Dịch: Thanh Dạ
“Có lúc, tôi thực sự không hiểu nổi em.” Giọng nói của hắn rất nhẹ nhàng.
Trạm Lam nghe không rõ: “Hả?”
Hắn nhún vai cười, giống như cái gì cũng không có nói, ngược lại rất vâng lời ‘hừ’ một tiếng.
Cô cũng không thèm dây dưa thêm, cúi thấp đầu chăm chú giúp hắn băng vết thương lại. Cô rất ít khi tiếp xúc với những thứ này, bởi vì từ lúc nhỏ cô đã rất ngoan, gần như chưa từng bị thương, thêm vào đó cô rất mẫn cảm với những đồ có màu đỏ tươi, cũng không có quá nhiều cơ hội phục vụ như vai trò của một y tá. Động tác của cô trúc trắc, cũng không biết có làm hắn đau không. Nhưng cô cũng không hậu đậu đến như vậy, dù sao người đàn ông này là thịt chó, da thô thịt dày, sẽ không cảm thấy đau.
Đột nhiên, có một luồng gió mát từ dưới gấu áo thổi vào.
Hạ lông mi xuống, cô đánh vào bàn tay lớn đang thò vào trong váy ngủ, trừng hắn: “Bị thương thành như vậy, vẫn còn không chịu ngoan ngoãn.”
Phong Thiên Tuyển chà xát bàn tay bị cô đánh, nháy mắt cười xấu xa: “Vết thương này thì nhằm nhò gì? Hơn nữa, cho dù chỉ còn một tay tôi cũng có thể làm rất nhiều chuyện, ví như, yêu em……..”
Cô ngay cả cơ hội thét lên cũng không có, liền bị hắn ném xuống chiếc giường lớn ở sau lưng, tiếp theo đó, cơ thể kìm nén lửa nóng cũng theo đó dè lên. Hắn dùng răng cắn cằm và cơ của cô, đôi môi mỏng chầm chậm di chuyển lên trên, cuối cùng dừng lại ở môi cô, xấu xa trêu chọc hàm răng đang đóng chặt của cô.
Trạm Lam nói không thành lời, bởi vì chỉ cần cô mở miệng, hắn nhất định sẽ đưa lưỡi vào. Nghĩ vậy, đành phải hung hăng cắn hắn, nhưng không biết có phải hắn đã nhìn thấu ý đồ của cô, ngay lúc cô vừa mở nhẹ hàm răng, còn chưa kịp khép lại, hắn đột nhiên dùng một tay bóp chặt cằm cô, buộc cô phải mở miệng, âm thanh va chạm giữa răng lưỡi vang lên, lồng ngực của hắn run rẩy, phát ra tiếng cười nho nhỏ, đôi mắt đầy đắc ý nhìn cô sau khi thành công.
Hắn cuối cùng cũng chuyển hướng sang tấn công, cô mới được nghỉ ngơi, vừa ngăn cản hắn vừa nói: “Đừng như vậy, vết thương của anh…..”
Nụ hôn nóng bỏng rơi xuống vùng da thịt mẫn cảm ở phía sau tai cô, hắn nói không mấy rõ ràng: “Điều quan trọng nhất lúc này không phải là vết thương của tôi.”
“Không….. không được!” Cảm nhận được một bàn tay đang giữ chặt lấy eo cô, cô vội vàng nói: “Cái kia của tôi đến rồi!”
Đột nhiên, hắn dừng lại. Ngẩng đầu lên, hai đôi mắt vẫn còn mang ngọn lửa dục vọng mãnh liệt, sâu thẳm như muốn hút người khác vào trong đó.
Cô nhìn thẳng hắn, cắn môi: “Là thật đó, vừa phát hiện ra lúc thay quần áo.”
Phong Thiên Tuyển lại nhìn chằm cô một lúc, mới bật ra khỏi người cô, ngồi một bên, Trạm Lam thở phào nhẹ nhỏm, bật dậy khỏi giường, chỉnh sửa lại quần áo bị hắn làm lộn xộn.
Xem giờ, nên uống thuốc rồi. Trạm Lam xuống giường rót một ly nước, lấy thuốc bác sĩ kê đơn đưa đến trước mặt hắn: “Uống đi, thuốc kháng viêm đó.”
Hắn nhín may, nhưng vẫn nuốt xuống cùng với nước. Trạm Lam nhận lấy chiếc ly không vừa xoay người, nghe hắn nói: “Phụ nữ các cô lúc tới tháng cái kia cũng là máu, sao tôi không thấy cô chóng mặt hử?”
Bùm một tiếng, cô cảm thấy nhiệt độ của hai bên má tăng lên, người đàn này thực sự cái gì cũng dám nói!
Nhìn thấy cô như vậy, Phong Thiên Tuyển mới phát hiện lửa chưa được dập của bộ phận nào đó hơi giảm đi chút ít. Nhếch môi, dập tắt điếu thuốc, làm lơ ánh mắt gay gắt của cô, bình tĩnh quay người lại, nằm ngay ngắn quay lưng về phía cô, không quên ra lệnh: “Tối nay chăm sóc tôi, không cho phép đi bất cứ nơi nào.”