Bạn Trai Cùng Nhà Không Phải Là Người

Chương 63



Edit: Bạch Lan Tửu

 
Hạ Ngữ Băng biết ba nhất định có rất nhiều lời muốn nói với mẹ, nghĩ một hồi, cô lau khô nước mắt, kéo Lâm Kiến Thâm đẩy cửa đi ra ngoài, lại thấu hiểu lòng người mà khép cửa văn phòng lại.
 
Bên ngoài các nhân viên đang làm việc, tiếng ngón tay gõ bàn phím vang lên hết đợt này đến đợt khác. Lúc này Lâm Kiến Thâm mới thu hồi sừng rồng, khôi phục hình dáng con người, nhìn đôi mắt đỏ lên của Hạ Ngữ Băng, nói: “Em có ổn không?”
 

 
“Em cảm thấy như mơ một giấc mơ vậy.” Hạ Ngữ Băng hít hít cái mũi, cùng Lâm Kiến Thâm sóng vai bước vào thang máy. Hiện giờ trong thang máy không có ai khác, Hạ Ngữ Băng không cố kỵ gì mà ôm lấy Lâm Kiến Thâm, dựa vào trong ngực anh, thấp giọng nói: “Đột nhiên rất muốn trở về gặp ông ngoại, nếu không phải năm đó ông mạo hiểm tụ lại hồn phách của mẹ, ba và mẹ sẽ thật sự vô duyên.”
 
Lâm Kiến Thâm sờ sờ đầu cô: “Nếu muốn trở về, vậy chúng ta trở về sớm một chút.”
 
Hạ Ngữ Băng “vâng” một tiếng, hôm nay là một ngày vui mừng lớn, thật sự không nên khóc. Nghĩ vậy, cô cọ cọ mặt lên ngực anh, mạnh mẽ nở nụ cười, nói: “Chúng ta về chung cư ở trước đã.”
 
“Vì sao?” Lâm Kiến Thâm hỏi.
 
“Đương nhiên là chừa cho ba mẹ một ít không gian riêng tư rồi! Hơn nữa anh thẳng thắn nói ra sự thật anh là một yêu quái trước mặt ba em, hiện tại ba đang bận tâm về mẹ nên không có thời gian quản anh, chờ ba có thời gian suy nghĩ khẳng định sẽ tìm anh tính sổ.” Hạ Ngữ Băng hừ một tiếng: “Còn không mau trốn đi thật xa.”
 
Lâm Kiến Thâm chỉ cười; “Là yêu quái cũng không có gì không tốt, chú Hạ sẽ hiểu thôi. Hơn nữa anh có thể sống lâu hơn em, có thể chăm sóc em cả đời.”
 

“Tuy là nói như vậy, nhưng thân làm ba, sẽ băn khoăn nhiều hơn một chút so với người khác. Hơn nữa có bi kịch của ông ngoại và bà ngoại ở trước mắt, hơi khó nói.” Hạ Ngữ Băng nghĩ một lát, lại bổ sung thêm: “Đến lúc đó lại nói sau, thật sự không được thì em đành làm nũng cầu xin ba vậy.”
 

 
Lâm Kiến Thâm nhíu mi lại, há miệng th ở dốc, nói: “Tiểu Ngữ, kỳ thật chúng ta có thể…”
 
Lời còn chưa nói xong, thang máy đến lầu một kêu “đinh” một tiếng, trong đại sảnh người đến người đi không tiện nói chuyện, Lâm Kiến Thâm liền ngậm miệng, kéo tay Hạ Ngữ Băng đi ra cửa.
 
Bởi vì vội vàng ra ngoài, Hạ Ngữ Băng đặc biệt lái xe đến, ai ngờ lúc về vừa vặn đúng giờ cao điểm tan tầm, xe chạy trên đường với tốc độ con rùa, phóng mắt nhìn lại, dòng xe uống lượn nhìn không thấy điểm cuối.
 
“Đúng rồi, vừa rồi anh định nói gì với em?” Hạ Ngữ Băng gõ ngón tay lên vô lăng, quay đầu hỏi Lâm Kiến Thâm: “Chúng ta có thể như thế nào?”
 
Lúc trước Lâm Tây vì tìm kiếm phương pháp có thể cùng con người cộng sinh, gần như đã thăm hỏi qua tất cả yêu quái trong phạm vi trăm dặm, cuối cùng lấy được một ít tin tức từ chỗ lão yêu có kiến thức rộng lớn, đáng tiếc chưa kịp dùng đến. Trước khi Lâm Tây ngủ say trong bức họa đã nói cho Lâm Kiến Thâm lời đồn chưa qua chứng thực này.
 
Con người không cách nào biến thành yêu nhưng yêu có thể biến thành người, chỉ là rất nhiều nguy hiểm, hy sinh rất lớn, trong ghi chép lại còn chưa từng có tiền lệ thành công.
 
“Không có gì.” Lâm Kiến Thâm đổi đề tài, chỉ chỉ tay lái nói: “Có muốn anh thay em lái xe về?”
 
“Không cần, anh không có bằng lái xe, không dám để anh lái xe trên đường.” Hạ Ngữ Băng cười ra tiếng, không hỏi tiếp, chỉ nói: “Chờ chút nữa chúng ta đi siêu thị một lát, mua ít đồ ăn, buổi tối làm mấy món ngon chúc mừng một chút.”
 
Trong phòng bếp đang nấu cà chua với nầm bò, Hạ Ngữ Băng đang vắt nước chanh dùng làm gia vị cho hàu, Lâm Kiến Thâm đứng bên cạnh, cầm kéo sửa lại hoa hướng dương vừa mới mua về. Xử lý xong hàu tươi ngon to mọng, Hạ Ngữ Băng lau khô tay, thuận tay phụ cắm vài bông hoa trên bàn ăn, lầm bầm làu bàu nói: “Không biết vườn hoa ở quê thế nào?”
 
Đang nói, di động trong túi xách đổ chuông.
 
Lâm Kiến Thâm buông kéo, thay cô lấy điện thoại di động qua, nhìn cái tên nhấp nháy trên màn hình, nói: “Là chú Hạ gọi đến.”
 
Hạ Ngữ Băng như gặp đại địch, nhanh chóng cung kính nhận lấy điện thoại, thử thăm dò: “Ba?”
 
Hai ba con nói với nhau vài câu qua điện thoại, lông mày Hạ Ngữ Băng đã nhíu rất chặt, cuối cùng đành hậm hực nói: “Mọi chuyện không hề nghiêm trọng như ba nghĩ đâu, nghiêm túc mà nói, mẹ cũng không phải con người… Được rồi, được rồi, ngày mai gặp.”
 
“Chú Hạ nói thế nào?” Trong tay Lâm Kiến Thâm cầm một cành xương bồ dính nước, kéo đặt dưới cành cây, nhưng thật lâu vẫn chưa cắt xuống.
 
“Kêu chúng ta ngày mai về nhà ăn cơm, ba phải nói chuyện một phen mới được.” Cúp điện thoại, Hạ Ngữ Băng lại thở ra nhẹ nhõm: “Giọng điệu của ba còn coi là bình tĩnh, hẳn là sẽ không làm khó chúng ta. Hơn nữa, nhẫn chúng ta cũng mua rồi.”
 
Vừa nói cô vừa quơ quơ ngón tay mảnh khảnh.
 
Khóe miệng Lâm Kiến Thâm nhẹ nhàng nhếch lên, là một nụ cười cực nhạt. Dưới ánh đèn màu vàng ấm áp, anh cắm cây xương bồ đã cắt tỉa xong vào trong bình, duỗi tay kéo Hạ Ngữ Băng vào trong lòng: “Đừng lo lắng, ngày mai anh đi nói với chú Hạ, anh sẽ cho em tương lai.”
 
Đóng cửa sổ, kéo rèm, tất cả ngựa xe như nước, ồn ào náo nhiệt đều an tĩnh đi rất nhiều, bên tai chỉ còn tiếng nói trầm ổn khiến người an tâm của anh.
 
Tâm tình Hạ Ngữ Băng thoải mái, tay lần mò vào trong quần áo Lâm Kiến Thâm sờ lung tung, sờ đến cơ bắp rắn chắc, hai người đều hít một hơi, ánh mắt càng thêm tối tăm sâu thẳm.
 

Hai người lẳng lặng ôm nhau, trong hương thơm nhàn nhạt của những bông hoa hướng dương nho nhỏ mà nhẹ nhàng hôn một cái. Nầm bò trong phòng bếp sôi trào, bốc hơi nóng, ục ục ục, cực kỳ giống hai trái tim vì tình yêu mà sôi trào.
 
Có lẽ là vì buổi tối ăn hàu, lại có lẽ vì ngày mai phải đi nói chuyện với ba mà lo lắng, Hạ Ngữ Băng lại mất ngủ, trằn trọc trên giường, đổi tư thế mấy lần cũng không ngủ được.
 
Ở bên cạnh cô, Lâm Kiến Thâm nằm ngửa, chăn kéo đến ngực, hô hấp vững vàng, giống như đã ngủ.
 
Đầu hồ treo trên đầu giường kêu tích tắc, trong bóng đêm có thể miễn cưỡng nhìn ra dáng vẻ anh tuấn đ ĩnh đạc của anh. Hạ Ngữ Băng quang minh chính đại mà đánh giá, đang chuẩn bị hôn trộm một cái lại thấy Lâm Kiến Thâm trở mình, đối mặt cô, hỏi: “Không ngủ được sao?”
 
Tiếng nói trong trẻo, rõ ràng là chưa hề ngủ.
 
“Không ngủ được.” Hạ Ngữ Băng kéo lấy vạt áo ngủ của anh: “Còn anh?”
 
Lâm Kiến Thâm không nói gì, chỉ là bàn tay dưới chăn lần mò qua đây, bắt được năm ngón tay cô. Lòng bàn tay ấm áp khô ráo, Hạ Ngữ Băng ngẩn ra trong chốc lát, sau cũng trở tay nắm lấy tay anh, ngón tay vẽ vòng vòng trong lòng bàn tay anh.
 
Có lẽ là nhất thời đ ộng tình, lại có lẽ là do kiềm chế đã lâu, không nói được là ai chủ động trước, chờ đến khi phản ứng lại, Lâm Kiến Thâm đã đè lên người cô, cùng cô hôn đến đảo điên trời đất. Đầu lưỡi quấn lấy đầu lưỡi, hơi thở giao hòa hơi thở, trong bóng đêm, hai thân thể nóng bỏng như dây leo mà quấn chặt lấy nhau.
 
Hôn môi đương nhiên không đủ để lấp đầy chỗ trống trong lòng, trong lúc hôn sâu, Lâm Kiến Thâm chống tay lên tủ đầu giường, khàn giọng: “Áo mưa mua lần trước, còn chưa dùng đến.”
 
Giao phối là bản năng của động vật, anh cũng không cảm thấy nói ra miệng có gì xấu hổ, đặc biệt là khi đối mặt với cô gái mà mình yêu, luôn thẳng thắn thành thật đến khiến người ta mặt đỏ tim đập nhanh, Hạ Ngữ Băng thấy được khát vọng tình d*c trong đôi mắt thâm trầm của anh, phảng phất như có lửa thiêu đốt, cháy đi toàn bộ lý trí của cô.
 
Cô không có cách nào từ chối.
 
“Em sợ đau, cực kỳ sợ…” Một lát sau, trong bóng đêm, cô hơi xấu hổ buồn bực, nói: “Anh có thể dịu dàng một chút hay không?”
 
Lâm Kiến Thâm sờ sờ thái dương cô, cúi đầu hôn lên cổ và khóe miệng cô, thấp giọng nói: “Được.”
 
Hạ Ngữ Băng mặc một bộ áo ngủ màu hồng nhạt, trước bụng có một chiếc túi hình con thỏ. Lúc quần áo bị vén lên, Hạ Ngữ Băng e thẹn đè tay Lâm Kiến Thâm lại, mất tự nhiên, nói: “Đừng, để tự em cởi.”
 
Các cô gái nhỏ có thói quen đi ngủ không mặc nội y, cô chịu đựng xấu hổ mà cởi qu@n áo, đã không mảnh vải che thân, vậy mà Lâm Kiến Thâm còn cố tình bật sáng đèn ở đầu giường vào lúc này, ánh sáng mông lung ấm áp lập tức hắt xuống, mạ lên da thịt trắng nõn tinh tế của cô, như là một bức tranh sơn dầu thượng đẳng.
 
Hạ Ngữ Băng tức giận đến muốn đánh người, kéo chăn qua trùm lên người, cả giận nói: “Bật đèn làm gì?”
 
Lâm Kiến Thâm vô cùng muốn tìm đường chết mà nói một câu: “Làm em.”
 
Nhưng lời nói đến bên miệng rồi lại không thể thốt ra. Da mặt Hạ Ngữ Băng mỏng, anh cũng không phải tổng tài bá đạo gì, nếu thật sự nói loại lời nói lưu manh này thì e là thịt đến miệng rồi cũng sẽ bay mất.
 
“Lần đầu tiên, anh muốn nhìn em khi làm.” Anh trấn an mà hôn lên mi cô, dưới biểu tình hoảng hốt của cô mà lặng lẽ cởi qu@n áo rồi chui vào chăn, cùng cô da thịt kề sát…
 
“Không thoải mái.” Áo mưa hơi nhỏ, Lâm Kiến Thâm cau mày oán giận.
 
Hạ Ngữ Băng nhìn thoáng qua xuống dưới, lập tức hơi mất bình tĩnh, nhưng mà đã muộn, cô đã bị đại hắc long đến kỳ đ ộng tình nào đó đè dưới thân ăn sạch sẽ.

 
Một đêm ngọn đèn mờ nhạt, trên phòng ngủ lầu hai, lúc đ ộng tình đại yêu quái anh tuấn sẽ hiện ra sừng rồng và đôi cánh lớn màu đen, bảo hộ chiến lợi phẩm mà anh trân quý nhất bên dưới đôi cánh, tận lực triền miên.
 
Kết quả của việc túng dục quá độ chính là, hôm sau tỉnh lại, chờ đợi Hạ Ngữ Băng là một giường hỗn loạn toàn lông chim màu đen và một thân lộn xộn.
 
Sống lâu như vậy, bây giờ Hạ Ngữ Băng mới biết Lâm Kiến Thâm làm được một nửa sẽ hiện ra sừng và cánh, động tác không được dịu dàng cho lắm khiến cho lông cánh rụng ra đầy giường, giặt sạch thôi cũng là một chuyện phiền toái… Đây đều là chuyện phía sau, quan trọng là Hạ Ngữ Băng phát hiện eo lưng của cô đều đau, vừa thẹn vừa đau, cổ họng khàn khàn, căn bản là không có sức lực xuống giường.
 
“Anh nhìn anh đi, hôm nay biến em thành cái dạng này, anh bảo em về nhà gặp ba thế nào đây?” Cô như một người mất hết lý tưởng mà nằm trên giường, trừng mắt nhìn Lâm Kiến Thâm tr@n truồng bận rộn dọn dẹp trên đầu giường nói: “Đã nói là dịu dàng rồi? Đàn ông đều là đồ móng heo lớn.”
 
Lâm Kiến Thâm cũng không hiểu “móng heo lớn” là cái thứ kỳ quái gì, chỉ thu dọn lông cánh rụng xuống cho gọn gàng một lúc lâu mới ngẩng đầu lên nói: “Em muốn bút lông hay là quạt lông vũ?”
 
“Quạt cái đầu anh ấy.” Nhìn đến dáng vẻ thỏa mãn vô cùng, thần thanh khí sảng kia của anh, Hạ Ngữ Băng tức giận lên, thở phì phò: “Em đói bụng!”
 
Lâm Kiến Thâm cảm thấy lông cánh của mình làm bút lông hẳn là không tệ, tính cách điệu cao mà lại ưu nhã, chỉ cần Hạ Ngữ Băng thích cho dù kêu anh nhổ hết lông cánh anh cũng chịu. Nghĩ vậy, anh đem cháo hải sản đã ninh sẵn trong phòng bếp lên, hầu hạ Hạ Ngữ Băng dùng bữa sáng.
 
Khóe miệng anh mỉm cười, dùng muỗng sứ múc cháo loãng, nói: “Anh dùng di động của em gọi điện cho chú Hạ, nói thân thể em không thoải mái, sau hai ngày chúng ta lại về.”
 
Hạ Ngữ Băng đột ngột ngồi dậy, lại vì đau mà kêu lên một tiếng, che eo lại, nằm xuống: “Anh thế mà lại! Khi nào?”
 
Lâm Kiến Thâm đưa cháo đến bên miệng cô: “Bảy giờ sáng, em còn chưa tỉnh.”
 
Hạ Ngữ Băng cảm thấy mình không còn mặt mũi nào mà gặp ba già ở Giang Đông nữa, giá trị tiết tháo đã về con số âm, đành phải phát ti3t lên đầu sỏ gây tội, ngậm lấy nước cháo xì một tiếng khinh miệt: “Khó ăn!”
 
Hai người vừa mới “khai huân”, Lâm Kiến Thâm không hiểu tại sao lại bị Hạ Ngữ Băng bắt nạt. Anh dứt khoát buông muỗng, cúi người cắn lấy môi cô: “Ngoan một chút, thời kỳ đ ộng tình của anh còn chưa hết đâu, đang nhẫn nhịn đến vất vả đây này.”
 
Đỉnh đầu Hạ Ngữ Băng có hai chữ viết hoa “thật thơm”, hoàn toàn ngoan ngoãn lại.
 
“Em cảm thấy chúng ta cần cấm dục.” Hạ Ngữ Băng nghiêng qua một bên giường, đề nghị.
 
Ngoài dự đoán, Lâm Kiến Thâm không những không phản đối mà còn tỏ vẻ đồng tình: “Đúng vậy, nếu dựa theo nhu cầu của anh, em khẳng định không chịu nổi.”
 
Dừng một chút, anh lại bổ sung: “Một ngày một lần là được rồi.”
 
“???” Hạ Ngữ Băng nhớ lại “một lần” long tinh hổ mãnh kia của anh, không nhịn được sợ hãi: “Lâm Kiến Thâm, có phải anh đã hiểu lầm ý nghĩa của cấm dục hay không?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.