Nguyện Ước Trọn Đời

Chương 9



Nhà họ Trình và nhà họ Ngô vốn có chút giao tình, nên Trình Nghi Triết không thể cự tuyệt lời mời của Ngô Khang, nhưng khi đến nơi, qua lời của Ngô Khang mới biết, dụng ý của ông ta chính là muốn là đoạt quyền phát ngôn cho dòng sản phẩm mới nhất sắp ra mắt toàn thế giới của Gia Ái, nhưng thật ra chuyện này cũng không có gì xấu đối với Gia Ái. Gia Ái là nhãn hiệu đạt thành công nhất trên toàn thế giới của tập đoàn Hoàn Nghệ, là thương hiệu giày hạng sang chiếm 30% thị trường giày dép dù trong hay ngoài nước, được không ít ngôi sao hay giới thượng lưu ưa chuộng. Sản phẩm của Gia Ái không chỉ có kiểu dáng thư thái, mà tạo cảm giác thoải mái cho người sử dụng. Khi mang giày cao gót, nữ giới yêu cái đẹp muốn thể hiện sự nữ tính của mình nên phải chịu đựng không ít khó khăn, nhưng giày cao gót của Gia Ái lại có thể xóa đi sự khó chịu mà phái nữ luôn phải chịu đựng khi đi, nên nữ giới có thể mang giày cao gót cả ngày mà vẫn thoải mái.

Ảnh Nhi trước đây chỉ từng đại diện cho nhãn hiệu quần áo “Thời gian thủy sắc” của tập đoàn Bắc Lâm, nhưng lại tạo nên thành công khổng lồ. “Thủy sắc thời gian” vốn chỉ là một nhãn hiệu mới, vì vậy mới tìm đến Ảnh Nhi, nếu không thành công thì chắc cũng sụp đổ thương hiệu. Ảnh Nhi lúc đó rất ít khi xuất hiện, có thể nói là hoàn toàn không ra mặt, bởi vì giá cat-xe của cô cao kinh hồn, nếu không muốn táng gia bại sản thì đừng tìm tới cô.

Nên Trình Nghi Triết không nói gì, mà chỉ đứng cạnh Ngô Khang nghe Bạch Nặc Ngôn hát.

Lời bài hát rất đơn giản, không phải là phong cách Trình Nghi Triết thích, nhưng giọng ca của cô dường như chứa đựng một lực xuyên thấu, như đang xoáy sâu vào tận cùng tâm hồn người nghe, chạm đến những mềm mại sâu kín tận đáy lòng.

Ngô Khang vẫn đang cẩn trọng trong từng lời nói việc làm, nhưng thái độ của Trình Nghi Triết vẫn không tỏ ra nửa điểm hứng thú, thậm chí không muốn ngồi lâu ở công ty Uy Thịnh. Điều này làm Ngô Khang hơi cảm thán.

Hiện tại Ảnh Nhi chính là cái cây hái ra tiền của công ty Uy Thịnh, cho dù Ảnh Nhi tự do thế nào, công ty cũng không thể khống chế cô, sở hữu một cái cây hái ra tiền như vậy cũng thật sốt ruột, nên công ty cũng muốn đưa Ảnh Nhi ra thị trường quốc tế, mà cầu nối nhanh nhất là thông qua một sản phẩm quốc tế đang được ưa chuộng.

Nhưng nếu Trình Nghi Triết không có hứng thú, cũng thật hết cách.

Bước ra khỏi công ty Uy Thịnh, Trình Nghi Triết chờ Trang Khoa đánh xe tới, rôì ngồi trực tiếp vào ghế sau. Trang Khoa là lái xe riêng, đã phục vụ cho anh 4 năm, thường kiêm xử lý những việc phía sau anh. Vì Trình Nghi Triết thường thích tự lái xe, nên lái xe như Trang Khoa cũng kiêm thêm nhiều chức vụ khác.

Trình Nghi Triết ngồi dự vào đệm, nhắm mắt trầm tư, nhàn nhạt lên tiếng:

– Anh thấy giọng hát của cô ấy thế nào?

Trang Khoa nhìn kính chiếu hậu một lúc lâu, xác định sẽ không có người thứ ba trả lời câu hỏi này, mới dè dặt mở miệng:

– Cũng không tồi.

Trình Nghi Triết chỉnh lại tư thế ngồi.

– Sao tôi lại cảm thấy thật đơn điệu.

Trang Khoa không chắc là anh ta đang tự hỏi bản thân, hay giống như đang trò chuyện hơn, không biết phải làm sao nên đành buồn bực gãi đầu gãi tai trả lời:

– Anh nói vậy em cũng thấy đúng.

Trình Nghi Triết không lên tiếng nữa, Trang Khoa thở phào nhẹ nhõm, chỉ nhớ trong một bài đánh giá nào đó của một nhà phê bình âm nhạc có thâm niên từng phân tích sâu giọng hát của Ảnh Nhi, đã viết rằng, lời bài hát của Ảnh Nhi nghe qua lần đầu cảm thấy không tồi, xem lại cũng vậy, nội dung đơn giản thẳng thắn, nghe đi nghe lại nhiều lần mới phát hiện ẩn chứa sau những câu chữ đơn giản đó lại tồn tại một câu chuyện xưa, mà đâu đó trong lời ca vẫn lưu lại dư âm cảm xúc của câu chuyện đó. Sâu trong bản thân lời ca, người nghe tinh tế thưởng thức, vẽ lên trong lòng họ một bức tranh thủy mặc thanh thoát, đường nét trong tranh chỉ đơn giản phác họa bằng vài nét vẽ, nhưng khiến cho người nghe cẩn thận cảm nhậm thâm ý trong đó. Hơn nữa bản thân nhạc của Ảnh Nhi cũng đi vào lòng người, tạo nên những dư âm lớn, nhưng dù ai hát lại bài hát của Ảnh Nhi bao nhiêu lần, cũng không thể tái tạo được những âm điệu trữ tình đi vào lòng người như cô hát, nghe cô hát, liền nhận ra ngay có phải giọng hát của cô hay không. Tiếng hát của Ảnh Nhi rất được hoan nghênh, cộng với ngoại hình hiếm có trong giới giải trí, vì vậy, vị trí của Ảnh Nhi trong giới âm nhạc mới không thể suy chuyển.

Hoàn Nghệ luôn coi trọng việc lựa chọn người phát ngôn cho nhãn hiệu Gia Ái, Trình Nghi Triết định chọn một ngôi sao quốc tế, nhưng điều kiện quan trọng nhất là không có scaldal, hình tượng khỏe mạnh, nhưng để thỏa mãn điều kiện này rất ít.

Mà về phía Bạch Nặc Ngôn, hát xong ca khúc “Vĩnh viễn” cô liền bước ra khỏi phòng thu âm, vừa nhận cốc nước từ tay Uông Đàn, vừa hỏi:

– Vừa rồi có ai đứng ngoài này à?

– Tổng Giám Đốc cùng anh Trình đấy.

Bạch Nặc Ngôn như nhận ra điều gì, trực tiếp đem nước trong miệng phun ra.

– Tại sao?

Uông Đàn lập tức cầm giấy ăn lau miệng cho cô.

Bạch Nặc Ngôn lập tức thay đổi sắc mặt.

– Tôi không sao đâu.

Cô đưa lại cốc nước cho Uông Đàn, đôi mày cau lại, sau đó chạy đến cửa sổ, nhìn dòng người đi lại bên dưới, nhưng lại không thể tìm thấy người mình muốn.

– Cũng tốt.

Cô lẩm bẩm trong miệng.

Uông Đàn không hiểu nguyên nhân sắc mặt cô tại sao lại kém như vậy, chủ động đi đến khoác áo cho cô,

– Ăn gì không, tôi đi mua cho cô. Bữa sáng chưa ăn, chắc là đói lắm rồi hả?

Cô nhìn lại Uông Đàn vài lần, lúc Uông Đàn cho rằng cô sẽ nói gì đó, cô lại chỉ lắc đầu.

Cô đi bên cạnh Uông Đàn, lại thấy mình hơi vô trách nhiệm, dù sao công việc hôm nay cũng đã hoàn thành.

– Tôi muốn đi gặp một một người bạn, lát nữa cô tự về nhé, không cần chờ tôi đâu.

Uông Đàn sửng sốt:

– Anh Mạnh đúng không?

– Đúng vậy, đúng vậy.

Bạch Nặc Ngôn không muốn nói nhiều.

Bạch Nặc Ngôn khoác áo vội vàng, khoác túi xách, trực tiếp lao ra đường. Cô thích đeo túi xách, dù bên trong có đồ hay không, cô cũng nhất định phải đeo túi, như vậy mới cảm thấy thoải mái, mới không cảm thấy mình có gì không đúng. Cái túi này cô mua trên mạng, màu đỏ cờ, xung quanh viền trắng, khiến màu đỏ cũng không quá chói mắt. Cô cảm thấy phong cách của mình hiện rất trưởng thành, nhưng Uông Đàn lại nhất định nói trông rất đáng yêu, cuối cùng cả hai đều phải lùi một bước, đều cùng công nhận là trông nữ tính.

Cô gọi xe tới bệnh viện, trong đầu chợt nghĩ giá cả càng ngày càng tăng, vừa bước lên taxi đã mất 9 đồng. Cô còn nhớ, hồi cô còn học trung học năm thứ nhất, đi từ bến xe đến trường học chỉ mất có 4 đồng, đi xe máy chỉ mất 2 đến 3 đồng, khiến cô sinh cảm giác, không hiểu thành phố phát triển quá nhanh hay cô đã không theo kịp thời đại nữa.

Cô bước vào phòng khám của bác sĩ Ngô, bác sĩ không quá nhiều biểu cảm.

– Cô chuẩn bị phá thai hả?

– Bụng rỗng à?

– Bác sĩ Ngô cất tiếng hỏi.

Cô gật đầu.

Bác sĩ Ngô điền vào bảng thông tin của cô vài chữ, không nhịn được thở dài:

– Cô đã nghĩ kỹ chưa? Lần trước khám cho cô tôi đã nói rồi, sức khỏe của cô vốn không tốt, không dễ thụ thai, cứ phá thai thế này sẽ rất ảnh hưởng đến sau này. Cô phải suy nghĩ thật rõ ràng, nếu không suy nghĩ cẩn thận, cả đời sẽ phải hối hận đấy.

Cô nhăn mặt nhíu mày.

– Cứ phẫu thuật là được rồi.

Cô xoa bụng mình, giờ cũng không khác biệt gì lớn, cho nên vẫn chưa có cảm giác, vậy thì cứ vậy đi, yên lặng rời đi, không phải chịu đau khổ gì.

Chỉ mình cô biết sự tồn tại của đứa bé, cũng biết không thể giữ nó lại, cho nên đành để nó đi như vậy.

Cô không thương tâm, cũng không khổ sở.

Y tá tiêm thuốc tê cho cô, cô cảm thấy rất đau. Cô vẫn luôn sợ tiêm, cũng sợ bị truyền nước, nên thường chỉ uống thuốc. Hiện tại cô có suy nghĩ khá châm chọc, dạo này cô cứ tiêm đi tiêm lại suốt, mà ngày xưa cô chỉ tiêm mũi dự phòng thôi.

Thật ra khi bị tiêm thuốc tê, rồi bị đẩy vào phòng mổ, cô đột nhiên cảm thấy hơi đau.

Cô không biết người khác đang làm gì, khi vào đến phòng phẫu thuật cô đã ngủ, cả quá trình xảy ra, cô hoàn toàn không biết, chỉ nhớ khi tỉnh lại, cô nằm trên giường bệnh nhìn quanh, y tá nói rằng ca mổ thành công, ngoài ra không còn gì khác.

Nước trong bình chảy từng giọt vào cơ thể cô, truyền xong chai nước biển này, cô có thể đi.

Bác sĩ mỗi ngày đều xử lý rất nhiều ca phẫu thuật như thế nay, đại khái cũng im lặng.

Cô nhớ mình đã ký một cam kết giữ bí mật với bệnh viện này, giờ lại thấy hơi phí tiền, nhưng cũng không muốn nghĩ nhiều đến chuyện đó.

Cô xoa xoa bụng, cứ xoa một lúc, như chưa từng xuất hiện đứa trẻ nào. Thật ra cô đang chết lặng, đây không phải lần đầu tiên phá thai, vì sao trong lòng cô vẫn còn có một nỗi đau mơ hồ ?

Rõ ràng cảm giác xoa bụng bây giờ và lúc nãy chẳng khác gì nhau, rõ ràng không có gì thay đổi.

Nhưng chỉ cố chấp mới hiểu, đã mất rồi, mất thật rồi.

Ra khỏi bệnh viện , cô đi dọc theo con đường lớn, trong đầu không muốn nghĩ bất cứ điều gì.

Thật ra ở ngoài phòng khám, cô vừa bắt gặp một cô bé tuổi không lớn lắm, đang đứng trần trừ, có chút khó khăn khi bước vào hỏi bác sĩ, hình như cô bé không biết mình nên làm gì. Sau đó có vài người bạn tốt đến giúp đỡ, bạn cô bé hình như đang chửi mắng người đàn ông kia thật vô trách nhiệm, nhưng cô bé vẫn nhất định nói rằng là do bạn trai cô chỉ không có thời gian đi cùng cô. Nhiều khi, có rất nhiều chuyện dù đã biết nhưng cũng không hy vọng bị người khác nói ra.

Cũng có nam sinh đến, nhưng bộ dạng của anh ta thật chẳng ra sao. Cũng chỉ có một hai người đàn ông ân cần dẫn người bạn gái hoặc vợ mình.

Điều này làm cô nhớ lại chuyện cũ, không nhớ được là đã bao lâu rồi, là lần đầu tiên cô đến phòng khám thai, lúc đó cô chỉ hy vọng toàn bộ thế giới này không nhận ra cô, hãy bỏ qua cô. Cô tới bệnh viện một mình, ngồi từ sáng đến cuối giờ chiều, cũng là bác sĩ đó chủ động tới hỏi thăm cô, có phải cô đến khám thai không, cô đỏ mặt gật đầu, nữ bác sĩ đó lắc đầu.

– Da mặt cô mỏng như vậy, sao lại không tự biết quý trọng bản thân. Cô đã trưởng thành chưa? Cô đến một mình à?

Cô nhớ lúc đó cô chỉ cắn môi, không chịu phát ra tiếng nào.

Cô rất muốn bỏ chạy, nhưng không thể, cô không thể sinh đứa bé kia, cũng không thể hy vọng nhiều.

Giờ phút này những ký ức xưa lại hiện về trong đầu cô, thời gian đã qua lâu như vậy, khung cảnh hiện vẫn như xưa không hề thay đổi.

Cô đúng là một học sinh hư, từ trước đến nay chẳng ngoan bao giờ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.