kỳ sự nào mà đảo ngược dòng. Hoặc, một vẻ bình yên nhọc lòng giữ gìn, sau khi bị đâm thủng, cuối cùng đã bộc phát diện mạo dữ dằn vốn kìm nén đã lâu.

Những trận cãi vã giữa Trần Duyệt Nhiên và Giang Đào xảy ra liên miên. Cô khóc lóc tưởng chừng không ngừng nghỉ, rồi lại tích cực nhận sai, cứ thế luẩn quẩn lặp đi lặp lại. Cuộc sống kiểu này khiến Giang Đào mệt mỏi khôn cùng, mà cũng phiền phức không sao kể xiết.

Hôm ấy đang họp trực tuyến cùng tổng bộ bên Mỹ, thì Trần Duyệt Nhiên gọi đến. Giang Đào đành xin lỗi mọi người rồi rời phòng họp, ra ngoài nghe điện thoại.

– Anh đang có cuộc họp quan trọng với tổng công ty bên Mỹ, em có việc gì để tan làm hẵng nói, được không?

Ở đầu dây bên kia, Trần Duyệt Nhiên cất giọng lạnh lùng:

– Ai mà biết anh có họp hành thật hay không, hay chỉ kiếm cớ không nghe máy? Em đang khó chịu lắm, anh về nhà ngay đi.

Giang Đào phải giải thích rất lâu qua điện thoại, Trần Duyệt Nhiên vẫn khăng khăng không chịu hiểu. Trợ lý của anh đã mấy lần giục giã, Giang Đào chỉ còn nước cúp máy, quay vào phòng họp.

Không ngờ điện thoại của Trần Duyệt Nhiên lại gọi tới dồn dập, cực chẳng đã, Giang Đào đành tắt máy. Kết thúc buổi họp, anh về văn phòng của mình, uể oải ngồi phịch xuống ghế. Ngẫm tới cuộc sống hiện tại mà chỉ thấy chênh vênh, tuyệt vọng đến cùng cực.

Căn phòng ngập nắng sáng bừng bừng. Mặt bàn làm việc vốn sạch sẽ gọn gàng, ươm trong nắng, tưởng như phát sáng. Giang Đào chống tay lên ghế, bàn tay đỡ ngang đầu. Buông tiếng thở dài não nề, anh nhắm nghiền mắt trong cơn mệt mỏi. Nắng tỏa xuống mặt, nom anh hốc hác, tiều tụy thấy rõ. Anh ngồi tần ngần giữa căn phòng tịnh không tiếng động, đôi mắt trũng sâu, gò má hốc hác gợi nỗi xót xa.

Tan làm, Giang Đào không để tài xế đưa về, một mình ghé tiệm tạp hóa, mua một lon bia. Dừng trước một tòa nhà có bậc thềm trải rộng, anh ngẩng đầu trông lên tòa nhà sừng sững. Đoạn ngồi xuống bậc thềm, đặt cặp công văn sang một bên, bật nắp lon bia, đưa lên miệng.

Chất lỏng hổ phách chậm rãi tuồn vào cơ thể, anh nhíu mày, ruột gan đắng nghét. Chốn thành thị xô bồ, chẳng có lấy một nơi để đi. Vốn có nhà là chốn đi về thì Trần Duyệt Nhiên lại cứ ở đó. Hết xin lỗi rồi khóc lóc, hết khóc lóc rồi lại hục hặc đôi co, cứ dai dẳng liên miên, chỉ càng khiến anh thêm mệt mỏi. Dần dà, anh không biết phải đối diện với bộ mặt sùi sụt của cô ra sao nữa.

Giang Đào ngồi đó, tư lự uống bia một mình. Bao người đi đường không giấu nổi ánh mắt hiếu kỳ, thắc mắc không hiểu vì sao anh chàng khôi ngô kia lại ngồi đó uống rượu một mình. Nhìn vào màn đêm vô tận mà Giang Đào cũng không hiểu nổi mình đang ngẫm ngợi điều chi.

Rất lâu sau, anh mới rút điện thoại từ trong túi áo, mở máy mà tâm trí mông lung, không nén nổi nỗi nhớ nhung Phương Nghiên. Gương mặt thân thương đang ở ngay trước mắt mà không thể nào với tay tới được, thậm chí ngóng trông từ xa cũng trở nên quá đỗi xa xỉ.

Giang Đào ngửa cổ, tì tì uống cạn lon bia. Sau cùng, anh bấm số của Phương Nghiên. Vậy mà thay vì nói năng tâm tình, họ lại im lặng cảm nhận hơi thở của nhau qua đường dây điện thoại xa xôi. Lòng ngổn ngang trăm mối, trăm ngàn lời muốn trút nhưng không thành câu. Giờ lâu, Giang Đào mới phân trần:

– Không có chuyện gì đâu, chỉ là muốn gọi điện cho em thôi.

Phương Nghiên siết chặt điện thoại, tuy nẫu ruột gan, nhưng cũng chỉ đáp lấy lệ:

– Giang Đào, muộn rồi, về nhà đi thôi.

Giang Đào ậm ừ rồi chậm rãi nói:

– Ừ, muộn rồi, anh phải về đây.

Anh gập máy, bàn tay siết chặt chiếc điện thoại bé nhỏ. Nhìn dòng xe cộ tấp nập ngược xuôi đôi ngả, sau cùng anh bấm bụng đứng dậy nhấc theo cặp công văn cạnh bên, rẽ hướng về nhà. Và giờ thì anh đã tin, thì ra với người mình yêu, những điều nói được ra chỉ toàn vẩn vơ, mà những điều muốn nói lại chẳng thể thốt lên lời. Bao câu đường mật chỉ là để rót vào tai những kẻ chẳng là gì với nhau.

Những lần cãi cọ xảy ra triền miên như cơm bữa, hết ngày này sang ngày khác đã bào mòn toàn bộ tâm tư cũng như sự nhẫn nại trong anh. Cuối cùng, khi mục kích Trần Duyệt Nhiên lục lọi điện thoại của mình, gọi lại vào những số anh đã gọi hòng chất vấn này nọ, thì Giang Đào không thể nén lại được nữa.

Anh lao đến, giật điện thoại khỏi tay cô, quát lên:

– Em nhìn lại mình xem, em ra cái thể thống gì nữa? Chiếc máy này chủ yếu để liên lạc với đối tác và đồng nghiệp, em thích để người ta cười cho mới thôi à?

Trần Duyệt Nhiên nhìn anh, buông tiếng cười khan, đoạn nói:

– Em ra cái thể thống gì ấy à? Anh bắt đầu chê em rồi phải không? Vì đâu e, ra nông nỗi này, ai khiến em thành nông nỗi này? Anh nói xem, anh nói đi chứ. Một người phụ nữ không tìm được cảm giác an toàn từ người đàn ông của mình thì ắt sẽ hành xử như vậy, chứ sao nữa?

Đang nói, bất thình lình, Trần Duyệt Nhiên xông tới túm áo anh, giọng gắt gỏng.

Nhìn đôi tay cô nàng túm chặt vạt áo mình, Giang Đào nói:

– Duyệt Nhiên, không một ai có thể chi phối được số kiếp của nhau. Có lẽ em chịu ảnh hưởng lớn từ anh, nhưng thực sự khiến em thay đổi thì chỉ có bản thân em.

– Đồ ngụy quân tử. Vì anh mà tôi hy sinh bàn tay mình, hy sinh mộng tưởng. Bây giờ anh lại nói những lời giả tạo, vờ vĩnh với tôi. Anh có xứng với tôi không?

Nước mắt rịn theo câu mắng xối xả. Cô chìa đôi tay chằng chịt sẹo ra trước mặt Giang Đào, rồi gào thét truy hỏi như một kẻ điên:

– Anh nói đi chứ, anh có xứng với tôi không? Có xứng không? Anh có đền được tay cho tôi không?

Ánh mắt Giang Đào chạm tới mái tóc xõa xượi, dời xuống cái nhìn tha thiết, sau cùng, đậu trên đôi bàn tay vằn vệt sẹo của Trần Duyệt Nhiên. Đoạn ngẫm lại cuộc sống giữa hai người, lòng chứa chan hoài cảm, không hiểu vẻ ánh mắt đau đáu xót xa ấy là vì mình hay vì cô.

Vẫn nhìn cô, anh cất lời:

– Chuyện đã đến nước này rồi, em còn muốn ra sao nữa? Đền tay cho em, hay muốn anh cưới em? Nếu làm vậy có thể giúp em phục hồi bàn tay, thực sự hạnh phúc thì tốt thôi, anh sẽ làm ngay.

Dứt lời, Giang Đào quơ con dao gọt hoa quả trên mặt bàn, nhét vào tay Trần Duyệt Nhiên. Đoạn giương tay mình lên ngang mặt cô, nói:

– Nếu làm vậy mà khiến em bớt hận anh, thì anh cũng cam tâm chấp nhận, em làm đi.

Trần Duyệt Nhiên cầm con dao trên tay, nhìn xuống đôi tay săn chắc của anh. Tay cô run lên, lẩy bà lẩy bẩy. Sau cùng, cô quẳng con dao xuống đất, òa khóc tức tưởi.

– Duyệt Nhiên, nếu kết hôn với em mà giải quyết được vấn đề giữa hai chúng ta, mà khiến em hạnh phúc thực sự, thì anh luôn sẵn sàng. Anh nói thật lòng, bởi những gì em đã hy sinh vì anh, đáng để anh làm như thế. Nhưng thực tế lại khác, dù hai đứa lấy nhau, sự ghen tuông lẫn đa nghi trong em không bao giờ lắng xuống. Cái em có được chỉ là thái độ thỏa mãn tạm thời, chứ không bao giờ có được hạnh phúc thực sự.

Lời vừa dứt cũng là lúc vai cô run lên từng chặp thút thít. Cô hiểu những gì anh nói, nhưng không thể cắt nghĩa được vì sao mình lại mê muội nghĩ rằng, thà cứ nhùng nhằng theo anh, thà tình cảm sứt mẻ, để rồi hai người oán hờn lẫn nhau, chứ quyết không chịu chia tay.

Thế rồi bỗng nhiên, cả hai cùng im bẵng, căn phòng vừa trải qua cuộc cãi vã kịch liệt bất chợt lặng hẳn đi. Tiếng sùi sụt của Trần Duyệt Nhiên càng tỏ rõ bầu không khí im lìm như ngưng đọng giữa hai người.

Hồi lâu, Giang Đào mới hạ quyết tâm, để cất lời:

– Duyệt Nhiên, chúng mình chia tay thôi.

Sau ít giây bàng hoàng, Trần Duyệt Nhiên phá ra cười khanh khách. Tiếng cười mỗi lúc một vang, cho đến khi lệ ứa mi, cô nói:

– Giang Đào, cuối cùng anh cũng chịu thốt ra câu này. Anh tính chia tay với em, để quay lại thắm thiết với Phương Nghiên phải không?

Giang Đào choáng váng cả người, nhìn Trần Duyệt Nhiên đầy kinh ngạc:

– Thì ra em biết cả rồi.

– Dĩ nhiên là biết, trước khi yêu em, anh thường lấy ảnh của chị ta ra ngắm, em biết ngay. Ánh mắt anh lúc ngắm ảnh chị ta tóe lửa. Còn bấy lâu nay, chưa một lần anh nhìn em bằng ánh mắt đó. Lần trước, hai người gặp nhau trong cửa hàng thời trang, anh có biết lúc đó anh trông thế nào không? Đến em là người ngoài cuộc mà còn cảm thấy xót cả ruột.

Đang nói chuyện, bỗng Trần Duyệt Nhiên khựng lại, buông tiếng cười khẩy, đoạn mới tiếp lời:

– Mà vậy thì đã sao nhỉ? Bây giờ anh là chồng chưa cưới của em, em chưa gật đầu thì anh còn lâu mới thoát khỏi tay em.

Lời tuyên bố của cô khiến Giang Đào bàng hoàng đến lặng người. Anh há hốc mồm kinh ngạc, á khẩu nhìn Trần Duyệt Nhiên, như thể đó là một con người hoàn toàn xa lạ.

Tô Nguyên Khải đến thăm Phương Nghiên. Thấy anh bước vào, cô liền ngẩng đầu, nhoẻn miệng cười:

– Sao lại đến vào tầm này? Có việc gì à?

Tô Nguyên Khải mỉm cười rồi lắc đầu. Anh bước lại gần nói:

– Có gì đâu, muốn tới thăm em thôi.

Bỗng anh nhìn cô chằm chằm một lúc mới bảo:

– Em xem, em lại gầy đi này. Bây giờ đã ổn định rồi, sao em còn bán mạng cho công việc đến mức này?

– Thực ra vẫn như trước thôi, nhưng tại anh lo lắng nên mới thấy em gầy. Giờ đang lúc làm việc, làm gì có chuyện “bán mạng”.

– Em ấy à, kiểu gì cũng nói được.

Tô Nguyên Khải đột ngột nắm lấy tay cô.

Thấy anh như có lời muốn nói, Phương Nghiên bèn hỏi:

– Làm gì mà anh coi bộ nặng nề thế.

Nghe cô hỏi, Tô Nguyên Khải chưa vội đáp. Anh lẳng lặng nhìn Phương Nghiên, sau mới thở dài thườn thượt, kể:

– Tối qua, Duyệt Nhiên khóc lóc gọi điện cho anh, con bé nói Giang Đào đòi chia tay.

Phương Nghiên sững sờ, đứng nghệt mặt ra ở đó. Tức thì cô nghe nhộn nhạo trong lồng ngực, không hiểu là cảm giác gì. Nhìn cô như vậy, Tô Nguyên Khải băn khoăn hỏi:

– Em sao thế, Phương Nghiên?

Bấy giờ, Phương Nghiên mới choàng tỉnh, đáp:

– Sao Giang Đào lại đòi chia tay? Đang yên lành thế cơ mà?

– Chuyện thực ra thế nào anh cũng không rõ. Nghe Duyệt Nhiên khóc ròng như mưa trong điện thoại, nó kể Giang Đào không quên được cô bạn gái xưa kia, nằng nặc đòi chia tay với nó.

Tô Nguyên Khải ngập ngừng nhìn Phương Nghiên, đoạn nói:

– Anh cũng khuyên, Duyệt Nhiên vì Giang Đào mà hy sinh nhiều thứ, hai đứa yêu nhau đã lâu, Giang Đào về tình về lý thi không nên bỏ rơi con bé.

Nghe anh kể mà lòng cô dấy lên đủ vị ngọt bùi cay đắng, vô vàn cảm xúc cồn cào trong lòng, người cũng bần thần. Rất lâu sau, cô mới lên tiếng:

– Mấy cặp yêu nhau mà không cãi cọ. Anh cứ từ từ khuyên bảo Trần Duyệt Nhiên, Giang Đào làm sao có chuyện chia tay cô ấy.

Tô Nguyên Khải gật gù:

– Anh cũng nghĩ thế, bởi tính khí con bé thi thoảng cũng hơi bốc đồng, hẳn Giang Đào giận lắm mới nói vậy.

Hai người nói chuyện thêm một lúc thì Tô Nguyên Khải nhìn đồng hồ đeo tay, bảo:

– Anh có việc, phải đi đây. Gặp em sau nhé. Em đừng nghĩ ngợi lung tung, chuyện giữa hai đứa nó chưa hẳn là vì em đâu.

Nghe anh dặn dò, cô bèn gật đầu, nhắc anh:

– Anh lái xe cẩn thận.

Tô Nguyên Khải mỉm cười đồng ý, đoạn thơm lên mái tóc cô:

– Anh đi đây.

Nói rồi, anh liền xoay mình bước ra ngoài.

Chưa được bao lâu, phương Nghiên đã gọi giật anh lại. Tô Nguyên Khải dừng bước, quay người, thắc mắc hỏi cô:

– Có chuyện gì à?

Phương Nghiên không nén nổi cười, bước lại gần, nói:

– Anh xem, cúc ở cổ tay rời ra rồi này. Để em khâu lại cho anh.

Bảo anh ngồi xuống, cô liền đi lấy kim chỉ, ngồi trước mặt anh, bảo:

– Anh đưa tay đây.

Thao tác cầm kim của cô rất thành thục, mũi lên mũi xuống thoăn thoắt đưa. Mắt nhìn đăm đăm tay áo, thần thái tập trung, dường như cô coi đó là một công việc vô cùng quan trọng. Tô Nguyên Khải lặng lẽ ngắm nhìn cô, lòng chứa chan cảm xúc khó cắt nghĩa, tuồng như không dám nhìn thẳng vào gương mặt ấy.

Như cảm nhận được ánh mắt anh, Phương Nghiên bèn ngẩng đầu nhìn lên:

– Làm gì mà cứ nhìn em mãi thế?

Nói đoạn, cô liền chúm chím cười:

– Anh yên tâm, tay nghề của em khá lắm, không chích vào tay anh đâu. Sắp xong rồi đây.

Khi nói cười, ánh mắt cô pha chút tinh nghịch như bé thơ. Đôi mắt đen láy, sáng ngời nhìn anh không gợn lấy một vết nhơ, khiến lòng anh dâng trào bao cảm xúc, ây sầu, áy náy, mủi lòng, hay còn điều gì khác nữa. Hồi lâu, anh mới khẽ gọi cô:

– Phương Nghiên…

Nghe anh gọi, cô bèn ngẩng lên, băn khoăn nhìn anh, hỏi:

– Hôm nay anh làm sao thế?

Tô Nguyên Khải thoáng ngớ người, vội vã lắc đầu, nói:

– Không, tự nhiên anh muốn gọi em thôi.

Phương Nghiên cười nụ, vừa thắt nút chỉ, dùng kéo cắt đoạn thừa, vừa nói:

– Xong rồi đây.

Nghe vậy, Tô Nguyên Khải liền giơ tay lên xem:

– Khâu khéo thật.

Phương Nghiên không nén nổi cười, mới bảo:

– Mấy đường chỉ đơn giản nhất ấy mà, làm gì được như anh khen.

Liền đó, cô đã giục anh:

– Anh có việc thì đi đi, kẻo lỡ.

Tô Nguyên Khải về được một lúc, Phương Nghiên lại đứng thừ người.

Giang Đào lấy làm bất ngờ khi nhận được điện thoại của cô. Anh vội vã nhấc máy, nửa kinh ngạc, nửa khấp khởi:

– Em tìm anh à?

– Vâng, em muốn hỏi, tối nay anh có thời gian chứ, em mời anh ăn cơm.

Giang Đào nghệt mặt một chốc, mới đáp:

– Được, tối nay anh đến chỗ em.

Tan làm, Giang Đào đến nhà Phương Nghiên. Vừa mở cửa, cô liền đỡ lấy cặp công văn của anh, nói:

– Anh nghỉ ngơi đã, rồi chúng mình ăn cơm.

Giang Đào gât gù đồng ý, lúc ngẩng lên thấy cơm nước tươm tất trên bàn, căn nhà ngập tràn mùi vị êm ái, con tim anh như dịu hẳn đi. Đến gần chiếc bàn, nhận ra những món mình yêu thích, anh lại thêm ấm lòng. Song lẫn trong đó, còn có cả nỗi chua chat khó tỏ bày.

– Xong rồi, anh vào rửa tay rồi ăn cơm.

Phương Nghiên giục anh, khi vừa đặt âu canh lên bàn.

Giang Đào chúm chím nhìn cô, đoạn gật đầu. Xong xuôi bước ra ngoài, thấy cô ngồi đó đợi mình, anh liền ra bàn ngồi xuống. Nhìn bàn ăn thịnh soạn, anh hỏi:

– Một mình em nấu từng đấy món à?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.