Chỉ là thời gian ngắn ngủi như vậy, nàng còn đang cùng Phù Nham sư đệ nói chuyện, chuẩn xác mà nói là nghe Phù Nham sư đệ nói, kết quả là cảm thấy một trận tim đập nhanh, ngọc bội nàng cho Tiểu Huyễn Mạt vỡ rồi,…
Cùng lúc đó, khu vực nhị cấp linh thú cấm chế xảy ra rung động, Phù Nham sắc mặt cũng thay đổi.
“Mở cấm chế.” Vân Ca ngữ khí băng lãnh.
“Đại sư tỷ….” Sư đệ có chút kinh ngạc, tuy rằng trong nháy mắt xảy ra rung động, nhưng là bây giờ mở cấm chế cũng là cực kỳ không hợp lý.
Phù Nham chỉ là sửng sốt một chút, sau đó đón liền mở ra cấm chế: “Đại sư tỷ không cần lo lắng, tiểu sư điệt cát nhân có thiên tướng!” Phù Nham ôn hòa an ủi.
Vân Ca cũng không để ý gì tới Phù Nham, vừa vào địa bàn nhị cấp linh thú liền cảm nhận được vị trí của tiểu đồ đệ nhà nàng, trực tiếp ngự kiếm mà đi, Phù Nham đương nhiên cùng theo sau lưng Vân Ca.
Sau đó liền thấy một màn khiến kẻ khác kinh ngạc, tất cả đệ tử thất thất bát bát ngã lăn, cây cỏ xung quanh đã bị tầng tầng hàn băng đông cứng, mà trêи mặt đất một mảnh đỏ tươi gần như tổn thương đôi mắt Vân Ca!
Tiểu đồ nhi của nàng nhu thuận như vậy, sẽ làm nũng muốn ôm một cái, mỗi ngày trước khi đi ngủ sẽ ở trong ngực nàng nhảy tới nhảy lui mới bằng lòng đến trêи giường của mình, lúc nàng tĩnh toạ tu luyện, tiểu đồ nhi cũng thích học theo động tác của nàng, chưa bao giờ gây sự, ngoan ngoãn đợi ở bên cạnh nàng, nhưng…
Chờ một chút!!!!
Vân Ca đột nhiên phát hiện đệ tử ngã trong vũng máu kia không phải là tiểu đồ nhi của nàng, tuy rằng ngọc bội trêи người kia là của tiểu đồ nhi nhà nàng, vòng tay kia cũng là của tiểu đồ nhi nhà nàng, nhưng quả thực không phải tiểu đồ nhi, Vân Ca nhìn thoáng qua, là một thiếu niên, là Lâm Lâm, còn chưa chết.
Vân Ca xác định không phải tiểu đồ nhi nhà nàng, tâm vẫn không có buông xuống, thẳng đến từ phía sau bụi cây đóng băng ôm tiểu đồ nhi nhà nàng ra, nhìn tiểu đồ nhi sắc mặt tái nhợt nhưng chỉ bị một chút vết thương nhỏ, Vân Ca lúc này mới yên lòng .
Bên kia Phù Nham thấy đệ tử bị thương là Lâm Lâm, trong nháy mắt liền hoảng loạn, đối mặt người sư đệ này, trong lòng Phù Nham có chút phức tạp, thành thật mà nói hắn không quen nhìn sư đệ ỷ vào cha của mình cha của mình trưởng lão liền không coi ai ra gì này, nhưng là bây giờ, Phù Nham kiểm tra một lần thân thể của Lâm Lâm, linh mạch đã bị phá hủy, mặc dù không có nguy hiểm tánh mạng, nhưng không có linh mạch, sẽ không có khả năng tu luyện.
Phù Nham không khỏi nhớ lại bình thời Lâm Lâm từng cùng người khác phát đấu phế đi linh mạch của người đó, bởi vì khi đó tất cả đệ tử chỉ có Lâm Lâm đã là luyện khí nhị cấp, những đệ tử khác cũng chưa dẫn khí nhập thể, lúc đó linh mạch của đệ tử kia so với Lâm Lâm càng thêm thuần túy, dù chưa dẫn khí nhập thể nhưng một khi đã dẫn khí nhập thể tiền đồ sẽ rất tốt, kết quả hai người một lời không hợp , Lâm Lâm dùng tuyệt sát duy nhất dùng để cứu mạng mà Tu trưởng lão ban cho hắn, hủy đi linh mạch của đệ tử kia.
Phù Nham thần sắc bất định, nếu như khi đó Lâm Lâm không dùng tuyệt sát, có phải hiện tại cũng sẽ không đối mặt kết cục như vậy hay không?
Bây giờ không phải là thời điểm nghĩ cái này, Phù Nham cùng những sư đệ của hắn đem các đệ tử tiến nhập thí luyện đưa về nội môn.
“Đại sư tỷ.” Phù Nham vẻ mặt phiền muộn còn chưa tan.
“Ta mang Huyễn Mạt trở về.” Vân Ca nói xong trực tiếp ngự kiếm rời đi.
Chỉ để lại Phù Nham thần sắc bất định đứng tại chỗ, nhìn Vân Ca tay áo tung bay, không biết đang suy nghĩ gì.
Lúc này đây nguyên nhân ngoài ý muốn rất nhanh đã xuất hiện, thì ra là một con nhị cấp băng thú đột nhiên lên cấp, gặp phải đoàn người đến thí luyện.
Tu Trường Lão nổi giận, không chịu tin tưởng lý do này, linh thú sắp tấn cấp làm sao có thể chủ động công kϊƈɦ tu sĩ?
Sau đó có đệ tử đứng ra nói, là Lâm Lâm chủ động công kϊƈɦ con linh thú kia, sau đó con linh thú kia mới nổi đóa, những chuyện tiếp theo thì cũng không biết, bởi vì bọn họ toàn bộ đều bị chấn động, chịu không nổi nên ngất đi.
Vân Ca hiện tại không đếm xỉa tới đến những chuyện rắc rối bên ngoài, bởi vì nàng hiện tại đối mặt một nan đề rất lớn, nàng phải thế nào nói cho tiểu đồ nhi của nàng biết, tiểu đồng bọn của nàng ấy bị hủy linh mạch, còn không chờ tỉnh lại đã bị Tu Trường Lão đưa về nhân gian?
Vân Ca thấy được vòng ngọc cùng ngọc bội trêи người Lâm Lâm, càng thêm cảm thấy thiếu niên này trong lòng tiểu đồ nhi địa vị không thấp, nếu không tiểu đồ nhi làm sao có thể mang những thứ bảo mệnh nàng tặng đưa cho thiếu niên kia, hơn nữa tiểu đồ nhi cũng là vì thiếu niên kia mới làm nũng đủ kiể muốn đi thí luyện.
Hiện tại vấn đề đến rồi, tiểu đồng bọn không còn, nàng phải nói với tiểu đồ nhi thế nào đây?
Vân Ca có chút đau lòng, nhìn tiểu đồ nhi đang ngủ mê man, trong lòng thở dài, thiếu niên kia thế nào không cẩn thận như vậy, thể hiện làm gì?
Vân Ca nhớ lại nguyên nhân phát sinh chuyện ngoài ý muốn, chờ một chút!!! Trong đầu Vân Ca đột nhiên có một ý niệm chợt lóe!
Thiếu niên kia không phải là muốn khoe khoang trước mặt tiểu đồ nhi đi?
Vân Ca nghĩ như vậy, càng cảm thấy không ổn rồi, thanh mai trúc mã, hai trẻ vô tư…
Tiếp đó liền thấy ánh mắt trong suốt của tiểu đồ nhi: “Sư tôn!!!” Tiểu đồ nhi thoáng chốc nhào đến, giống như một con gấu túi ôm cổ Vân Ca.
Vân Ca vội vàng đem bừa bộn suy đoán buông xuống, đem người bế lên: “Không sao.”
“Sư tôn, những sư thúc khác không sao chứ?” Tiểu Huyễn Mạt nói sư thúc là chỉ những đệ tử cùng nàng tham gia thí luyện.
Vân Ca đột nhiên ý thức được một chuyện càng thêm nghiêm trọng, Lâm Lâm xem như sư thúc của Tiểu Huyễn Mạt a! Rối loạn bối phận a!
Vân Ca chỉ coi như tiểu đồ nhi đang hỏi Lâm Lâm, trong lòng càng thêm không tốt: “Không có việc gì….”
“Sư tôn, ngươi không biết, con băng kia thú thật là dọa người!” Tiểu Huyễn Mạt trong mắt vẫn mang sợ hãi, giống như con băng thú kia lại muốn xông đến.
Vân Ca vội vàng đem người ôm chặt Không sao , ôm chặt hơn: “Không sao, sau này chúng ta không đến hậu sơn nữa.”
“….” Tiểu Huyễn Mạt đột nhiên trầm mặc.
Vân Ca xoa đầu Tiểu Huyễn Mạt: “Làm sao vậy? Còn đang sợ? Đừng sợ, sư tôn đến rồi, không ai…. Không thú nào có thể gây tổn thương cho Tiểu Huyễn Mạt nữa.”
“Không phải….” Tiểu Huyễn Mạt ngữ khí hạ thấp: “Sư tôn… Lâm Lâm có sao không?”
Trong lòng Vân Ca lộp bộp một chút, xem ra không gạt được, quả thực cũng không dễ dàng giấu diếm được, trước khi tiểu đồ nhi bị linh lực chấn động ngất đi khẳng định đã thấy Lâm Lâm cùng con băng thú kia tranh đấu.
“Mạt Mạt….” Vân Ca không biết phải an ủi tiểu đồ nhi như thế nào, chỉ có thể hôn lên trán tiểu đồ nhi: “Không có việc gì, hắn cũng không có việc gì, chỉ là về nhà thôi….” Vân Ca nói cũng là lời thật, tính mệnh không lo, chỉ là bị đuổi về nhân gian mà thôi.
“…..” Đôi má của Tiểu Huyễn Mạt nhanh chóng đỏ lên nhưng trước khi Vân Ca thấy được, Tiểu Huyễn Mạt đã dúi đầu vào trong lòng Vân Ca, úng thanh úng khí nói: “Vậy cũng rất tốt, hắn vẫn luôn nói muốn trở về.”
Vân Ca chỉ coi như tiểu đồ nhi mất đi tiểu đồng bọn trong lòng khó chịu: “Sau này nếu như ngươi nhớ hắn, sư tôn dẫn ngươi đi thăm hắn.”
Vân Ca không nhìn thấy người nào đó vùi vào ngực nàng nghe nói như thế, khóe miệng co rút một cái.
Sư tôn nhà nàng thế nào lại đơn thuần như vậy….
“Được rồi, sau này những vật bảo mệnh sư tôn đưa cho ngươi không được tặng người khác, biết không?” Vân Ca nghĩ đến chuyện đó, tiểu đồ nhi quá thành thật rồi, cho dù kết giao bằng hữu cũng không cần đem tất cả vật bảo mệnh đều tặng người ta đi?
Tiểu đồ nhi nghe nói như thế, đầu nhỏ vùi vào lòng Vân Ca cứng một chút, sau đó gật đầu, đồ của nàng, có người dám động, thì phải trả giá tương ứng!