Văn án:
“Chúng ta là bạn thân… Không thể hẹn hò.”
“Vậy thì kết hôn đi.”
– Phiên bản chính kịch-
[1]
Tưởng Tinh đập mạnh xuống bàn, đứng dậy: “Đã nói bao nhiêu lần rồi, tớ không phải bạn gái của cậu ấy, bọn tớ là bạn thân, ai nói dối làm chó!”
Trương Tuyết Tề không buồn ngẩng đầu: “Tớ không muốn làm chó.”
12 giờ đêm, Trương Tuyết Tề đăng lên trang cá nhân bức ảnh chú chó Border Collie [1] của nhà mình.
Với dòng trạng thái: “Gâu.”
Bạn nối khố: “Còn tin hai người nữa thì tôi làm chó!”
[2]
Sau cuộc điện thoại thứ sáu vang lên trong đêm, Trương Tuyết Tề chẳng thể nhịn được nữa đành bắt máy.
Tưởng Tinh vụng về giải thích: “Tớ, tớ muốn ngắm Doug.”
Anh bất lực đáp: “Mấy tiếng trước cậu vừa mới dắt nó đi dạo mà, có cái gì hay ho mà ngắm?”
Giọng cô vô cùng nhẹ nhàng: “Chỉ là tớ…. Hơi nhớ nó rồi.”
Tớ rất nhớ cậu.
Trương Tuyết Tề trở mình nhìn lên trần nhà, một lúc sau mới nhắm mắt thở dài một hơi: “Tớ bật đèn cho cậu, qua đây ngắm nó đi.”
– Phiên bản độc thoại-
[1]
Cô ấy nói chúng tôi chỉ là bạn thân, vì vậy tôi mới kìm lại dục vọng muốn nắm tay cô ấy. Nhưng khi cô ấy ngẩng đầu lên, khi mà đôi mắt to tròn ấy nhìn về phía tôi, tôi cảm thấy trái tim mình không còn đập nữa.
[Nhật ký thời niên thiếu của Trương Tuyết Tề]
[2]
Cuộc đời quá ngắn ngủi, mỗi ngày cần kiên trì làm ba việc:
Cho mèo ăn, dắt chó đi dạo và giận dỗi Trương Tuyết Tề.
[Lời răn của Tưởng Tinh]
“Bạn thân” là nỗi lòng giấu đầu lòi đuôi của tôi.
“Với tôi, cậu luôn luôn hơn tất thảy những người khác.”
Bình luận