Thông Linh Pháp Y

Chương 18



Tác giả: Công Tử Cật Trà Khứ

“Vậy tay của anh dâu ở phía dưới làm gì!?” Tần Trăn Trăn thập phần nghiêm túc nói.

“Tôi…”

Lục Ly đem ánh mắt nhìn thân dưới của mình, khóe miệng lộ ra nụ cười tươi, chậm rãi đứng dậy, tựa hồ muốn cho cô xem anh đang làm gì. Mà Tần Trăn Trăn nhìn động tác của anh, không biết nghĩ tới cái gì, lập tức xoay người, che mắt hét lớn:

“Anh là tên xấu xa”

“Này, Tần Pháp Y, cô có phải hay không có điểm…… Hiểu sai? Tôi chỉ là đang mở đồ hộp thôi” Lục Ly giơ lên đôi tay, thấy trên tay anh là một hộp hoa quả sấy

Tần Trăn Trăn chậm rãi quay đầu lại, nhìn đến trong tay thật sự là đồ hộp, đáy lòng không khỏi có chút xấu hổ, ho khan vài tiếng, mặc kệ xấu hổ đi vào phòng, đến trước bàn làm việc giả vờ trấn định nói.

“Đây là kết quả giám định, hung khí trùng khớp với vết thường trên người nạn nhận, còn máu lấy từ trên hung khí cũng khớp với DNA của người chết. Mọi chuyện tiếp theo liên giao cho các anh, tôi đi trước nhé”

Trước khi rời khỏi, Tân Trăn Trăn còn nhìn thấy ý cười trong mắt anh, tựa hồ như đang cười cô suy nghĩ quá nhiều. Cô xấu hổ muốn độn thổ vì hiểu lầm của mình, tay ôm ngực cúi đầu chay nhanh, trốn khỏi “hiện trường”.

Lục Ly nhìn bóng dáng đang vội trốn chạy, nhìn cô xấu hổ cúi đầu bộ dạng, thật là cô gái da mặt mỏng.

Tần Trăn Trăn che lại gương mặt nóng bỏng của mình, một đường chạy chậm về văn phòng tổ pháp y, trong văn phòng chỉ có một mình cô, ngồi ở trên ghế, tay nắm tay, sắc mặt ngưng trọng, Tim đập nhanh vẫn chưa ngừng, hôm nay…… Hôm nay nhìn đến gương mặt của anh. Lần đầu tiên gặp mặt trung đội trưởng là ở hiện trường, đây là lần thứ hai cùng anh gặp mặt. So sánh với lần đầu tiên, lần này nhìn đến gương mặt không đeo khẩu trang của anh, đẹp còn hơn so với tưởng tượng của cô. Thật sự rất đẹp, Lớn lên thật xinh đẹp, cô thật không thể phủ nhận, nhưng chỉ có cái mặt có tác dụng gì.

Nói chuyện thô lỗ, trong văn phòng làm việc còn ăn hoa quả khô. Tần Trăn Trăn lắc cái đầu, vì cái gì mà trong đầu rối thành cái nùi. Thật phải bình tĩnh lại, trước kia cô chưa từng như vậy. Không biết hôm nay sao lại như thế này.

Tần Trăn Trăn ở trong văn phòng bận rộn, xem sách, kiểm tra tư liệu, cuối tuần của cô trôi qua như vậy thật tốt. Nhưng không bao lâu, bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng hô, giống như là quân huấn, huấn luyện viên làm mọi người tập hợp từng hàng một.

Cô tò mò, đứng lên nhìn bên ngoài cửa sổ, cái gì cũng không nhìn được, nhưng mà âm thanh hẳn là truyền từ quảng trường trước cửa cục cảnh sát.

Tần Trăn Trăn cảm thấy có chút nhàm chán, lại cảm thấy tò mò không biết chuyện gì xảy ra, cô đi ra khỏi văn phòng, xuyên qua hành lang, hướng tới của sổ cục cảnh sát đối diện với quảng trường, vươn cổ nhìn xuống dưới. Tầng này là tầng 3, cho nên nhìn xuống phía dưới khá rõ ràng. Quảng trường vây quang rất nhiều người, có nhóm mặc đồng phục cảnh sát nhân dân, có nhóm mặc đồng phục đặc cảnh, không chỉ như vậy còn có nhiều phụ huynh mang theo đứa nhỏ lại đây, bọn họ ở đây làm cái gì nhỉ?

Vừa vặn, có hai nữ cảnh sát từ bên cầu thang đi xuống, hai người vừa đi vừa nói “Nhanh lên, nhanh lên,, nghe nói đội hình cảnh sắp biểu diễn từ bên cạnh thang lầu thượng đi xuống tới hai cái nữ đồng sự, các nàng châu đầu ghé tai, nhanh chóng hướng dưới lầu đi đến, các nàng nói chuyện thanh âm khá lớn, Tần Trăn Trăn nghe được chút một vài, “Nhanh lên nhanh lên! Nghe nói đội hình cảnh chuẩn bị bắt đầu biểu diễn, hắc hắc, hội giao lưu năm nay có thể nhìn được trung đội trưởng biểu diễn, thật là hiếm thấy!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.