Lúc về nhà thay giày thì thấy giày đi rừng của Viên Lãng, dính bùn.
Tôi ném chùm chìa khóa cái “cạch” lên bàn, cởi áo khoác.
Trong phòng rửa tay truyền ra tiếng hỏi: “Bội Bội, em về rồi à?”
Tôi vặn tay nắm cửa. Viên Lãng đang gội đầu dưới vòi hoa sen, đầu đầy bọt dầu gội trắng xóa.
“Đúng lúc quá. Tới đấm lưng cho anh.” Viên Lãng cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục công việc,
Tôi bước vào, đóng cửa, lấy tay thử độ ấm của nước. Hơi nước ấm áp xông tới, tôi tránh sang bên cạnh nhưng vẫn bị ướt ống quần. Tôi nhìn một chút, dứt khóa cởi toàn bộ đồ ra, hai người cùng tắm.
Viên Lãng chống hai tay lên thành bồn rửa tay, tôi quấn khăn mặt trên tay, tỉ mỉ lau cho anh từ trên xuống dưới trên làn da bốc lên khói trắng.
Lướt qua chỗ da bị thương đã đóng vảy, cổ, lưng, vai, dưới nách, dưới thắt lưng, khe mông, bắp đùi, đầu gối, bắp chân…
Tôi chà khăn mặt: “Quay lại.”
Cằm, xương quai xanh, trước ngực, bụng, đan điền, xương hông…Tôi nhìn một chút, địa hình khá phức tạp, lướt thẳng qua, đùi, đầu gối, cẳng chân…
Tôi ngồi xổm xuống, Viên Lãng tự giác rút chân ra khỏi đôi dép lê. Ngón chân lớn, ngón chân nhỏ, tôi tiện tay gãi gãi vào lòng bàn chân anh, trên đầu truyền tới tiếng cười ha ha.
Hơi nước, tôi vừa gội đầu vừa hỏi: “Vai bên phải của anh sao vậy?”
“Trật khớp, không sao, không gãy xương, ngay cả đau cũng không có.”
“Em bảo sao hôm nay anh lại tình thú tắm uyên ương, thì ra vốn là tay không thể tự làm được.”
“Em không thể nghĩ lãng mạn chút sao? Ví dụ như, anh nhớ em…”
“Nhớ em?” Ánh mắt tôi đi xuống một chút, “Không biết đó nha.”
Viên Lãng búng vào gáy tôi: “Nhìn đi đâu vậy?”
Tôi quay lưng lại, rút cây lược gỗ, ngoặt tay ra sau đưa cho anh: “Chải cho em đi.”
Tay Viên Lãng không thể dùng sức trong thời gian dài nhưng chải tóc cho tôi thì không thành vấn đề.
“Đã dài như thế rồi.” Viên Lãng nói. Cây lược gỗ trượt theo mái tóc như nước chảy, từ đỉnh đầu tới eo.
“Rất khó xử lý. Hai ngày nữa đi cắt.” Tôi rửa sạch sữa rửa mặt trên mặt, trơn mịn.
“Đừng cắt, nhìn rất đẹp.” Viên Lãng nhẹ nhàng chải.
“Đẹp không?” Tôi ngoảnh đầu lại.
“Đẹp. Anh thích, giữ lại vì anh đi.” Viên Lãng vươn tay ôm tôi vào vòng tay.
Tôi dán vào ngực anh, phát hiện sau lưng có gì đó cấn lên mình.
Viên Lãng nhấc đầu đặt lên hõm vai tôi: “Sáng nay trên máy bay không ngủ được, từ đầu đến chân đều ẩm ướt, liền muốn về nhà tắm nước nóng.”
Tôi tránh né vật lạ sau lưng: “Trụ sở cũng có thể tắm mà. Không có nước nóng? Không ai trực ở phòng đun nước à?”
“Có nước nóng. Nhưng chỉ nghĩ về nhà tắm để vợ kỳ lưng, ha ha…” Viên Lãng cắn lên tai tôi.
Lời này khiến lòng tôi nóng lên, người ta nhớ nhung, trả giá nhiều như vậy, chỉ muốn báo đáp chút xíu tắm nước nóng như thế mà thôi.
Tôi vẫn còn cảm động, quên mất lời của Viên Lãng mười câu thì hết chín là A người, nửa câu khác không A người nhưng người nghe sẽ phải trả giá rất đắt.
Tôi chống hai tay lên thành bồn rửa tay, quay lại: “Viên Lãng, anh không cảm thấy lời của mình rất khác với hành động bây giờ của anh à?”
Viên Lãng không rảnh trả lời…
Dòng nước xối lên hai người, da rất nóng, mặt cũng rất nóng…
Trên đầu tôi trùm khăn tắm, nằm trên giường cắt móng chân cho Viên Lãng.
Hai chân như một, nhìn kỹ là có thể nhìn ra ngón chân phải hơi méo.
Tôi chậm rãi vuốt ve, chữa eo ở đây, quản dạ dày là ở đây, quản chóng mặt là ở đây, trị mất ngủ là ở đây…
Từ từ xoa bóp, trong căn phòng yên tĩnh, tiếng ngáy của Viên Lãng vang lên khe khẽ.
Tôi kéo chăn qua, đắp lên, ôm chặt anh qua cái chăn. Tôi nhấc đầu đặt bên hông anh, tay phải vỗ nhẹ, hát một bài hát thiếu nhi Bắc Âu:
Ngủ đi, ngủ đi, cục cưng yêu quý của em. Đêm đã khuya, trong này rất ấm áp…