Trần Lạc Thần vội vàng xin lỗi.
Anh ngẩng đầu nhìn cô gái ấy, trong phút chốc đã chấn động trước nhan sắc của cô.
Cô mặc đầm ngắn, tóc dài xõa ngang vai, vóc dáng cao ráo, nhất là trông cô không thua kém mình bao nhiêu cả.
Chắc chắn cô ấy là một trong số ít những người đẹp mà Trần Lạc Thần từng gặp.
“Xin lỗi? Chỉ một câu xin lỗi là xong ư? Cái đồ thất bại này!”
Cô gái ấy tức giận mắng mỏ một câu.
Hiện giờ lại nhẹ nhàng vuốt bộ phận trước ngực của mình.
Khi nãy Trần Lạc Thần tông thẳng vào nơi ấy của cô ta, cảm giác đau buốt nóng rát dấy lên.
Rõ ràng tự cô ta tông vào anh, nhưng thấy Trần Lạc Thần mặc đồ vỉa hè, cô ta bèn cảm thấy chán ghét tột cùng.
“Nếu tôi không đi gấp, thì chắc chắn tôi phải dạy dỗ anh một chặp rồi!”
Cô gái ấy rống lên.
Rồi đẩy Trần Lạc Thần thật mạnh: “Cút đi cho tôi! Cái đồ bỏ đi thối tha!”
Sau khi mắng xong, bèn đi vào trong thang máy.
Trần Lạc Thần không ngờ một cô gái xinh đẹp nhường này lại bạo lực như thế.
Khiến cho anh không khỏi cười khổ.
Nhưng anh vừa khéo muốn đi thang máy, cũng nhấc chân bước vào trong.
“Anh vào đây làm gì?”
Không ngờ sau khi bước vào, cô gái ấy lại nhìn Trần Lạc Thần với vẻ thù địch.
Ý là, không ngờ một thằng bỏ đi như anh lại dám đi chung thang máy với tôi, làm tôi mất giá quá trời.
“Ồ, tôi lên lầu có chút việc!”
Trần Lạc Thần đáp lại một câu, rồi không nói gì nữa.
Cô gái ấy lại quay đầu sang một bên.
Bình luận