Lần này, một sự chào đón lớn đã bắt đầu trước thời hạn.
Bởi vì khi gửi giấy báo nhập học, mã số của nhóm tân sinh viên đã được đính kèm, tân sinh viên sẽ được làm quen trước với các bạn học mới trong kỳ nghỉ hè, đồng thời không cảm thấy bỡ ngỡ với môi trường khi đến.
Lâm Tư Tranh cũng tham gia vào nhóm, nàng đã đổi biệt hiệu trong nhóm thành tên riêng của mình như đã nêu trong thông báo của nhóm.
Lâm Tư Tranh khoa tiếng Trung đã là một người nổi tiếng mà mọi người đều biết. Ai đó đã nhấp vào trang cá nhân của Lâm Tư Tranh và nhìn thấy một bức ảnh chụp trong bộ đồng phục học sinh khi tốt nghiệp thì đã bị sốc vì nàng quá đẹp.
Trước khi nhập học, danh hiệu hoa khôi khoa tiếng Trung của trường đại học A đã thuộc về Lâm Tư Tranh. Không biết bao nhiêu sinh viên đang thèm muốn cô bé ngây thơ dễ mến này.
Nhưng Lâm Tư Tranh suốt ngày bận hẹn hò với Hạ Đình không biết gì về chuyện đó.
Chẳng mấy chốc đã đến ngày tân sinh viên Đại học A chính thức nhập học.
Mọi người đều mong chờ sinh viên mới, chờ đợi Lâm Tư Tranh.
Chết tiệt!
Cậu ấy còn đẹp hơn trong ảnh! Nói chuyện thật là ngọt ngào!
Tất cả những chàng trai trong khoa tiếng Trung đều muốn trở thành chiếc hộp do Lâm Tư Tranh nắm giữ, hoặc gió lên mây bay theo nàng.
Nhưng bên cạnh nàng còn có một mỹ nữ cao lớn mảnh khảnh, ăn mặc lạnh lùng, rất chăm sóc Lâm Tư Tranh, bận rộn công việc cũng không có phàn nàn gì, còn lo cho nàng như ô sin.
Hứa Diệc Hàm tự mình đến tổng bộ sớm hơn một ngày, hôm nay liền đến trường Lâm Yến.
Thu hồi ánh mắt của tiền bối, Hạ Đình đi tới đẩy hộp cơm của vị tiền bối ra: “Em ấy mới ăn xong. Không thể ăn được nữa đâu”
Tiền bối: “?”
Vì vậy, tiền bối ân cần đưa ly nước mận đá: “Học muội a, lại đây, có thể thoải mái giải nhiệt một chút được không?”
Hạ Đình lấy ra cái cốc giữ nhiệt đã chuẩn bị từ lâu cho Lâm Tư Tranh, trịnh trọng từ chối: “Dạ dày em ấy không tốt, hiện tại không thích hợp uống loại này.”
Tiền bối: “…”
Lâm Tư Tranh cười ngọt ngào cầm lấy cốc nước của Hạ Đình.
Tiền bối hỏi: “Xin lỗi, học muội, đây là ai?”
Hạ Đình lạnh lùng nói: “Chào, tôi là người nhà của em ấy.”
Tiền bối thở phào nhẹ nhõm, mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ồ, hóa ra là người nhà! Đó chắc là chị của em ấy hay sao ấy, nhìn chăm sóc kỹ lưỡng như vậy thì chắc là chị nhỉ?
Lâm Tư Tranh nói trong ánh mắt mong đợi của mọi người: “Đúng vậy, đây là bạn gái của tôi.”
Tất cả mọi người:? ? ?
Bạn gái? Bạn gái? !
Cho nên tất cả các chàng trai trong khoa tiếng Trung đều đau lòng.
Thật là một cô gái đáng yêu! Tôi thậm chí không thể sánh với một phụ nữ!
Ba ngày sau, Hạ Đình từ trong ra ngoài đều chăm sóc cho Lâm Tư Tranh. Cô cũng có thể tự nhiên ra vào ký túc xá của nàng, giúp nàng dọn đồ, dọn giường và mua tất cả những thứ cần thiết hàng ngày mà Lâm Tư Tranh không cần làm gì cả.
Tô Dư gọi điện nói: “Tiểu Đình. Sao không để Tiểu Tranh làm gì? Không được.”
Hạ Đình nói: “Dì à, đây là việc con nên làm. Tư Tranh có thể tự lo cho mình, nhưng khi con ở đây, em ấy có thể dựa vào con, con rất vui.”
Hạ Đình cũng mời các bạn cùng phòng của Lâm Tư Tranh dùng bữa, để lại ấn tượng rất tốt.
Giải quyết từ bên trong, để lâu sau này đám bạn cùng phòng khinh thường trai trong khoa, đều là trai thẳng! Đầu óc không tế nhị!
Hãy nhìn Lâm Tư Tranh và Hạ Đình đi!
Tình yêu giữa hai cô gái thực đẹp a.
Một tuần sau, Hạ Đình cũng đã hoàn thành việc đăng ký trường học của mình, cho nên cô tìm một buổi tối rảnh rỗi để ăn tối cùng Hứa Diệc Hàm và Lâm Yến.
Lâm Yến dựa vào mình đã lớn uống chút rượu, sau đó bắt đầu khóc, cảm tạ Hạ Đình, một hồi nói muốn làm trâu bò cho Lâm Tư Tranh, sau đó đánh Hứa Diệc Hàm, nói cậu quá kinh người, tôi hâm mộ!
Hạ Đình đang đút Lâm Tư Tranh ăn thịt, nhìn Lâm Yến, quay đầu nói không nên lời: “Cậu trưởng thành chưa vậy? Sau khi uống rượu vẫn luôn lộn xộn thế này.”
Hứa Diệc Hàm trầm mặc rót rượu cho Lâm Yến, cũng không có ngăn cản cô.
Sau khi ăn xong, Hạ Đình yên tâm để Hứa Diệc Hàm đưa Lâm Yến trở lại trường học.
Lâm Tư Tranh rất thân mật nói: “Hứa Diệc Hàm, trường học có bảo vệ ở cửa ra vào, các cậu chú ý thời gian!”
Hứa Diệc Hàm nói: “Được! Đã hiểu!”
Lâm Tư Tranh lại nói: “Nếu quá muộn, đừng trở về”
Hứa Diệc Hàm ngẩn ra, nhưng nàng vẫn không có phản ứng.
Hạ Đình bật cười, tai Hứa Diệc Hàm sau khi phản ứng lại đỏ lên, nói: “Không, không, không! Tôi nhất định sẽ tống Lâm Yến về ký túc xá, tôi nhất định sẽ, cậu đừng lo lắng!”
Lâm Tư Tranh mỉm cười cùng Hạ Đình nắm tay đi dạo, trên mặt có gió mát thổi qua.
Lâm Tư Tranh nắm tay Hạ Đình, xúc động nói: “Lớn lên thật vui.”
“Là do em.” Hạ Đình cũng cười.
Phía sau Lâm Tư Tranh là ánh đèn neon của nhiều cửa hàng. Cho dù đây không phải là quê hương của hai người bọn họ, Hạ Đình cũng không cảm thấy cô đơn vì có Lâm Tư Tranh ở bên cạnh.
Giống như cảnh tượng mà hai người nhìn thấy sau khi lên và xuống xe ngày hôm đó, cũng trở thành một trong những pháo hoa trên thế giới này.
Ấm áp và bình thường, đó là sự tồn tại đặc biệt nhất.
Đúng như Lâm Tư Tranh nghĩ, Hạ Đình đã thể hiện tài năng tuyệt vời của cô khi mới vào đại học, ngoài ra cô rất tuyệt, thậm chí còn hấp dẫn hơn, sớm trở nên nổi tiếng trong trường.
Vào năm thứ hai, bộ phim mà Hạ Đình và Tần Nghiên cùng hợp tác đã hoàn thành, tuy chỉ mới phát hành một đoạn, nhưng ngay lập tức thu hút nhà đầu tư, đã bắt đầu chính thức chuẩn bị khởi chiếu.
Khi năm cuối cấp sắp tốt nghiệp, phim được công chiếu. Hạ Đình trở nên nổi tiếng, tên tuổi của cô hoàn toàn lọt vào tầm ngắm của công chúng. Kể từ đó, những lời mời liên tục được mời đến và cô trở thành một nữ đạo diễn mới nổi.
Sau khi tốt nghiệp, Lâm Tư Tranh trở thành nhà biên kịch, mọi người đều nói những kịch bản tình yêu do tàn dư của Lâm Tư Tranh thực hiện luôn ngọt ngào và đẹp đẽ.
Vào ngày tiếp quản bộ phim màn ảnh chính đầu tiên, Hạ Đình không tham gia tiệc mừng mà trở về với Lâm Tư Tranh.
Lúc này, hai người thuê một căn hộ cao tầng ở thành phố Cảnh Bình, có ban công trên tầng cao nhất. Hai người không có ý định ở lại thành phố Cảnh Bình lâu, dự định trở về Phong Thành.
Tính chất công việc không cần thời gian và địa điểm cố định, hai người vẫn sẵn sàng về quê và dành nhiều thời gian hơn cho gia đình. Trong khoảng thời gian 4 năm ngắn ngủi, mọi thứ đã phát triển nhanh chóng, khái niệm con người cũng vậy.
Tầng thượng vắng lặng là một mùa hè khác.
Có tiếng nhạc êm dịu trong dàn âm thanh, lúc đó Hạ Đình và Lâm Tư Tranh đã trở thành những người trưởng thành xinh đẹp, giống nhau là trái tim của hai người gần nhau, không hề có chút dao động.
Hai người ổn định hơn và sẵn sàng nghĩ về tương lai của mình.
“Hạ Đình.” Lâm Tư Tranh mím môi cười, nâng ly với Hạ Đình. Ly của nàng chứa đầy nước trái cây, dù đã bốn năm trôi qua, Lâm Tư Tranh vẫn không uống rượu.
Nàng cảm thấy tối nay Hạ Đình có vẻ hơi căng thẳng, đang suy nghĩ gì vậy?
Hạ Đình và Lâm Tư Tranh cụng ly, sau đó nhấp một ngụm rượu đỏ để xoa dịu cảm xúc.
Cô đã chuẩn bị mọi thứ từ rất lâu, nhưng dường như cô đã trở lại vào đêm năm mười tám tuổi, lo lắng hỏi Lâm Tư Tranh có muốn làm bạn gái của cô không.
Nhưng điều khác biệt hôm nay điều cô muốn hỏi là–
Đột nhiên, Hạ Đình giật mạnh tờ giấy chứng nhận bất động sản trước mặt Lâm Tư Tranh, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc vì căng thẳng, “Nơi đẹp nhất trên đường vành đai ba ở Phong Thành! Bờ sông! Biệt thự ba tầng có sân trong!”
Hạ Đình đã dùng số tiền kiếm được từ việc làm phim. Mua nhà, mua xe cho hai người.
Lâm Tư Tranh ngẩn người.
Hạ Đình tiếp tục trịnh trọng nói: “Đứng tên em!”
Lâm Tư Tranh dở khóc dở cười: “Sao chị lại làm vậy?”
“Bởi vì bốn năm trước em nói với chị, không nhẫn, không cưới, không lễ.” Thần sắc Hạ Đình căng thẳng, lời nói trở nên nghiêm nghị, “Vậy chị, đưa nhà, đưa xe, chị muốn hỏi. Em–“
“Em có muốn lấy chị không?”
Hạ Đình sờ soạng trong túi quần, nhẫn đâu? Chiếc nhẫn đâu!
Chết tiệt, cái quần này không bao giờ mặc được nữa. Rớt mất rồi thì phải làm sao?!
Lâm Tư Tranh nhàn nhạt nói: “Em nguyện ý.”
Nàng biết Hạ Đình luôn ghi nhớ lời nói của nàng.
Hạ Đình cuối cùng cũng chạm vào chiếc nhẫn, ngay khi cô lấy nó ra, ngay lập tức viên kim cương khổng lồ làm chói mắt Lâm Tư Tranh.
Hạ Đình lo lắng nói: “Nhẫn a, phải cần có nhẫn, vợ, em nghĩ sao?”
Hạ Đình bây giờ rất nghiêm khắc, dù có thể kiếm được nhiều tiền nhưng cô vẫn bị Lâm Tư Tranh chỉ trích vì quá lãng phí.
Lâm Tư Tranh vốn là đã nước mắt lưng tròng, nhưng Hạ Đình nói lời này, liền cười thành tiếng, duỗi tay ra, “Chị nói xem”
Hạ Đình đeo vào cho nàng, trầm trồ hồi lâu mới nói: “Thật đẹp.”
Mục tiêu phấn đấu của Lâm Tư Tranh và Hạ Đình trong những năm qua rất rõ ràng. Hạ Đình thích làm phim, còn Lâm Tư Tranh là biên kịch. Từ trước đến nay, chỉ cần phim có hai cái tên xuất hiện là liền được quần chúng săn đón.
Mối quan hệ của cả hai tốt đẹp, người trong làng giải trí ai cũng biết.
Mỗi bước đi là vì một tương lai tốt đẹp hơn, họ đã làm được.
“Khi chị mười sáu tuổi, em đến với chị như một thiên thần, kéo chị lên khỏi đầm lầy.” Hạ Đình càng uống càng say, “Chị là người không tin vào phép màu gì nhưng vợ à. Em biết đấy. Chị thực sự muốn trở nên đặc biệt, chị muốn ở bên em trong kiếp sau, kiếp sau, kiếp sau nữa, mọi kiếp.”
“Chị thường nghĩ, chị lúc đó thật xấu xa, ai cũng sợ chị như vậy, em vì sao tìm tới chị, nhìn chị có điểm gì tốt?”
Lâm Tư Tranh dựa vào vai Hạ Đình nhìn những vì sao, mỉm cười nói: “Bởi vì chị đáng giá.”
Hạ Đình hôn nàng, trong miệng có chút mùi rượu đỏ. Lâm Tư Tranh cũng hôn lại cô say đắm, nhẫn kim cương trên tay hai người sáng lấp lánh.
Dù là ở thời điểm nào, hãy luôn tin rằng người ấy sẽ sớm đến thôi.
Cô ấy sẽ cho bạn biết tại sao–
Bởi vì bạn xứng đáng với tất cả những điều tốt đẹp nhất.
—-Hoàn—-