Văn án:
A Phúc cảm thấy đời này của mình, đã gắn liền với hai chữ thế thân. Khi gặp được chuyện tốt, bản thân luôn bị người khác giành mất, khi gặp chuyện xấu, lại bị người ta đẩy ra chịu tội. Đẩy đến đẩy đi, một đường đẩy vào trong hoàng cung =.=
Tâm nguyện của nàng, nhìn ít nghe ít nhất có thể, bình an chịu đựng đến lúc xuất cung, tìm một nam nhân thành thật nghe lời gả cho, hảo hảo sống nửa đời sau.
Nguyện vọng đơn giản như vậy một lần lại một lần bị khiêu chiến, nhìn thấy thứ không nên nhìn, nghe được điều không nên nghe — còn nói lời không nên nói, còn người muốn gả cho, cũng không phải bộ dạng đã tưởng tượng như ban đầu! Nhưng, sở dĩ nhân sinh có thể tươi đẹp, có lẽ chính là bởi vì, chúng ta không biết trước tương lai……
Ps: nữ chủ ban đầu bị Thái hậu ban cho nam chính làm thiếp, bất quá sau này được nam chủ nghĩ biện pháp phù chính ( đưa lên làm chính thê), toàn bộ quá trình 1v1, nữ chủ xuyên không, nhưng phi thường điệu thấp, trên cơ bản nhìn không ra dấu vết xuyên không, còn nam chủ, thâm tình, thích sạch sẽ, mọi người yên tâm xem.
Chắc xem như văn ấm áp chữa khỏi.
Lại ps: cá nhân tác giả cảm thấy truyện này viết tốt hơn《 giá thì y 》, 《 giá 》 đi theo con đường sủng nịch, tình tiết yếu nhược, có chút tiểu bạch…..
______________________________-
Bình luận