“Đang chơi ở bên trong, nhưng tối nay đại ca nhắm trúng một cô gái trẻ tuổi, đang làm việc trong đó, chúng tôi phải ra ngoài.” Tên kia hàm răng run lên đưa tay bưng lấy cái miệng đầy máu, thoạt nhìn không phân biệt được đâu là răng, đâu là môi.
Lôi Kình cau mày, đăm chiêu suy nghĩ, đột nhiên mở miệng, “Cô gái mặc váy màu xanh lá cây, dáng người khá cao, rất phách lối?”
Tên kia sững sờ một lúc, cười ha hả gật đầu nói, “Là quần dài màu xanh lục, cắn đại ca, còn mắng đại ca máu không tươi, mùi vị súc vật, cũng coi như phách lối!”
“Bang….” Tiếng động lớn lần thứ ba vào đêm nay.
“Cửa bị cái gì?” Lôi Kình nhìn cánh cửa không hề nhúc nhích, đùng đùng nổi giận đạp thêm một phát.
Tên kia chỉ vào cửa, “Có thể là đại ca sợ chúng tôi đột nhiên đi vào quấy rầy hắn, khóa trái rồi!” Vừa dứt lời liền bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Lôi Kình, hắn rụt cổ lại, lùi về phía sau.
Khí lạnh từ đáy mắt của Lôi Kình một lần nữa quét qua đám người kia, đưa ngón tay mang chiếc nhẫn sáng loáng lên, chỉ vào bọn họ, giọng nói đầy uy lực, “Quay mặt ra chỗ khác, ai dám nhìn sang, chết ngay tại chỗ….”
Bọn họ lập tức quay mặt ra sau.
“Rầmmmmmmm…….” Tiếng động lớn nhất đêm nay vang lên.
Đám người kia vội vàng bịt lấy lỗ tai, quỳ trên mặt đất, run lẩy bẩy, không dám quay đầu lại.
Lôi Kình cất khẩu súng lục tinh xảo đi, đề phòng liếc nhìn bọn người sau lưng, nhíu mày đẩy cửa bước vào.
Trong phòng mùi rượu cồn nồng nặc đến gay mũi, lời nhạc cũ rích, lại cực kì khó nghe, tục tĩu, ánh mắt anh quét qua chiếc bàn rượu gỗ. Tô Lạp mang chiếc mặt nạ bươm bướm màu hồng, thân thể trần truồng nằm ngay phía trên, miệng đang rầm rì, lẩm bẩm cái gì đó.
Lôi Kình đảo mắt khắp phòng tìm kiếm cả nữa ngày mới nhìn thấy tên kia cả người trần trụi, nằm xụi lơ.
Anh cầm chiếc micro trên bàn lên, “Mới vừa rồi có chạm qua cô ấy không?”
Hắn ta nghe thấy âm thanh khuyếch đại, “Không có. . . . Không có đụng!”
Khóe miệng Lôi Kình nhếch lên nụ cười mỉa mai, nhìn cơ thể trần trụi của Tô Lạp, “Tối nay cô quả thật gặp được một tên bất lực! Coi như là cô may mắn, chỉ là……”
Lôi Kình tiến đến gần, lấy ra một chiếc khăn trải bàn màu sắc sặc sỡ từ trong tủ chứa đồ, quấn lên người cô. Cơ thể hỗn loạn của Tô Lạp khẽ run rẩy, bắt lấy cánh tay anh, hai bàn tay nhỏ bé sờ tới sờ lui, rõ ràng là đang vuốt ve.
“Cút ngay…….” Lôi Kình chán ghét gạt tay của cô ra, vẻ mặt ghê tởm.
“Ưmh……..” Tô Lạp mơ hồ, đưa miệng hôn lên lòng bàn tay của Lôi Kình.
“Ưmh. . . . .”
Lôi Kình nét mặt tức giận, đẩy đầu cô ra, mặc kệ là anh dùng sức cỡ nào, đầu của cô vẫn hướng theo tay anh kiếm tìm, chiếc mặt nạ bươm bướm xiêu xiêu vẹo vẹo rơi sang một bên.
Lôi Kình đỡ cơ thể của Tô Lạp lên, ánh mắt lơ đãng thoáng nhìn, cũng không dời ra nữa, lập tức dừng lại, bất động một hồi lâu, không biết ánh mắt kia đang ẩn chứa điều gì?
Lại có thể là cô ấy? (QA: bây giờ anh mới biết là chị vì trước đó chị đeo mặt nạ.)
“Gặp phải tôi! Cô nhất định cả đời này không thoát ra được!” Bên trong phòng, âm thanh của Lôi Kình nghe cực kỳ ma mị.
Anh nhẹ nhàng đưa tay gỡ mặt nạ bươm bướm dính trên tóc Tô Lạp ra, cố định lên ngay eo, làm thành chiếc thắt lưng màu hồng lấp lánh rồi ôm lấy cô, bọc trong tấm khăn trải bàn sặc sỡ đi ra ngoài.
Đám nam nữ bên ngoài đã hoàn toàn không thấy bóng dáng, chắc là bị hù chạy mất, hoặc là đi tìm nha sĩ rồi.
Lôi Kình đi thẳng một mạch ra trung tâm quán bar, gương mặt cực kỳ bình tĩnh, bình tĩnh đến đáng sợ, không có một chút gợn sóng, ôm một “cây thịt cuốn” dài xuyên qua sàn nhảy đến quầy rượu.