Ngôi nhà chung Giang Viên là nơi tụ họp của bốn người bạn thân cô, Lam Bạch, Giang Nguyên, Thượng Thành. Cả ba đều là bạn học cấp 1, nói chung rất thân nhau. Cho đến khi thi đậu đại học, vì sự nghiệp mà họ cũng bắt đầu tập trung vào học hành. Ra trường lại còn bận rộn hơn nhưng họ vẫn sắp được công việc để trở về Giang viên mỗi khi có dịp.
Tới Giang viên, Tử Đằng bước nhanh vào trong nhà. Nơi đây được chính Lam Bạch và Giang Nguyên cùng nhau thiết kế vì cả hai đều học ngành kiến trúc. Không quá lớn cũng không quá nhỏ mang theo phong cách hiện đại. Biệt thự này gồm hai tầng, tầng dưới dành cho việc tụ họp, tiệc tùng, tầng trên là phòng nghỉ giành cho bốn người. Khuôn viên cũng không quá rộng, một bãi cỏ xanh ngắt. Tử Đằng cảm thấy rất dễ chịu mổi khi đến đây. Lần này cũng vậy nhưng hơi khác một chút.
Bước vào trong cô thấy có một cô gái đang ngồi tao nhã uống trà, trông rất thư thái. Cô gái đó là Lam Bạch, đại tiểu
thư nhà Lam Gia. Xinh đẹp, thiết kế giỏi, giành được nhiều giải trong nước và quốc tế. Rất nhiều công ty rất muốn cô về đầu quân cho công ty mình nhưng Lam Bạch đã từ chối. Hiện cô đang tiếp quản Lam thị theo lời của cha mình. Tử Đằng ném chiếc túi xách của mình lên ghế, ngồi phịch xuống khiến Lam Bạch giật mình. Nhìn sắc mặt không tốt của bạn thân biết là có chuyện không hay vừa xảy ra.
“Tiểu Đằng, hôm nay có tổ tông nào chọc tức cậu à.”
Tử Đằng ngước mắt lên trần nhà thở dài nói.
“Tên khốn Cố Điền đó cắm sừng mình.”
“Cái gì…”
Vừa dứt lời, Lam Bạch đập tách trà thẳng lên bàn rồi hét lên.
“Tên khốn đó cắm sừng cậu.”
Tử Đằng không nói gì chỉ gật gật. Nếu nói mọi khi Lam Bạch hiền lành, dễ thương nhưng một khi mà tức giận lên thì không ai ngăn được.
“Với ai, cậu phát hiện khi nào.”
“Mới sáng nay, là ai thì mình không biết… “- Tử Đằng nhàn nhạt trả lời. – “Cho người đi điều tra tung tích con nhỏ này giúp mình.”
Tử Đằng vừa nói, vừa mở tấm hình bên trong điện thoại của mình ra. Lam Bạch nhìn một hồi, lò mò đoán được là ai
“À, con nhỏ này mình biết. Hình như là thư kí mới tuyển vào Cố thị mấy ngày cậu đi công tác. Nghe nói cũng tai
tiếng lắm. Một con điếm với một con chó rất hợp nhau.”
Lam Bạch vừa nói vừa thầm rủa vừa tán thưởng không ngừng
“Vậy nên sáng nay cậu mới không đi làm.”
Ở trong bếp lại vang ra một tiếng con trai khác. Người đó là Giang Nguyên, nhị thiếu gia của Giang gia. Anh cầm
một chiếc đĩa đựng đồ ngọt mới làm ra. Tính cách gần gũi, hay chọc người khác. Nhưng để anh mà nghiêm túc thì là toi. Tử Đằng ngồi thẳng lên nhìn anh.
“Không phải không đi làm, mà nghỉ việc luôn rồi.”
“Nhanh đấy, vẫn quyết đoán như trước. Vậy cậu định làm gì tiếp.” – Giang Nguyên đặt đồ ngọt lên bàn vừa châm chọc
“Chưa biết, chuyện đó tính sau. À…có lẽ mình dự định sẽ ở lại đây một thời gian. Đừng cho tên khốn đó biết mình
ở đây, phong tỏa toàn bộ tin tức của mình lại đi.”
Tử Đằng bực mình ném ra một câu. Cô không quan tâm mình vừa xảy ra chuyện gì, bây giờ cô sẽ giải quyết tên khốn đó cùng với bà mẹ kế kia một lượt.
“Được thôi. Nếu có thời gian tụi mình sẽ qua thăm cậu.”
Lam Bạch vừa nói vừa động viên cho cô. Trong suốt 20 năm qua, họ luôn là những người bạn tốt của Tử Đằng, phải gọi là Huynh đệ tỷ muội đều có nhau. Mỗi người ở đây đều không có kí ức tốt đẹp gì, nhưng chính sự bù trừ để có duyên khiến họ trở thành bạn thân của nhau.
Hai người họ đều đồng tình nhất trí. Nếu nói về trình độ của Tử Đằng thì không một ai thua cả. Nhờ vậy mà Lam thị, Giang Thị, Nam thị mới dành được những hợp đồng lớn trong đó không ít công sức là từ phía cô.
“Ủa mà, Thượng Thành đâu. Hiếm khi thấy cậu ta đến muộn nhất đó.” – Tử Đằng vừa nhấm nháp trà vừa hỏi
“Nếu là Thượng Thành thì cậu ấy nói có cuộc họp nên tới muộn một chút.”
Giang Nguyên vừa dứt lời thì cả ba người nghe thấy tiếng xe ở trước sân. Thành viên thứ tư của nhóm cuối cùng cũng tới. Nam Thượng Thành là chủ tịch của Nam thị, nên có phần hơi bận rộn. Thượng Thành vừa bước vào nhà đã bị ba ánh mắt châm chọc nhắm tới.
“Nhắc tào tháo là đến, Nam tổng của chúng ta trông có vẻ rất bận rộn thì phải.”
Chưa để Thượng Thành bước vào nhà, Giang Nguyên lại lên tiếng trêu chọc anh.
“Giang Nguyên, cậu không châm chọc người khác thì khó chịu phải không.
Cả đám nhìn nhau mà cười, ai mà trả biết đây là cái thói xấu từ trước giờ của Giang Nguyên. Tư Đằng cũng lên tiếng thay cho đồng minh.
“Cậu chấp Giang Nguyên làm gì, dù gì trước giờ cậu vẫn là một chủ tịch bận rộn rồi còn gì.
“Tiểu Đằng,…ngay cả cậu…”
Thượng Thành không biết phải nói thế nào, chỉ hít một hơi lạnh bó tay đám bạn này.
“Mà Tử Đằng, hôm nay cậu không đi làm à…”
Tử Đằng chỉ thở một hơi dài, nhớ lại sự việc lúc nãy mà không khỏi khiến cô muốn tức điên. Cô chỉ trả lời cộc lốc
cho có.
“Bị cắm sừng, nghỉ việc rồi.”
“Cắm sừng, tên Cố Điền đó hả…” – Thượng Thành ngạc nhiên hỏi lại cô
“Chứ còn ai nữa, dám cắm sừng tiểu Đằng nhà ta. Lần này hắn chết chắc rồi”
Lam Bạch lên tiếng, tức thay cho cô bạn. mọi người đều hiểu tâm trạng của Tư Đằng lúc này. Nếu không phải từ đâu Cố Điền nhất quyết bám theo đuôi cô thì giờ cô đã không phải bực tức ngồi đây. Đang ngồi nói chuyện thì tiếng chuông điện thoại của Tử Đằng vang lên. Cô nhìn lên màn hình điện thoại thì thấy Cố Điền gọi cho cô.
“Alo. Tử Đằng, sao em lại nghỉ việc, không phải mọi việc vẫn còn đang rất thuận lợi hay sai. Cho anh một lí do đi”
Tử Đằng nhếch mép cười khinh.Giả tạo, lúc sáng còn ân ái với em gái nhỏ mà, sao đổi giọng nhanh vậy. Tử Đằng
lạnh lùng liền đáp.
“Cố Điền, tôi chẳng có lí gì để báo với anh một tiếng cả. Chia tay đi, chơi với anh như vậy đủ rồi.”
Dứt lời, Tử Đằng liền cúp máy luôn để tránh anh ta hỏi gì thêm. Cả ba người nhìn cô một cách khó hiểu. Nói cô không thù dai không được mà có thì cũng không ung dung thế này, nhiều khi họ còn không hiểu chính suy nghĩ của người bạn thân này. Bị người khác nhìn chằm chằm thế này, Tử Đằng rất khó chịu, chau mày nhìn ba bọn họ.
“Các cậu nhìn mình gì mà ghê vậy…Có gì nói luôn đi.”
Lam Bạch, Giang Nguyên, Thượng Thành nhìn nhau rồi lại nhìn Tử Đằng, không biết có nên hỏi cô hay không. Giang Nguyên liền hỏi.
“Tử Đằng, nói thật, tính cách của cậu thật khó hiểu, tại sao cậu không giải quyết Cố Điền luôn đi.”
3 năm yêu đương của cô bị đổi thành một đêm trong trắng của cô với người khác, còn cắm sừng cô nữa, chuyện này không tính là gì nhưng việc này Tử Đằng không dễ dàng gì bỏ qua cho hai người họ được.
“Chuyện này các cậu không cần phải lo, có cả hàng tá cách để giải quyết tên khốn đó. Nhưng cứ để hắn hưởng
thụ cho đã đi rồi kéo hắn xuống sau cũng được mà.”
Thâm độc, quá thâm độc rồi, chuyện này chỉ có mỗi cô dám nghĩ ra, nhưng đây mới là con người cô, luôn đầy tính
toán nhưng trong công việc là tuyệt đối. Ba người kia không ngừng tán thưởng cho cô bằng ngón cái của họ. May cho họ là cô là bạn thân của họ không thì giờ này cũng phế rồi chứ không ít.