Trạm Lam thuê phòng ở thực sự rất đơn sơ, chỉ có hai phòng, tuy rằng
địa điểm cũng được nhưng chung cư này khá cũ cho nên tiền thuê rẻ.
Cửa sổ là loại song sắt. Kiểu đã cũ, lớp sơn màu xanh đã bị tróc
nhiều, gió lớn một chút liền kêu ù ù. Cô mua hai chậu cây đặt ở
cửa sổ để nhìn cho sáng sủa hơn một chút.
Mà lúc này Phong Thiên Tuyển đang đứng trước cửa sổ.
Bộ âu phục sang trọng, đôi giày da bóng loáng, giữa hai ngón tay bay
ra làn khói trắng. Giá trị của người đàn ông này khiến cô cảm thấy áp
lực, cô nhìn hắn, khoảng cách ngắn ngủi chỉ vài bước chân nhưng cứ như
là cách đến cả thế giới vậy.
Trạm Lam cắn môi, nhỏ giọng hỏi hắn: “Anh có biết người bắt cóc em trai của tôi không?”
Hắn nói: “Biết.”
“Có thể giúp tôi cứu nó không?”
“Có thể.”
Trạm Lam nhìn đôi mắt đen không thấy đáy của hắn, tim đập như nổi
trống, lúc nhanh lúc chậm, qua hồi lâu cô mới lên tiếng: “Xin anh…”
Phong Thiên Tuyển hơi nhíu mày, đợi cô nói tiếp.
Trạm Lam chậm rãi nhắm mắt lại, trước đây cô đã từng chắc như đinh đóng cột mà nói với hắn ta, tuyệt đối sẽ không có ngày phải
cầu xin anh ta. Thế nhưng ai biết, mới ngắn ngủn vài ngày, cảnh còn
người mất.
Cô hít một hơi thật sâu, dùng giọng nói mỏng manh của mình lặp lại một lần nữa: “Xin anh giúp tôi cứu em trai và Hạ Liên Triết.”
Phong Thiên Tuyển phút chốc lộ ra một nụ cười đùa cợt: “Giang tiểu
thư, tôi nghĩ cô hiểu lầm rồi. Lúc trước là tôi chủ động đến tìm cô, cô
không đồng ý. Bây giờ cô đến cầu tôi, chỉ sợ tôi không thể đáp ứng nhiều điều kiện như vậy.”
Cô cắn chặt đôi môi cánh hoa, nhớ rõ hắn ta đã nói qua một lần, đó là cơ hội cuối cùng để ra điều kiện với hắn. Chỉ là lúc ấy rất chắc chắn
mình và hắn sẽ không thể có quan hệ gì, cho nên cô đã để mất cơ hội
kia.
“Nhưng mà hôm nay tâm trạng của tôi rất tốt, có thể đáp ứng với cô
một điều kiện. Cho cô một phút suy nghĩ, là em trai của cô hay Hạ Liên
Triết, chọn một trong hai.” Phong Thiên Tuyển dụi điếu thuốc trong
tay vào trong chậu cây xương rồng cảnh của cô, vén cổ tay áo lên
một chút, liếc mắt xem đồng hồ: “Bắt đầu tính thời gian.”
“Tôi chỉ xin anh giúp tôi hai việc này thôi, về sau chuyện gì tôi cũng sẽ đáp ứng anh…”
Hắn cắt đứt lời của cô: “Còn ba mươi giây.”
Trạm Lam cắn chặt răng, hắn đang ép cô.
“Còn mười giây.”
Không kịp suy nghĩ, cô liền nói: “Tôi muốn cứu em trai.”
Phong Thiên Tuyển nhìn cô, cõ lẽ là rất vừa lòng với đáp án của cô, đáy mắt xẹt qua một chút tán dương.
Ngực Trạm Lam phập phồng, thở hổn hển, vừa nãy trong nháy mắt cô cứ tưởng mình đang giao dịch cùng ác ma.
Hắn tiến lên một bước, cô chỉ cảm thấy từ lòng bàn chân cho đến ngực đều bắt đầu có cảm giác lạnh, theo thần kinh đi vào tận xương tủy,
lạnh, cô run lên.
Phong Thiên Tuyển đưa ngón trỏ lên, nhẹ nhàng nâng cằm của cô, nhìn
khuôn mặt tái nhợt cùng hốc mắt phiếm đỏ , hắn lạnh lùng mở miệng:
“Nếu trong lòng cảm thấy không thoải mái hoặc lưu luyến vị hôn phu kia,
em tốt nhất nên thu hổi cảm xúc đó lại cho tôi. Tôi không thích chơi
trò lạt mềm buộc chặt, cũng không thích người đàn bà của tôi nghĩ đến ai khác khi đang ở trong lòng tôi, nhất là người khác phái.”
Cô nhìn thẳng vào mắt hắn, hi vọng chạm được vào nơi sâu nhất trong ánh mắt kia.
Màu đen đá quý, bình thường thâm thúy sáng ngời, loại ánh mắt này có ma lực làm cho người ta ngừng suy nghĩ.
Cô không nói lời nào, hắn cũng không nhúc nhích.
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng cô buông lòng bàn tay đang đầy mồ hôi lạnh, gật đầu.
Khóe miệng Phong Thiên Tuyển nhếch lên, cúi người, hôn lên trán cô: “Ngoan, ngày mai tôi sẽ cho người đến đón em.”