Edit: Min
Khi Tống mẫu mang theo lễ vật tìm tới cửa, Quý Lam Xuyên đang ngồi ở trong thư phòng đọc kinh thư cho Tần Chinh nghe.
Khí tức thiếu niên bình thản, giọng nói điềm đạm trong trẻo, khi đọc « Thanh Tĩnh Kinh » càng có một phen ý nhị khác.
Sau khi, Tần Chinh đã nghe qua một lần ở trong phòng phát sóng trực tiếp, liền âm thầm mà đem chuyện này đặt ở trong lòng.
Hôm nay là thứ bảy, Tần tam gia hiếm khi không đến công ty tăng ca, mà là ở nhà “Bồi hài tử”.
Tống mẫu đi tổng bộ Tần thị không gặp được người, chỉ có thể căng da đầu tới Tần trạch bái phỏng.
“Không muốn lộ diện?” Nhìn thấy thiếu niên khẽ lắc đầu với mình, Tần Chinh hiểu rõ mà nhìn về phía Trịnh thúc, “Đưa số điện thoại của Quý Lam cho bà ta.”
Đã sớm cùng nam nhân thương lượng qua kế hoạch của mình, Quý Lam Xuyên cũng không ngạc nhiên trước sự ăn ý của hai người.
Mà Tống mẫu chờ ở dưới phòng khách, tâm tình có thể gọi là vạn phần thấp thỏm.
Kể từ ngày, Tống Nghĩa nói nhìn thấy quỷ ở nhà.
Bà ta liền phát hiện con trai mình gầy xọp đi trông thấy.
Lúc đầu bà ta cũng không tin những chuyện hoang đường này.
Nhưng sự sợ hãi trong mắt Tống Nghĩa thì không giống làm bộ.
Tống mẫu đau xót con trai, chỉ đành phải chạy khắp nơi tìm kiếm phương thuốc cổ truyền có thể đuổi quỷ trừ tà.
Đáng tiếc thế giới này không thịnh hành huyền học, người có bản lĩnh như Quý Lam Xuyên lại càng ít.
Tống mẫu bỏ ra rất nhiều tiền để thắp hương bái Phật, nhưng Tống Nghĩa vẫn ngày một yếu đi.
Mắt thấy con trai mình sắp bị tên tiểu nhân Tống Minh Tuyền đưa vào khoa tâm thần.
Tống mẫu vội vàng lê hoa đái vũ mà đi cầu gia chủ Tống gia.
Sau một đêm ngủ cùng kim chủ Tống Nham Chương, cuối cùng bà ta cũng nghe được tin đồn cháu gái nhỏ của Hoắc gia “Trúng tà được cứu” từ đối phương.
Tần Tống hai nhà từ trước đến nay luôn không hòa thuận, Tống Nham Chương càng không vì một đứa con riêng mà kéo mặt mũi xuống đi “Cầu” Tần Chinh.
Vì vậy, lúc này đến bái phỏng Tần gia, cũng chỉ có một mình Tống mẫu.
Từ sớm đã đi theo bên người Tống Nhâm Chương, bà cũng đã nghe được rất nhiều chuyện về Tần tam gia.
Nếu không phải vì con trai, bà nhất định sẽ không bao giờ tới gần loại người tâm ngoan tàn nhẫn này.
Cũng may đối phương tự giữ thân phận, không có tự mình xuống lầu tiếp đãi.
Tống mẫu nhận lấy danh thiếp từ trong tay quản gia, liền nhẹ nhàng thở ra.
Sau đó, thức thời mà cầm lễ vật đã bị từ chối uyển chuyển rời đi.
Nhìn thân ảnh của người phụ nữ dần dần đi xa, Quý Lam Xuyên lúc này mới phát hiện, đứng ở cửa sổ thư phòng có thể nhìn thấy mọi thứ ở vườn hoa cùng cửa chính.
Nhớ tới ngày thường mình chăm sóc hoa cỏ, luôn mơ hồ cảm giác được ánh nhìn chăm chú, cậu liền không tự chủ được mà nhìn về phía Tần Chinh.
Thư phòng là trọng địa của Tần trạch, có thể tự do ra vào cũng chỉ có một mình gia chủ Tần gia.
Nhạy bén nhận thấy được mình sắp bị lộ sự thật “Rình coi”—Tần Chinh:……..
“Hửm?”
Chỉ vào cuốn kinh thư đang khép hờ trong tay thiếu niên, nam nhân ra vẻ không biết gì mà nói sang chuyện khác.
“Tiếp tục đi.”
Quẳng đi những liên tưởng cẩu huyết không đáng tin cậy trong đầu, Quý Lam Xuyên một lần nữa trở lại ngồi chiếc ghế êm ái được đặc biệt chuẩn bị cho bản thân.
“Phu đạo giả: Hữu thanh hữu trọc, hữu động hữu tĩnh.
Thiên thanh, địa trọc, thiên động, địa tĩnh.
Nam thanh, nữ trọc, nam động, nữ tĩnh.
Giáng bản lưu mạt, nhi sinh vạn vật.
Thanh giả, trọc chi nguyên, động giả tĩnh chi cơ.
Nhân năng thường thanh tĩnh, thiên địa tất giai quy.”
【Dịch】 Đạo thì có trong có đục, có động có tĩnh.
Trời trong đất đục, trời động đất tĩnh.
Trai trong gái đục, trai động, gái tĩnh.
Động và tĩnh, trong và đục tương tác nhau mà sinh ra vạn vật.
Trong là nguồn gốc của đục, động là căn bản của tĩnh.
Hễ con người luôn thanh tĩnh thì trời đất sẽ quy về họ (tức là con người hoà hợp với vũ trụ).
*
Sắc trời u ám, như thể có một trận mưa lớn sắp ập đến.
Tâm thần không yên mà chờ ở phòng riêng, Tống mẫu treo nụ cười giả tạo, rót một tách trà cho Tống Minh Tuyền.
Không biết đối phương lại đánh chủ ý quỷ quái gì, một hai phải đi theo bà cùng Tống Nghĩa tới gặp Quý thiên sư.
Lễ nghĩa chu toàn nói “Cảm ơn”, Tống Minh Tuyền ý cười ôn hòa mà bổ sung thêm một câu: “Lý a di.”
(Kiểu vợ nhỏ không chính thức)
Lý a di……
Nghe thấy cái xưng hô này, Tống mẫu tên thật là Lý Vân Tương suýt chút nữa phun một ngụm máu.
Tuy rằng đã sinh một đứa con trai cho Tống Nham Chương, nhưng bà ta vẫn chỉ là một tình nhân không quyền không thế.
Ở trước mặt người thừa kế chính thức của Tống gia, Lý Vân Tương căn bản là không bưng nổi vai vế trưởng bối.
Hận sắt không thành thép mà liếc mắt Tống Nghĩa một cái, bà liền phát hiện con trai mình đang khoa chân múa tay, vung đánh cái gì đó.
“Đừng, đừng tới đây”
Người đàn ông với tiếng nói nghẹn ngào mà nhỏ bé yếu ớt, hai mắt thâm đen vì mất ngủ.
Lý Vân Tương nhìn đến đau lòng, chỉ mong Quý thiên sư kia thật sự có bản lĩnh hơn người một chút.
Về phần Tống Minh Tuyền, gã chỉ là muốn xác định xem “Quý Lam” này, có phải là người kia trong ấn tượng của mình không.
“Cạch.”
Cửa phòng bị người phục vụ đang đợi ở bên ngoài mở ra.
Thiếu niên tư dung hơn người chậm rãi đi vào.
Khí chất đối phương thuần tịnh, mặt mày lại phong lưu, thấy thế nào cũng không giống như là một đạo sĩ chính quy.
Hoài nghi thiếu niên là đi nhầm phòng, Lý Vân Tương nhăn mày lại, hỏi: “Cậu là……..?”
“Quý Lam.”
Cũng không vì người phụ này nghi ngờ mà tức giận, thiếu niên tự nhiên hào phóng mà nhìn về phía Tống Minh Tuyền: “Tống thiếu gia.”
Sự kinh diễm trong mắt chợt lóe qua, Tống Minh Tuyền cũng không nghĩ đến, tiểu đáng thương ngày đó bị người yêu cắm sừng, lại có một mặt lóa mắt như vậy.
Gã gật gật đầu, khóe miệng gợi lên một mạt ý cười nghiền ngẫm: “Đã lâu không gặp.”
Phát giác thiếu niên cùng Tống Minh Tuyền “Quen biết”, Lý Vân Tương tâm đột nhiên trầm xuống.
Bất động thanh sắc mà đem Tống Nghĩa kéo đến bên người.
Thậm chí bà ta còn hoài nghi, đây là cái bẫy lập ra để mẹ con họ nhảy vào.
“Tống phu nhân, ngài không cần khẩn trương như vậy.”
Không kiêu ngạo không siểm nịnh, thiếu niên so với Tống Minh Tuyền còn biết nói chuyện hơn.
Cậu chỉ chỉ vào hai mắt của mình, trong giọng nói là giọng điệu làm người ta an tâm: “Có một nữ quỷ tóc đen áo đỏ đang nằm sấp trên lưng con trai ngài, có đúng không?”
“Cậu thật sự có thể nhìn thấy?!”
Không đợi Lý Vân Tương mở miệng, Tống Nghĩa tựa như tìm được cọng rơm cứu mạng mà nhìn về phía thiếu niên.
Tinh thần gã hồ đồ không tốt, sớm đã không nhớ rõ chính mình đã từng cùng đối phương có gặp mặt một lần.
Kỳ thật, kia không phải là áo đỏ, mà là bị máu tươi nhuộm dần sau diễm sắc.
Yên lặng đem lời giải thích trong miệng nuốt trở lại, Quý Lam Xuyên đang đeo kính áp tròng mắt trái gật gật đầu.
Sau đó, cậu dựa theo kịch bản giả vờ khó xử mà mở miệng: “Lệ quỷ này oán khí quá nặng, chỉ sợ là tôi cũng không thể đuổi cô ta đi được.”
“Đại sư, đại sư cầu ngài cứu tôi.”
Sau khi đi khắp các chùa triền cùng đạo quan, Tống Nghĩa vẫn là lần đầu tiên tìm được một cao nhân có thể nhìn thấy oán linh Chung Dao.
Bất chấp việc mất mặt hay không mất mặt, gã vội vàng đi đến kéo cổ tay đang rũ xuống của thiếu niên: “Chỉ cần ngài có thể đuổi cô ta đi, bao nhiêu tiền tôi cũng nguyện ý bỏ ra!”
Lưu loát mà tránh khỏi dây dưa của đối phương, Quý Lâm Xuyên cưỡng chế sự chán ghét trong mắt: “Lệ quỷ quấn thân tất có nguyên do.
Xin hỏi Tống đại thiếu gia, anh có từng làm chuyện gì có lỗi với nữ quỷ không?”
“Tôi…..”
Nhớ tới những chuyện mình đã làm trái với lương tâm, Tống Nghĩa ấp úng nói không nên lời.
Không chịu nổi việc con trai mình bị tra hỏi giống như tội phạm, Lý Vân Tương dùng sức kéo gã về phía sau lưng mình.
“Quý đại sư đây là có ý tứ gì? Lúc ngài cứu cháu gái nhỏ của Hoắc gia, cũng dám nói như vậy với Hoắc lão?”
Bà đừng có mà đem đứa con trai không bằng súc sinh của mình, mang ra so sánh với Hoắc Đoá Đoá có được không?
Trộm trợn trắng mắt dưới đáy lòng, Quý Lam Xuyên bình tĩnh trả lời: “Nếu không chịu tin tôi, Tống phu nhân cần gì phải mắt trông mong mà đi cầu Tam gia.”
Mắt phượng xinh đẹp đột nhiên sắc bén, thiếu niên giơ tay chỉ ra phía sau cổ Tống Nghĩa.
“Nếu đêm nay trước 12h, nữ quỷ kia còn chưa rời đi, anh ta cũng chỉ có một kết cục là bị bẻ gãy cổ mà chết.”
Dường như là có một làn gió nhẹ khoan khoái lướt qua cổ.
Theo động tác của thiếu niên, đột nhiên cổ của Tống Nghĩa hiện ra một mảnh xanh tím làm người ta sợ hãi.
Màu tím bất thường lộ ra dày đặc, đã từng bước lan tràn xuống phía dưới hầu kết của đối phương.
Tống Nghĩa hai chân nhũn ra, sau lưng còn nghe được tiếng cười “Khanh khách” quái dị của nữ quỷ.
Phảng phất giống như cười nhạo nhóm người trước mắt không biết tự lượng sức mình, Tống mẫu không nhìn thấy Chung Dao, trong lòng chỉ lo cho tương lai của con trai cùng mặt mũi của Tống gia.
Bà ta vừa định bắt thiếu niên cam đoan không được tiết lộ chuyện này ra ngoài, liền nhìn thấy đối phương đầu cũng không quay lại mà xoay người đi ra cửa.
“Tâm thành tắc linh*, Tống phu nhân không có thành ý như vậy.
Khách hàng như ngài, tôi không tiếp đãi nổi.”
(*) Nghĩa là: Chỉ cần kiền tâm thành ý thì có thể sinh ra linh nghiệm.
Âm phong đại tác (Gió âm thổi lớn).
Thiếu niên vừa rời khỏi phòng trong chớp mắt, cái lạnh thấu xương liền bỗng chốc bùng nổ.
Đối diện với khuôn mặt quỷ xấu xí đáng sợ trước mắt, Tống Nghĩa gần như sụp đổ mà run lập cập.
Gã liều mạng tránh khỏi mẹ mình, rồi chạy đuổi theo thiếu niên.
*
Lưu Dĩnh là một cô gái có tình yêu thương vô bờ bến với mỹ thực, nhưng cố tình thể chất của cô trời sinh dễ béo.
Vì để bảo trì vóc dáng, cô chỉ có thể thông qua các loại ăn uống trên mạng nhìn cho đỡ thèm.
Hôm nay, streamer mới của Strawberry Live vừa lúc là về mỹ thực.
Lưu Dĩnh thấy trong livestream là một nhà hàng không thường thấy, liền tò mò ấn vào xem.
Streamer là một cô gái không lộ mặt.
Trên màn ảnh chỉ đủ loại mỹ thực tinh xảo mà mê người.
Từ đồ ăn cho tới số lượng xem, đối phương hẳn là đã live một thời gian không ngắn.
Không gian thanh lịch nhưng lại vắng vẻ, Lưu Dĩnh thuận tay ở trên mạng tìm một chút.
Hoá ra, đây là một một nhà hành cao cấp không mở cửa cho những người không phải là thành viên.
Nhìn giá tiền là một chuỗi con chỗ trên thực đơn, người xem sôi nổi vui đùa giống như là “Cầu phú bà bao nuôi”.
Trong khi Lưu Dĩnh đang đợi streamer đánh giá đồ ăn, đối phương lại bỗng nhiên đem máy quay di chuyển đi.
Vừa lúc, quay trúng ngay một thân ảnh cao dài cách đó không xa.
“Oa, nam sinh kia đẹp trai quá.”
Bởi vì không muốn livestream làm ảnh hưởng đến người khác, streamer trùng hợp ngồi ở vị trí hẻo lánh.
Lưu Dĩnh không thích loại hành động chụp lén này, nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt người ta, cô liền xấu hổ mà ngậm miệng lại.
Chân dài eo thon, môi đỏ da trắng, máy ảnh zoom liên tục khiến dung mạo thiếu niên có chút mơ hồ.
Nhưng vẫn không ảnh hưởng đến những người xem là nữ đang gào thét dưới đáy lòng.
———Mỹ nhânnnnnnnnn.
【 A a a a ta chua! Streamer đây là vận khí gì vậy? Đi ra ngoài ăn cơm cũng có thể đụng phải cực phẩm soái ca! 】
Hóa thân thành chanh tinh mà gõ một làn đạn thật dài, Lưu Dĩnh còn không chưa kịp gửi đi, liền thấy một người đàn ông hốc hác chật vật xông vào máy quay.
“Quý đại sư ngài đừng đi.
Tôi nói, tôi đều nói.
Cô gái kia tên là Chung Dao, là tiểu minh tinh tuyến ba.
Mấy ngày hôm trước tôi cùng cô ta phát sinh tranh chấp, liền liền không cẩn thận đem cô ta đẩy xuống lầu.”
Trong đại sảnh không có người khác, người đàn ông khàn khàn gầm rú, liền có vẻ phá lệ đột ngột.
Lưu Dĩnh bị đối phương dọa sợ tới mức giật mình một cái, nửa ngày mới phản ứng lại người này đang nói cái gì.
Chung Dao? Đó không phải là tiểu sư muội của « Lưu tiên sinh » đang trở nên nổi tiếng và bí ẩn gần đây sao?
Nghe ý tứ trong lời nói của người đàn ông, Chung Dao cư nhiên đã chết?
Bị cái bát quái kinh thiên này làm cho chấn động đến ngốc lăng, Lưu Dĩnh thường xuyên ăn dưa, liền theo thói quen mà bấm ghi hình lại.
Người xem trong phòng phát sóng trực tiếp cũng sôi nổi nổ tung chảo.
Chưa đến mấy chục giây, liền ùa vào mấy vạn người xem mới.
Còn Lý Vân Tương vừa vội vàng đi tới, cũng không biết lúc này có vô số cặp mắt đang nhìn chằm chằm bà ta qua màn ảnh.
Bà ta đỡ lấy đứa con trai không thể đứng vững, trên người ăn mặc ưu nhã mà biểu tình âm trầm nói: “Rốt cuộc cậu muốn như thế nào?”
➖➖➖➖➖.