Tình huống trước mắt khiến Bạch Nặc Ngôn cảm thấy bản thân hơi bị buồn cười. Cô hát câu nào, mặt Uông Đàn đen thêm câu đó, cuối cùng là trực tiếp bị dọa chết khiếp. Cô dường như có thể tưởng tượng được tâm trạng của Uông Đàn lúc này, có lẽ ngày hôm nay toàn bộ hình ảnh của cô đã bị phá hủy, là một ca sĩ nổi tiếng, nhưng cô hát hoàn toàn lạc điệu, không phải chỉ hát sai một chút, mà là toàn bộ, chưa thấy một câu nào đúng nhạc. Trình Nghi Triết lúc này lại còn lấy bật lửa ra bật tanh tách như để đùa giỡn cô. Xin hãy tha thứ cho cô, trong đầu cô hiện chỉ có một suy nghĩ, đó là, sau này sẽ vứt ngay cái bật lửa của anh ta đi…
Tâm trạng của Trình Nghi Triết dường như vô cùng tốt, khóe miệng đang nhếch lên cười.
Bạch Nặc Ngôn kết thúc bài hát, bị nụ cười của anh ta khiến khóe miệng cô không khỏi kéo theo.
Vài người đang ngồi cách cô không xa đều cau mày, nhưng hai ca sĩ rất lão luyện, được đào tạo rất bài bản ngồi đây, lại không hề tỏ ra coi thường cô, ngược lại tiến đến ân cần thăm hỏi. Điều này khiến cô không khỏi than thở, hóa ra thế giới này vốn rất tốt đẹp, chỉ là cô bản thân cô không đủ tốt, nên luôn nhìn thấy thế giới thật đen tối như vậy.
Bạch Nặc Ngôn quét một vòng quanh mọi người, ánh mắt khi đưa đến Trình Nghi Triết thì dừng lại vài giây. Trình Nghi Triết đang chỉnh lại tư thế , ngừng nghịch bật lửa, hai tay khoanh trước ngực, nghiễm nghệ ngắm cô.
Môi cô mấp máy, cuối cùng có người không nén nổi thốt lên:
– Bạch tiểu thư, đứng trên phương diện người hát, xin hỏi cô đánh giá bài hát vừa rồi như thế nào?
Khóe miệng cô dương dương, như sợ không ai hỏi:
– Tôi thấy tôi hát khá tốt.
Người đó cứ tưởng đã á khẩu, vậy mà còn cố gặng hỏi:
– Tốt ở chỗ nào?
Cô hắng giọng trả lời:
– Các ca khúc thường được sáng tác riêng cho một ca sĩ, sau đó thỉnh thoảng có vài ca sĩ khác cover lại. Nhưng nghĩ kỹ thì nếu tùy tiện đưa một ca khúc bất kỳ cho một ca sĩ hát, thông thường dù hát hay như thế nào, cũng sẽ mất đi sự độc đáo. Vừa rồi, khi trình bày lại bài hát, tôi đã sáng tác lại bài hát theo một giai điệu mới, không giống như giai điệu trước đó, và đó là bài hát độc nhất vô nhị của riêng tôi. Tôi tin rằng giai điệu cũ bất cứ ca sĩ nào, chỉ cần tập luyện một chút, đều có thể hát tốt. Nhưng với giai điệu mới vừa rồi, chỉ có tôi mới có thể hát đặc sắc đến thế, nếu như có ai có thể hát lại thì chẳng qua chỉ là bắt chiếc giống tôi. Tôi nghĩ, đối với sản phẩm của mình, quý công ty hẳn sẽ mong muốn đó là sản phẩm độc nhất vô nhị, đặc biệt nhất, hơn nữa không thể thay thế. Một nhãn hiệu thời trang, nếu không đổi mới chắc chắn sẽ bị đào thải, vì vậy bên cạnh việc liên tục đưa ra hàng loạt mẫu mã mới, sản phẩm còn cần có phong cách riêng. Nên tôi nghĩ Gia Ái cần đổi mới, cần hoàn thiện, đồng thời cũng cần khẳng định những ưu điểm độc nhất vô nhị không thể thay thế.
Cô dừng lại, không nói thêm bất cứ lời nào.
Sau đó ba ca sĩ được đề cử được mời ra ngoài, những người còn lại tiếp tục ở lại trong phòng để thảo luận và đưa ra kết quả.
Một tay Trình Nghi Triết đang gõ gõ mặt bàn, miệng thao thao bất tuyệt, chẳng rõ là đang hồ ngôn loạn ngữ hay giảng giải đạo lý gì.
Người thông minh không phải là không bao giờ phạm lỗi, cũng không phải không có khuyết điểm, mà là biết cách biến khuyết điểm thành ưu điểm.
Chỉ cần có thể chuyển bại thành thắng “Hồ ngôn loạn ngữ” cũng tốt.
Nhưng Bạch Năng Ngôn cũng không được sự tự tin như các thuyết gia nổi tiếng, nên vừa bước ra đến cửa, cô đã níu tay Uông Đàn.
– Cô thấy biểu hiện của tôi thế nào?
Uông Đàn nhìn cô bằng ánh mắt bái phục, vỗ vai cô nói:
– Rất rất tốt nhé. Cực kỳ tốt.
Bạch Nặc Ngôn nghi ngờ nhìn lại:
– Cô đang an ủi tôi đấy hả ?
Uông Đàn ngây người nhìn Bạch Nặc Ngôn, hỏi:
– Cô không hề tin tưởng vào bản thân.
– Toàn bộ sự tự tin của tôi đều vừa được sử dụng hết xong, bây giờ nó đã trở về giá trị âm rồi.
Giờ phút này họ chẳng thể làm thêm bất kỳ điều gì, chỉ có thể ngồi đợi kết quả được công bố, cảm giác này thật giống như khi đi phỏng vấn, phấp phỏng chờ người ta đánh giá biểu hiện tốt xấu của mình.
Khi ra đến thang máy, Bạch Nặc Ngôn chợt nhớ ra điều gì đó, vỗ vai Uông Đàn nói :
– Cô về trước nhé, tôi chợt nhớ ra có chuyện cần làm, tôi sẽ tự về sau.
– Tôi muốn cùng đi với cô…
Uông Đàn chưa kịp nói xong, đúng lúc cửa thang máy đóng lại, nháy mắt Bạch Nặc Ngôn đã chạy mất.
Bạch Nặc Ngôn tranh cãi với cô lễ tân xinh đẹp rất lâu, cô cũng biết mình đang làm loạn, nhưng vì cô nàng lễ tân nhất định ngăn cô không được quấy rầy Trình Nghi Triết, mà cô lại nhất định phải nói chuyện với anh. Vẻ mặt cô vẫn giữ được sự bình tĩnh, nhưng trong lòng đã rất nôn nóng, cô muốn được nói rõ với anh ta để trong lòng được nhẹ nhõm hơn. Cô lễ tân bị làm phiền rất lâu, nhưng mặt vẫn không biến sắc, lạnh nhạt cự tuyệt mọi yêu cầu của cô. Cô thầm oán hận trong lòng, sao Trình Nghi Triết kia khéo chọn nhân viên đến thế?
Cuối cùng Bạch Nặc Ngôn đành phải nhắn tin cho Trình Nghi Triết, nhưng ngay khi tin nhắn gửi thành công, cô lại bắt đầu hối hận, chẳng may Trình Nghi Triết trùng hợp không đọc được tin nhắn của cô, thì chẳng phải cô coi như xong? Chẳng phải cô sẽ trở thành trò cười cho người ta?
Cũng may, chuyện cô lo lắng đã không xảy ra.
Nửa phút sau, lễ tân vừa ngăn cản đã lên tiếng mời cô vào phòng.
Bạch Nặc Ngôn nhìn qua biển tên trước ngực cô lễ tân tên Lý Vũ Phỉ, nếu như bây giờ khuôn mặt cô ta có chút vẻ tán thưởng, cô còn có thể hơi tự mãn, nhưng vẻ mặt Lý Vũ Phỉ vẫn không hề thay đổi, ngay cả một chút tò mò cũng không có.
Cô lắc đầu, có lẽ người ta chỉ đang làm công việc của mình.
Cô đẩy cửa phòng làm việc của Trình Nghi Triết, trực tiếp bước vào, căn phòng rất lớn, cũng rất trống trải.
Cô khép cửa phòng, tiến vào trong, sau đó nhìn xuống sàn nhà. Cô đang đi một đôi guốc cao, nhưng lại không phát ra bất kỳ âm thanh nào, mặt sàn này khiến cô có cảm giác quen thuộc, nhưng lại không thể nhớ được chính xác ở đâu. Cô đi một vòng quanh căn phòng, cuối cùng dừng lại đối diện Trình Nghi Triết.
– Lễ tân của anh không tồi nhé, rất công tâm.
– Nhân viên của anh dĩ nhiên làm việc không tồi, anh không bao giờ phải nhắc nhở.
Khi ở Vân Thành với anh, cô chưa bao giờ cảm thấy khẩn trương như lúc này.
Công việc của cô lại bị phụ thuộc vào anh ta, vô tình khiến cô cảm thấy đè nén và áp bách vô cùng. Cô không thể làm gì khác hơn là đem ánh mắt nhìn chăm chú vào bộ quần áo anh đang mặc. Đó là bộ vest màu xám tro, cà vạt màu đỏ, bên trong là áo sơ mi trắng nghìn năm như một. Cô không thích màu đỏ thắm, nhưng sắc đỏ trên cà vạt anh đang đeo lại khiến cô không thể chê bai.
– Ngắm đã chưa em?
Trình Nghi Triết gõ gõ lên bàn, trong khi đó, mắt vẫn chăm chú hướng về đống văn kiện nhàm chán.
– Em có muốn phát biểu cảm tưởng không?
– Em đoán nhé…
Cô hơi lưỡng lự.
– Tất cả quần áo đều đã được viết lên chữ : “ Tôi rất yêu thích”
– Người ngoài chẳng cần đoán cũng có thể đưa ra kết luận này.
Anh hơi hối hận, thà tiếp tục đọc đống giấy tờ kia còn hơn, ít nhất không có cảm giác lãng phí thời gian.
Cô lại nhìn anh vài lần, anh vẫn thái độ “ giữa chúng ta chẳng có quan hệ gì”.
– Vừa rồi công ty anh đã có kết quả chưa?
Cô là con người thành thật, cô không thèm vòng vo, trực tiệp hỏi thẳng.
Trình Nghi Triết lần này không hề hứng thú.
– Anh nói trước với em một tin tốt nhé, em đừng nên nghĩ đến chuyện này nữa.
– Anh không phải là tổng giám đốc ư?
Anh gật gù:
– Nên chuyện vặt vãnh như thế này đâu thể làm phiền đến anh.
– Vậy sao vừa nãy anh còn ở đó?
– Ngồi lâu quá, thấy chán, nên đi lòng vòng, không được à?
Cô sững sờ hồi lâu, dường như đang ngẫm lại tính chân thật trong lời anh nói.
– Tại sao đối với em lại là tin tức tốt chứ?
Lần thứ hai, Trình Nghi Triết nở một nụ cười hiếm có:
– Vì anh muốn tìm hiểu xem mục đích thật sự của em là gì, là hối lộ hay móc nối quan hệ, hình như đều không phải nhỉ?
Cô nghiến răng, thấy vô cùng ngứa mắt:
– Từ hồi tiểu học thầy giáo đã dạy em rằng, đánh giặc đầu tiên phải giết vua, thế nên em thấy tốt nhất là ra tay với anh trước.
– Em thật biết nhìn xa trông rộng.
Chẳng biết có phải thật thật lòng khen ngợi cô không…
Tâm trạng của Trình Nghi Triết hôm nay không tệ, lại lấy cái bật lửa ra, quay quay vài vòng.
– Như vậy nhé, anh để cho em đại diện cho Gia Ái, em sẽ tặng thêm cho anh một chút giao tình, hai chúng ta đôi bên đều có lợi.
Anh đánh giá cô từ trên xuống dưới một lần.
– Anh vẫn luôn nghĩ em phải cao giá lắm cơ.
Rõ ràng là đang nhục mạ cô mà.
Cô không thèm chấp anh những chuyện nhỏ nhặt như thế này.
– Đấy là do mắt anh có vấn đề.
– Mắt anh nhìn mãi mà chưa thấy em có điểm nào để người ta ca tụng tốt đẹp đến thế.
Khóe miệng Bạch Nặc Ngôn khẽ run lên.
– Anh không phải muốn biết chuyện của Giang Tang Du à? Chẳng lẽ tất cả tình cảm sâu nặng của anh đối với cô ấy đều là giả dối sao?
Nét mặt của anh bỗng thay đổi, anh nhìn cô, mím môi không nói gì.
Trái tim cô khẽ run rẩy, nhưng vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh.
– Em muốn tiết lộ với anh một chuyện cực kỳ bí mật của Giang Tang Du nhé, anh quen cô ấy từ rất lâu, cũng theo đuổi cô ấy rất lâu, nhất định chưa từng biết, trong lòng cô ấy đã từng tha thiết yêu một người đúng không?
Cô tạm ngừng nói, nhìn Trình Nghi Triết vẫn im lặng như cũ, không cách nào khác lại tiếp tục.
– Giang Tang Du từng rất rất thích Mạnh Tân Duy, đây là tin tức độc nhất vô nhị, xem ra lần này anh được lời lớn rồi nhé?
Cô trực tiếp tiết kiệm đi vài chữ!
Cứ như lời nói dối này là sự thật, cứ như lý do Giang Tang Du vẫn chưa chấp nhận anh ta là vì trong lòng cô ấy vẫn còn có Mạnh Tân Duy.
Cho dù đã bớt đi nhiều chữ “rất”, nhưng sao trong lòng như vẫn còn đó một cái gai nhọn.
Cô đúng là người độc ác mà, không bao giờ cho phép người khác vui vẻ hơn mình.
Sắc mặt Trình Nghi Triết vẫn không hề thay đổi, nhìn cô, chỉ nói một câu:
– Quan hệ của em và Tang Du là như thế nào?
Nếu không có quan hệ, sao có thể biết được những chuyện này ?
– Không có bất kỳ một quan hệ nào.
Cô thốt từng chữ qua kẽ răng, nụ cười trên mặt đủ khiến người ta mê muội.
– Tin tức của em, có đáng giá hay không, còn do tổng giám đốc Trình quyết định.
Cô lê đôi guốc cao gót bỏ đi, bước chân rất nặng nề, mỗi bước đi cô đều tự nhủ, cô sẽ không cho ai thấy được vẻ không vui lúc này, càng tự nhủ, cô sẽ không vì cái tên “Tang Du” “Tang Du” gì đó mà để lòng chua xót. Dù chỉ là giả, dù cô vẫn không ngừng nói với chính mình, cô không để ý chút nào đến cách xưng hô thân mật đó, cô không để ý, mà cũng chẳng đến lượt cô để ý.