Thánh Gióng Tại Tu Chân Giới

Chương 49: Đến ngũ lang trại



Thánh Gióng và nhị nữ nói chuyện một lúc lâu thì cánh cửa phòng mở toang, ba nam nhân ăn mặc chỉn tề bước ra, đi đầu là Thạch Sanh, trên người lúc này khố đã được thay bằng bộ y phục màu xám đen, tóc búi cao làn da nâu với khuôn mặt góc cạnh toát ra vẻ kiên nghị.

Phía sau Thạch Sanh là một nam tử tóc bạch kim Tuấn mỹ, vận hắc y ánh mắt sắc lạnh. Đi cuối cùng là một gã người béo ụ, mặc chiếc quần xanh, thân trên có lẽ vì cái bụng quá to nên chỉ sỏ được hai tay vào mà không thể cài khuy áo.

Cả ba đi đến trước mặt gióng cúi đầu thưa:

– Thạch Sanh, Hắc Tuyên, Lý Thông ra mắt công tử

– công tử, đã thay đồ xong.

Gióng nhìn cả ba người một vòng, y phục vì là đồ mượn nên không phải quá vừa vặn nhưng cũng đỡ hơn, Gióng hài lòng gật đầu:

– tốt, giờ lên đường thôi. Xuân Mai ở nhà nhớ để ý phu nhân.

Năm người đồng thanh đáp:

– vâng, thưa công tử.

Năm người đằng không mà đi theo sự chỉ đường xuất Lý Thông, để không gây chú ý cho người khác Gióng liền ngồi vào lòng Thành Xà khiến nàng ôm thích thú không thôi.

Ngũ Lang Trại là Trại tập hợp những dong binh vất vưởng trong sơn mạch này, hay là những người mắc tội trốn chạy khỏi truy đuổi mà đầu nhập vào. Mới đầu trại có năm vị trại chủ và mấy ngàn người nên không khí thập phần náo nhiệt, nhưng giờ không khí trở nên trái ngược vì chỉ cón Đại Trại Chủ còn tại thế.

Đại sảnh Lang trại Điền Khung lúc này đâu còn bộ dáng hách dịch, mà đứng cung kính như một hạ nhân bên cạnh chiếc ghế yêu thích mình từng ngồi, hôm nay trên chiếc ghế là một người khác người hắn không thể đắc tội được.

Điền Khung thấy vẻ mặt bất thiện của đối phương liền khuyên nhủ:

– Diệp bang chủ cứ thong thả một Trúc gia trang mà thôi, giờ này năm vị phó tiền bối chắc bận hưởng thụ thành quả hay thu dọn chiến trường nên chưa kịp về tới nơi.

Diệp Hành đợi gần ngày trời chưa thấy thuộc hạ về có chút nôn nóng tức giận hừ lạnh:

– hừ…mấy tên chết bầm, xử lý chút chuyện mà cũng không xong.

– Điền Khung ngươi nói nữ nhân băng linh căn đó rất tuyệt có đúng không??

Điền khung trong lòng cười khổ, lão nhân gia ngươi thật khó hầu hạ ah. Hỏi bao nhiêu lần rồi chứ, ta cũng không rõ ah

– Bang chủ, nữ nhân đó là đại mỹ nhân khó gặp ah, tiểu nhân không dám nói điêu, tiểu nhân ngang dọc trong giảng hồ này nhưng chưa từng gặp một ai có thể hơn nàng. Nếu mà đi với đại nhân chính là mỹ nhân xứng anh hùng, đẹp đôi đẹp đôi…

Diệp Hành được tâng bốc lên tận sướng rơn người:

– lần này ngươi làm tốt lắm, đợi bọn chúng về ta sẽ thưởng cho ngươi. Còn hai tiểu mỹ nhân ngươi hứa đâu??

Điền khung ngỡ diệp hành đã quyên ai dè lão già này vẫn nhớ. Rau của mình ah, chăm bón mà chưa được ăn uống gì mà đã phải biếu đi. Dù trong lòng lệ rơi nhưng ngoài mặt cười lấy lòng nói;

– Bang Chủ yên tâm, hai tiểu mỹ nữ đã được tiểu nhân sắp xếp ở phòng bên để chờ đợi bang chủ ban ân.

– tốt, dẫn đường.

– xin mời bang chủ.

Điền khung dẫn Diệp Hành rời sảnh sang phòng bên mà đứt từng đoạn ruột, trong lòng hận không thể khuấy được mười tám đời tổ tông của gã này lên mà dầy xéo.

Diệp Hành vừa đi vừa xoa bụng mong đợi.

Cửa phòng mở toang hắn bước vào, vì ngoài trời vẫn là ban ngày nên nhìn rất rõ ràng. Giữa phòng là một cái bồn nước to trải đầy hoa hồng, đứng hai bên là hai tiểu thiếu nữ tuổi mười hai, mười ba khuôn mặt thiên tiên, ngũ quan tinh xảo dễ thương, cao hơn mét sáu thân thể đang thời kỳ phát triển bộ vị lượn sóng nhìn đã thôi đã ưng mắt.

Hắn gật đầu hài lòng vội vã đóng trái cửa lại, hắn tiến đến tay sờ ngực, rồi bóp mông em kia tấm tắc:

– hảo ah, hảo ah quả là mĩ vị…

Nhị nữ chùng chân thưa:

– Bằng Chủ cát tường..

– Bằng chủ để chúng tiểu tiểu nữa tắm rửa cho người.

Diệp Hành hưởng ứng giơ hai tay ngang ra nói:

– hảo ngộ thích, ngộ thích….

Nghe vậy nhị nữ người đứng ra sau cởi áo cho hắn, người pha nước tắm. Hắn quay người về phía nhị nữ lột y phục của từng người rồi thả họ xuống bồn nước lớn.

Nhị nữ người dùng khăn lau trên thân hắn, người đưa tay xuống dưới hạ thân của hắn, hắn nhắm mắt sảng khoái hưởng thụ. Mặt nước trong bồn lăn tăn xung động cánh hồng dập dềnh vỗ thành.

Điền Khung từ ngoài nhìn lén vào thấy như vậy miệng thèm chảy nước, khẽ lắc đầu quay đi trong tiếc nuối, vì tương lai lão phải nhịn, lão còn chưa được sơ múi được gì nhưng chỉ cần mạng nhỏ giữ được thì lão còn có cơ hội.

Phía ngoài cổng Ngũ Lang Trại bỗng có người đến là ba nam một nữ. Nữ nhân xinh đẹp quến rũ trong lòng bế một tiểu nam tử, bọn lính canh cổng mắt xoe tròn nhìn nữ tử xinh đẹp này mà tấm tác say mê.

Cả năm người tự nhiên như không nhìn về phía cánh cổng Trại lớn. Thạch Sanh hỏi Gióng:

– công tử, đến rồi giờ sao??

Gióng nằm trong lòng mỹ nhân, gãi gãi mũi nói:

– Lý Thông xông một đường vào, gọi Điền Khung ra đây cho ta.

Lý Thông lĩnh mệnh bước ra khỏi hàng, hai tay vỗ vỗ bụng lớn chân trùng xuống, làm thế xuất phát rồi hét lớn xông thẳng vào cổng. Đúng là thành phần da dầy thịt béo mà man lực kinh khủng.

Bọn lính gắc đang ngẩn ngơ ngắm người đẹp thì thấy lão béo phi vào như trâu húc mả, thì giật mình giơ giáo về phía trước phòng ngự.

Lý Thông chạy thục mạng vào mặc kệ giáo mác, dang hai tay ra mặc kệ đâm vào người, giáo mác đâm vào lý Thông như đâm vào miếng sắt, Lý Thông ôm cả đám người đâm bay cả cánh cổng khiến chúng bay tứ tán, khói bụi bốc lên mù mịt.

” Rầm…”

– Điền Khung là thằng nào? lăn ra đây cho gia gia..

Gióng nhìn Lý Thông làm việc gật đầu cười đắc ý, tên này để làm thay dụng cụ phá thành được ah.

Điền khung đưa Diệp Hành vào phòng thì quay lại sảnh chưa kịp ngồi xuống thì đã nghe thấy tiếng động ngoài cổng, sau đó kèm tiếng hét gọi mình là là cháu thì tức điên phi thân xuống núi.

Cổng trại lúc này đám đông Ngũ Lang nhân từ khắp nơi đổ về, đang vây quanh người phát ra âm thanh lớn ngông cuồng, nhìn thấy Điền Khung từ trên núi bay xuống thì lòng thầm thở phào.

Điền Khung vừa tới nhìn thấy cánh cửa lớn đã bật gốc nằm trên mặt đất thấy gã phì lũ trước mặt, phía sau ở nơi xa là hai nam tử cùng một nữ nhân với cả hài đồng.

Hắn ngạc nghiên bởi hắn không biết đám người này là ai nhưng ở đây là địa bàn của hắn, có người bỗng dưng gây sự tới đá vào mặt hắn nếu hắn buông tha thì sao có thể quản lý hạ nhân? Có chuyện gì đã có lục lâm bang chống lưng, hắn hất hàm về phía Lý Thông quát:

– các ngươi là kẻ nào? dám xâm phạm lang trại ta?? Lại còn dám sỉ nhục bổn…

Chưa kịp để hắn nói hết câu Lý Thông đã bật người đến sát người hắn đưa cái tay lớn vả một cái như cái trời giáng:

– bổn… bổn.. cái con mẹ ngươi. Dám cứng miệng với Thông gia gia ngươi.

Ăn một vả của Lý Thông bất ngờ, Điền Khung nằm im dưới chỗ vữa nãy đang đứng, mặt méo xệch, răng môi lẫn lộn máu chảy ròng ròng im lặng mà chết ngất.

Đám nhân mã Ngũ Lang trại đang tiếc nuối cho bọn người lạ này thì há hốc miệng. Vị Trại Chủ thường ngày tồn tại như thần giờ lại dưới đất, như một nhi tử làm sai bị phụ thân đánh, không phải là gia gia tát yêu một cái đã thúc thủ vô sách, ai nấy toát mồ hôi lạnh cái này là trại chủ quá yếu hay là ngoại nhân quá mạnh đây??

Lý Thông xách cổ tên Trại Chủ này từ dưới đất lên vỗ vỗ mấy cái vào cái mặt biến dạng để cho hắn tỉnh dậy, không quên liếc mấy cái vào đám nhân mã khiến chúng đứng yên không dám vọng động.

Gióng và mấy người Thạch Sanh lúc này cũng đã bước tới nơi, Gióng nhìn Điền Khung hỏi:

– ngươi là Điền Khung??

“gật” ” gật”

– bang chủ lục lâm bang ở đây??

“gật ” “gật”

– chỉ đường cho ta.

” gật ” “gật”

Lý Thông nhấc cổ điền khung đi trước dẫn đường đãm nhân mã tách ra một con đường trong sợ hãi.

Diệp Hành nằm hưởng thụ trong bồn tắm, có nghe được tiếng quát tháo phía ngoài nhưng hắn mặc kệ. Hắn đinh ninh Điền Khung sẽ xử lý được nếu không đã tới thông báo mình. Bỗng cánh cửa đổ xập xuống

– Rầm…

Hắn tức giận mở mắt đứng choàng dậy định phát tiết, thì thấy Điền Khung bị xách cổ bởi một gã béo, phía sau còn vài người nữa, thầm nghĩ chuyện lớn bất hảo, hắn kéo chiếc áo lại choàng vào người. Đạp vỡ bồn nước cả người bắn thẳng lên mái nhà phá không bay đi.

Gióng theo sự dẫn đường của Điền Khung đến trước cửa phòng liền sai Lý Thông phá cửa mà vài, cửa phá Gióng phát hiện một già hai trẻ đang trong bồn tắm, tên trong bồn không nói một lời đã vội vã chạy trốn.

Gióng ra lệnh cho Thạch Sanh, Hắc Tuyên:

– đi bắt hắn lại đây.

– rõ.

Hai người đáp lời theo hướng Diệp Hành rời đi mà nhanh chóng đuổi theo.

Gióng nhìn hai tiểu thiếu nữ trần chuồng như nhộng chật vật đứng dậy trong sợ hãi, một người cầm khăn che chỗ hiểm, người còn lại cũng dùng tay che nhưng trên tay dính thứ gì đó nhơn nhớt.

– Các ngươi đúng là thật biết hưởng thụ.

– Công tử, người có thích như vậy không? Ta cho người mang bồn tắm khác tới để nhị nữ này phục vụ người.

Thanh Xà cười nhẹ bông đùa, khiến nhị nữ cảm giác như vừa thoát khỏi hang cọp giờ lại bước nhầm vào hàng sói, bờ vai nhỏ gầy khẽ run rẩy.

Gióng lắc đầu ngước mắt nhìn nụ cười của mỹ nữ:

– ta không thích, nếu có muốn thì Tiểu Thanh nàng vẫn hơn nhiều.

– thật chứ? Tiểu Thanh cũng muốn thử tắm như vậy một lần nhất là với công tử người.

– được rồi! Sau này đừng có mà hối hận, giờ làm việc chính đi.

– dạ.

Tiểu Thanh đáp lời đưa Gióng rời khỏi căn phòng lộn xộn này. Lý Thông hơi liếc nhị nữ một chút nhưng không quá để ý làm gì, tay vẫn xách Điền Khung xoay người nhanh chóng bước theo hai người.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.