“Các người đi chơi là chuyện của các người! Tôi đi xem náo nhiệt làm gì? Tôi rất nghèo! Hơn nữa không đủ tiêu chuẩn, đến đó cũng sẽ không được vào cửa, làm cho anh mất mặt thật tốt nha!” Tô Lạp hất tay anh ra, Lôi Kình bị đẩy một cái loạng choạng, trên mặt đầy lửa giận, tất nhiên không cần nhiều lời.
“Cô không được phép nói không đi! Tối nay chớ chọc tôi nổi giận, tốt nhất đuổi theo sau đi!” Trong tích tắc, tròng mắt Lôi Kình đen lại, cau mày, cởi áo khoác xuống ném lên xe, sau đó leo lên khởi động máy.
“Kình! Đi Bạch Kim Cung!”
“Ong …Ong.” Lôi Kình không trả lời, phóng xe vụt đi.
Tô Lạp “bốp” một cái đạp lên chiếc Ferrari màu xanh sa-phia của Duẫn Trạch, ánh mắt toàn là oán giận, “Anh ta là ai hả? Tất cả đều bị thần kinh không bình thường, thời mãn kinh! Không chữa được!”
“Cái đó! Đây là xe của tôi, không phải của Kình đâu! Nếu làm hư, tôi sẽ bắt cô bồi thường!” Duẫn Trạch âm thanh ôn hòa nhàn nhạt nói, từ cửa xe ghé mắt ra nhìn vào chỗ vừa bị cô đá.
“Anh trai đừng ầm ĩ nữa! Lạp Lạp lên xe đi!” Duẫn Miên thúc Tô Lạp, đẩy lên xe.
Tóc Tô Lạp đánh tới tấp vào mặt, càng làm cô thêm phiền não không chịu nổi, “Tiểu Miên! Tớ có mất mặt như vậy không?”
“Tại sao nói như thế?” Bởi vì xe chạy tốc độ quá nhanh, âm thanh trong chốc lát liền bị gió nuốt đi hết, Duẫn Miên dựa vào người cô, hỏi.
“Không mở được cửa xe không phải là rất mất mặt sao? Anh ta có cần tức giận như vậy không? Còn có các người, cái bộ dạng cười kia rất đáng đánh đòn!” Tô Lạp cả khuôn mặt nhăn nhó, ngực đang phập phồng kịch liệt, khí tức từ mũi không ngừng phun ra.
“Ha ha! Lời của anh ấy cậu đừng nghe! Cậu chưa từng ngồi qua, không biết mở cửa là chuyện bình thường! Nếu như anh Kình đi Tứ Hợp Viện nhà cậu, cậu tin hay không? Khẳng định anh ấy không vào được cánh cửa sắt lớn kia đâu.” Duẫn Miên trong mắt lóe ra tia sáng, nén cười.
“Đúng ha!” Tô Lạp như bừng tỉnh, âm thanh kiên định, “Mối nhục này tớ nhất định ghi nhớ, sớm muộn gì, tớ cũng phải đòi lại cả vốn lẫn lời! Hừ!”
“Đòi đi, đòi đi, loại đàn ông này không xử lý sẽ gieo nhiều họa hơn cho đồng bào phái nữ, cậu không cần phải nhân nhượng!” Duẫn Miên nghiến răng, giơ lên một quả đấm nhỏ động viên Tô Lạp.
“Đúng rồi! Lãnh Tâm đó là ai? Bà xã anh ta à?” Tô Lạp cau mày, cô cảm thấy tất yếu nên thăm dò rõ ràng, người phụ nữ kia xem ra không đơn giản, sống trong giới Xã Hội Đen đoán chừng cũng rất lợi hại, nếu phát hiện cô ở bên cạnh Lôi Kình sáng ngời, không chừng sẽ phái Tiểu Tam, Tiểu Tứ, Tiểu Ngũ xử lý cô à?
Duẫn Miên thở dài một tiếng ngồi thẳng người, ngón tay đặt chung một chỗ khuấy động, “Lãnh Tâm thật ra là cô gái rất tốt, ít nhất tớ rất thích cô ấy, một cô gái rộng rãi, trọng nghĩa khí, vì chị em tốt có thể không tiếc cả mạng sống, liều mình vào nguy hiểm! Hình như trước đây có ở nước ngoài với anh Kình một thời gian, cũng là cô ấy cứu ảnh, quan hệ của hai người sau đó chình là mập mờ không rõ!”
“Ồ! Hoá ra là như vậy!” Tô Lạp đảo con ngươi đi lòng vòng.
“Cô gái đó rất đặc biệt! Không tìm được người thứ hai! Cá nhân anh cảm thấy rất thích hợp với Kình! Có thể xứng đôi với cậu ấy là cô gái có một không hai” Duẫn Trạch xoay người lại, sau đó bốn phía sườn xe chậm rãi dâng lên, mui xe cũng đóng lại rồi, giọng nói ở bên trong nghe cũng rất rõ ràng.
“Nhưng mà Kình, anh ấy giống như. . . . .” Duẫn Miên cau mày nghĩ tới, hình như không biết hình dung làm sao.
Duẫn Trạch mở miệng, “Tiểu Miên là muốn nói Kình đối với cô ấy không nóng không lạnh đúng không? Quả thật! Thời điểm lạnh lùng có thể một tháng không thấy cô ấy, khi nồng nàn chỉ cần là Lãnh Tâm liếc mắt một cái, ngày thứ hai nhất định sẽ xuất hiện trước mặt Lãnh Tâm, quan hệ này chúng ta suy nghĩ không ra, cũng không cần thiết phải suy nghĩ, người ta tỏ ra vui vẻ là được, Lãnh Tâm vui lòng!”