Bả dựa vào cái gì đánh em đánh đúng lý hợp tình như vậy!” Em này chính quy phu nhân còn chưa làm gì hết…Nói xong em rất muốn khóc, rất nghẹn
khuất.
Anh xã rối rắm nhìn em, còn có chút không quá tình nguyện
kể cho em nghe chuyện tình yêu đơn phương lúc xưa. Về phần vì sao không
quá tình nguyện, sau này hỏi anh, hắn nói một người đàn ông chân chính
làm vậy giống như đàn bà con gái kể chuyện phong hoa tuyết nguyệt trước
kia, thật sự là… mất mặt chết người.
Nói ra thì cái bà Ngực Bự [
đại n nãi z tử ] kia từ lúc trung học đã thích Anh xã nhà của em, nhưng mà Anh xã em không thích cô ta, bởi vì Anh xã thích dạng con gái nhìn
có vẻ ngoan ngoãn, hiện lành.
Ngực Bự từ hồi trung đã rất bưu
hãn, cùng rất nhiều nam sinh xưng huynh gọi đệ, lúc đầu muốn nhận thức
anh xã già nhà của em làm đại ca. Đương nhiên, anh xã già nhà của em lúc biết rõ ý đồ của bả xong liền quả quyết cự tuyệt.
Anh xã đi vào
quân đội hai năm, Ngực Bự lại vẫn kiên trì không ngừng đi quân đội thăm hắn. Ngực Bự học tập không tốt, tốt nghiệp trung học xong bắt đầu đi
làm kiếm sống, lúc ấy nàng có thể là bất cứ giá nào, trong một lần đến
thăm anh xã thế nhưng lại nói rõ với anh là “ em chờ anh đến lúc kết
thúc nghĩa vụ”.
Anh xã nể bà ta là con gái nên cũng ngượng ngùng
cự tuyệt rất rõ ràng, nói anh thích dạng con gái văn tĩnh yêu đọc sách,
bọn họ không thích hợp. Ngực Bự này không biết thất bại là gì, thành
thật ôn tập một năm, thi đậu một trường đại học cấp hai!
Nói tới đây, em không thể không bội phục nghị lực của cô ta, thật sự là một nữ
nhân đáng sợ, may mắn Anh xã cũng là một người đàn ông ý chí kiên định,
lập trường minh xác, nếu không đã sớm bị người phụ nữ này bắt được rồi.
Anh xã xuất ngũ xong trực tiếp mở công ty dưới sự hỗ trợ của gia đình, Ngực Bự vừa học bốn năm đại học nói là vì muốn học tập kinh nghiệm nên muốn
tới công ty làm thực tập, muốn Anh xã cho nàng cơ hội. Dù sao cũng là
bạn học cũ, Anh xã mặc dù không tình nguyện, cũng không có cự tuyệt. Bà
Ngực Bự này thật sự rất tâm kế, từ lần trước thất bại xong cũng không
nói chuyện tình cảm gì trước mặt anh xã nữa, mà lấy danh nghĩa là bạn
học cũ quan tâm anh, giúp đỡ anh.
Anh xã là một người đàn ông
thần kinh thô, nghĩ rằng không đáp lại thì cô ta hẳn là dần dần lạnh
nhạt. Hơn nữa, Ngực Bự tiến hành phương pháp hỏi han ân cần chậm rãi từ
từ theo đuổi.
Ai biết cách theo đuổi quá mức bảo thủ như vậy trực tiếp bị anh xã nhà của em xem nhẹ, chờ đến tuổi lập gia đình, anh xã
bắt đầu tìm kiếm đối tượng kết hôn, trực tiếp xem nhẹ vị nữ bạn học bên
người này. Anh cho rằng cô ta đã sớm buông tha cho lão già đáng chán là
anh rồi!
Biết được Anh xã đi xem mắt, Ngực Bự bạo phát một lần
xong liền cùng Anh xã mỗi người đi một ngả, hoặc nói chính xác hơn là,
người ta công khai thanh minh, đối với Anh xã em hoàn toàn thất vọng
rồi.
Ai biết, vị phụ nữ đầy bưu hãn này sau khi biến mất một
tháng lại hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang trở về, giống như
chuyện lúc trước không có phát sinh, nói với Anh xã em là ‘lần này thật
sự xem anh như bạn học cũ và là ông chủ, anh hàng tháng phải trả lương
cho em kiếm cơm!’
Vì thế, mãi cho đến khi chúng em kết hôn, Ngực
Bự vẫn làm còn làm bí thư cho anh xã. Sau lại em đến Anh xã công ty,
phát sinh chuyện hai người “Đánh giáp lá cà”, Anh xã trì độn này mới ý
thức được để Ngực Bự bên người giống như một quả bom hẹn giờ, không biết lúc nào bùng nổ.
Anh xã bản chất là người rất quan tâm gia đình, cho nên lần đó anh thật quyết tuyệt đoạn tuyệt quan hệ công tác với
Ngực Bự. Kỳ thật, đàn ông một khi mà nhẫn tâm lên rồi thì càng quyết
đoán so với phụ nữ rất nhiều.
Anh xã không nói cụ thể là anh làm
như thế nào, nhưng là em có thể tưởng tượng ra Ngực Bự lúc ấy khẳng định sẽ không dễ dàng rời đi. Anh xã già nhà em còn không biết bị thương tấm lòng của người ta ra sao kìa!
“Vậy nói theo cách khác, hai người không có phát sinh quan hệ?” Lòng em rốt cuộc thư thái một chút.
“Đương nhiên, anh mà thật sự có phát sinh quan hệ với cô ta thì đời này coi
như trực tiếp đi tong rồi.”, kia đời này liền trực tiếp đi tong .” Nói
xong, Anh xã rùng mình một cái, không biết là thật hay giả đây. Nhưng mà lấy sự hiểu biết của em với anh xã già, anh thật sự là không thích dạng phụ nữ bưu hãn lại dã man này.
“Hừ! Mặc dù là không có quan hệ
với bà ta, anh cũng khẳng định là có cùng người khác!” Trai tơ 29 tuổi,
đánh chết em cũng không tin.
“Anh kiếp trước còn cưới vợ sinh
con, có phải cũng nên lăng trì xử tử không đây?” Anh xã này…… thật
sự thừa nhận. Quên đi, anh nói cũng đúng, dù sao trước kia chúng em
cũng không quen nhau…… nhưng mà lòng em vẫn có chút không thoải mái.
“Tốt lắm tốt lắm, thời gian không còn sớm, chúng ta đi ngủ sớm một chút.”
Anh xã nhìn em ủ rũ mặt mày, liền chạy nhanh nói sang chuyện khác, sợ em lại hỏi tình yêu trước kia của anh. Hừ ~ đây rõ ràng là chột dạ!
“Em không buồn ngủ……” Bởi vì em muốn làm chuyện khác xấu xa hơn, đã nửa tháng không gặp mặt……
“Vậy chúng ta làm chuyện khác nhé.” Anh xã già háo sắc này! Quả nhiên cùng
lòng em có linh tê…Anh xã theo thói quen định cúi đầu hôn nhẹ em, lại
phát hiện mặt em đầy thuốc mỡ, không có chỗ nảo để đặt miệng, chỉ có
thể từ bỏ.
“Hôn chỗ này!” Em vô cùng dũng cảm vén quần áo lên,
đem đôi meo m meo không có mặc tráo chén lộ ra, đưa đến trước mặt anh
xã. Em gần như nghe thấy “oanh” một tiếng, mặt của anh xã già nhà em so
với hoa hồng còn đỏ hơn.
“Lợn rừng tinh!” Anh xã thô lỗ rống lên
một câu, cúi đầu cắn meo m meo của em. Em nhìn mái đầu lông xù của anh
xã ghé vào trước ngực, cười ngây ngô, mọi chuyện không thoải mái phía
trước đều tan thành mây khói. Chỉ cần anh xã già nhà của em còn ở đây,
em còn có cái gì mà khổ sở?
Cho dù là Ngực Bự đem em đánh cho đầu đầy cục u, Anh xã em vẫn là Anh xã em. Mặc kệ bọn họ phía trước có ân
ân oán oán gì đi chăng nữa đều đã là chuyện quá khứ. Em mà thật sự đi so đo với anh xã thì thật là ngốc ngốc Bảo Bối nhi.
Gần nửa tháng
không có làm yêu yêu, Anh xã nhà của em có chút không bình tĩnh. Một
đôi tay mạnh mẽ lật em lại rồi đè lên, miệng cũng rống rống [rít lên]
cắn trên cắn dưới. Em so với hắn còn mất bình tĩnh hơn, cắn cắn xong lại cào cấu, đa dạng còn hơn Durex nhà em nữa.
Đang trên đà đi nhưng mà em lại sớm tước vũ khí đầu hàng trước. Khoái g cảm đến rất mạnh mẽ,
em không cẩn thận hét lên. Nhưng mà em đột nhiên nhớ ra đây không phải
là nhà, mà là ở nhà mẹ đẻ…… Bảo Bảo ở cách vách nên không khỏi có chút
lo lắng hỏi anh xã đang nằm úp sấp trên người em hôn qua hôn lại trên
người em, chậm rãi bất động, chờ em dịu lại:
“Không biết phòng này cách âmtốt không nữa……”
Những lời này của em thực bình thường phải không? Không có ý tứ gì ám chỉ
đúng không? Nhưng mà anh xã già nhà của em như là uống máu gà ăn vi cá,
mạnh mẽ trở mình đem em đặt trên giường tiến công mạnh mẽ một trận, còn
cắn meo meo của em vài cái, cắn cho em tê dại.
Không được, sau này em phải hỏi Tiểu Nhan Anh xã biến đổi như vậy có phải có khuynh hướng SM không đây…
Tiểu biệt thắng tân hôn, ngày hôm sau em đứng lên không nổi, thắt lưng đau
mông đau mặt cũng đau. Anh xã đi công ty, anh giống như đàm phán thành
công một hợp đồng làm ăn lớn, còn đem thị trường của Nam Phi đả thông.
Cho nên anh cần họp để báo cho mọi người tin tức phấn chấn này, cũng như soạn thảo sách lược thích hợp.
Nói theo cách thông tục dễ hiểu,
Anh xã nhà của em đã bắt đầu bận rộn. Trước kia em vẫn cảm thấy Châu Phi so với chúng em giống như thế giới thứ ba vậy, căn bản không có lợi ích gì đạt được, nhưng dưới sự giáo dục của anh xã, em mới biệt được thị
trường tiềm lực nhất không phải là quốc gia phát đạt như Âu Mỹ mà là
Châu Phi với Đông Nam Á.
Vì sao lại nói như vậy? Bởi vì bọn họ
còn có không gian phát triển thật lớn, tiềm lực hiện có là vô cùng vô
tận. Giống như Những đất nước phát đạt ở Âu Mỹ thích đến Trung Quốc đầu
tư là vậy đó, phàm là thương gia Trung Quốc có chút năng lực đều muốn
đến Phi Châu, đến mảnh đất nhìn tựa như cằn cỗi nhưng chứa đầy vàng.
Anh xã phân tích cho em nghe những lợi hại trong các mối quan hệ xong, em
hưng phấn dị thường, cẩn thận trái tim gan lách đều run rẩy đây này. Em
thừa nhận em không bình tĩnh, mạo hiểm tròn mắt hỏi Anh xã:
“Có nghĩa là em đây về sau có thể tùy tiện tiêu xài ?”
“Tuân thủ nghiêm ngặt nữ tắc, cần kiệm công việc quản gia!” Anh xã một câu
đem tất cả kích tình mênh mông của em đánh đi trở về. Xía ~ không cho
em tiêu tiền, vậy anh kiếm một đống tiền vậy về làm gì chứ!
Em
một người nằm trên giường càng nghĩ càng căm giận, nghĩ nghĩ lại nghĩ
đến Ngực Bự, sao bả có thể lấy giày cao gót đập vào mặt người khác chứ?! Đây không phải phạm pháp sao! Mẹ của bả không giáo dục bả, đánh người
không đánh mặt, mắng người không chỉ rõ điểm yếu sao?
Ngay cả em
Kim Bảo Bối đều biết đạo lý này, bà ta so với em còn ăn nhiều năm cơm
khô hơn tại sao lại có thể không biết? Đã không biết còn chưa tính, đã
vậy bả còn quán triệt chấp hành “ đánh người chuyên đánh mặt” nha!
Em một người nằm ở trên giường càng nghĩ càng căm giận, càng tức giận càng nghĩ, cuối cùng hung hăng lăn vài cái, ép cho chiếc giường gỗ ọp ẹp
kêu vang kẽo kẹt kẽo kẹt. Sau đó nghe âm thanh này quen thuộc quá, em
bỗng nhiên liên tưởng đến đêm qua, lập tức từ Kim Bảo Bối biến thành Kim Cà Chua, mà lại là một trái cà chua rách da.
Ngay lúc đó, mẹ mẹ
bưng một chén cháo mang vào. Nhìn đến nụ cười hiền lành của mẹ mẹ, em
chột dạ quay mặt, cẩn thận ngửi ngửi trong không khí có hương vị gì đặc
thù không, mà tại thời gian quá dài, ngửi không ra. May ghê, lúc anh xã
đi có mở toang cửa sổ ra, hương vị chắc là không nồng lắm.
Tuy nói nam h hoan nữ a ái là chuyện thiên kinh địa nghĩa, nhưng mà trước mặt mẹ mẹ em cũng có chút ngượng ngùng.
Có vẻ như mẹ mẹ nhìn thấy động tác giống con chó nhỏ của em, cười cười nói:
“Bảo Bối nhi ngốc!”
Em le lưỡi uống một hơi chén cháo độ ấm vừa phải. Mẹ mẹ thừa dịp em rửa
mặt, giúp chúng em thay đổi drap giường. Nhìn theo drap giường bẩn mẹ mẹ đem ra ngoài, em mặt đỏ thẩm. Đêm qua ầm ĩ rất dữ dội… 囧 囧quýnh quá
nha!
Buổi chiều, tự nhiên Anh xã gọi điện thoại bảo em chuẩn bị xinh đẹp chút, muốn dẫn em ra ngoài.
“Khuôn mặt em như vầy thì làm sao mà chuẩn bị xinh đẹp được hả?!” Này không
phải là nói nhảm sao! Lão già này không phải đang khó dễ em sao?! Em thở phì phì hừ một tiếng liền cúp điện thoại.
Kết quả không lâu sau Anh xã trở lại, chính anh lái xe đi.
“Đánh chết em cũng không ra ngoài.” Ngày hôm qua đã một nhà chị Cả cười nhạo, em không bao giờ muốn đi ra ngoài mất mặt xấu hổ nữa.
“Cô ta đánh em thành như vậy, ít nhất phải xin lỗi em.” Cánh tay thon dài của Anh xã lập tức ôm em vào lòng, không thể động đậy.
“…… Ai?” Em có điểm phản ứng bất ngờ.
“Còn có thể là ai? Chúng ta cùng đi, phải nói chuyện với cô ta rõ ràng, ít
nhất cô ta phải xin lỗi em.” Anh xã nhẹ nhàng hôn hôn vết thương trên
mặt em
“……” Em vác bộ dáng này đi, một chút lực uy hiếp cũng
không có, cho nên em không nghĩ đi. Nhưng mà để cho Ngực Bự xin lỗi em
lại là một chuyện thật quyến rũ, thật hấp dẫn, em có chút do dự.
“Em mang theo thương tích đi mới càng có sức thuyết phục, như vậy anh càng
có bằng chứng nói chuyện. Lần này chúng ta nói rõ ràng lần cuối, nếu cô
ta còn cư xử với em như vậy, anh sẽ không khách khí với cô ta.” Anh
xã sắc mặt thực âm trầm.
“Anh bỏ được sao……” Em bĩu môi, kỳ thật trong lòng khoái muốn chết.
“Anh chỉ luyến tiếc nhóc con là em kìa!” Ôi anh xã già đột nhiên bạo phát
lời ngon tiếng ngọt, giết em không kịp trở tay, ngoan ngoãn vác theo đầu heo sưng hồng đỏ tím đi theo anh đến gặp cái bà Ngực Bự kia.
Anh xã chuẩn bị thật chu đáo, đặt bàn trong góc khuất của quán trà, ngoại
trừ phục vụ dẫn đường, không ai chú ý tới em. Nhưng người phục vụ tố
chất có vẻ cao, cái gì cũng như không thấy, khiến lòng em thấy thoải mái một chút.
Việc khiến em kinh ngạc là, đ tình huống của Ngực Bự
so với em cũng rất thê thảm, lúc ấy Bối Bối phỏng chừng là rất kích
động, một đấm đấm vào mặt bả, khiến cho nửa bên mặt bả sưng rất to, xanh xanh tím tím , rất là đáng sợ. Lúc bả nhìn em vẫn rất hung thần ác sát, nhưng ánh mắt nhìn anh xã rõ ràng rất dịu dàng
“Anh Nam, anh tìm em có việc gì sao?” Ngực Bự liếc nhìn em một cái, giống như chê em vướng bận.
“Trầm Vân, cô bảo tôi là Trần Hạo Nam là tốt rồi. Lần này tôi tìm cô đến, là
muốn nhắc lại với cô một sự thực là, tôi đã kết hôn , cũng rất thương
yêu vợ tôi, hy vọng cô không cần lại tiếp tục can thiệp vào cuộc sống vợ chồng tôi.” Thần sắc anh xã nghiêm túc mà xa cách.
“A…… Anh đau
lòng người ta, chắc gì người ta đã đau lòng anh! Anh Nam, anh đừng chê
em lắm miệng, em thật sự không nghĩ ra hai người rõ ràng mới kết hôn hơn một năm thôi, vì lại có một đứa nhỏ bốn, năm tuổi gọi nó là mẹ? Trung
gian là có việc gì đây ta?”
Ngực Bự cũng chính là Trầm Vân, ánh
mắt mười phần giảo hoạt nhìn em liếc mắt một cái, hình như thật sự nghĩ là bắt được nhược điểm của em.
“Chuyện này việc nhà của chúng
tôi, cùng cô không quan hệ. Nếu cô là vì vậy mà hành hung vợ tôi, như
vậy tôi nghiêm túc yêu cầu cô xin lỗi vợ tôi.” bộ dáng nghiêm túc của
Anh xã thật tuấn tú, thật tàn bạo!
“Há! Mặc dù là nó sinh con cho người khác cũng không quan hệ sao?! Anh tình nguyện muốn một thứ hàng
thối rửa cũng không muốn em sao?! Em không rõ em có chỗ nào không xứng
với anh!” Trầm Vân biểu tình thực dữ tợn.
“Bà mới là thứ hàng
thối rửa! Cả nhà bà đều thối rữa!” Em tức giận đến tím mặt, người phụ nữ này sao có thể ăn nói quá đáng như vậy!
“Đừng tức giận, đừng cãi nhau.” Anh xã ôm em vào ngực, sau đó mặt không chút thay đổi nhìn Trầm Vân nói:
“Xin lỗi đi!”
Anh mắt cùng biểu tình Anh xã đều rất có lực sát thương, ngay cả em đều
nhịn không được sợ run cả người, Trầm Vân sửng sốt một lúc lâu, đột
nhiên ô ô khóc lên, giống như ai đang khi dễ bả vậy đó!
“Trầm
Vân, tôi không muốn đem sự tình khiến cho căng thẳng như vậy, dù sao
chúng ta cũng là bạn học. Nhưng mà cô hiện tại lại trực tiếp uy hiếp đến sự an toàn của vợ tôi, làm chồng, tôi phải vì vợ mà lo lắng. Tôi trước
kia không thích cô, về sau cũng sẽ không thích cô, mời cô tránh xa chúng tôi, ít nhất là không cần can thiệp vào cuộc sống của chúng tôi, bởi vì cô không có tư cách. Trước đây tôi còn có thể xem cô là bạn, nhưng mà
cô làm chuyện này, tôi không có lý do gì tiếp tục quan hệ với cô nữa.
Tốt nhất là chuyện ai nấy lo! Chuyện tình lần này tôi có thể bỏ qua,
lần sau lại có chuyện như vậy, đừng trách tôi vô tình.” Anh xã nói xong
cũng không thèm nhìn Trầm Vân khóc tê tâm liệt phế, kêu phục vụ tính
tiền rồi trực tiếp lôi kéo em ra cửa.
“Bà ta còn chưa xin lỗi em mà!” Ngồi ở trên xe, em mới kịp phản ứng.
“Vẫn chưa hết giận sao?” Anh xã vỗ vỗ đầu em.
“……” Kỳ thật, cũng không còn tức giận như vậy .
“Chỉ cần cô ta không đến trêu chọc em thì tốt rồi, về phần nói xin lỗi hay
không thì cũng không sao, tìm cách khoan dung mà độ lượng, người như nếu thật sự chọc giận lên, cô ta sẽ chó cùng rứt giậu. Thà làm quận tử,
không chọc tiểu nhân.” Anh xã nhéo nhéo lỗ tai em.
“…… Vậy làm quân tử chẳng phải là quá buồn bực?” Em nhịn không được cười nhào vào trong lòng anh xã.
“Cho nên nói người hiện bị khi dễ sao!” Anh xã ôm lấy em, chuyện này cuối
cùng kết thúc trong vui vẻ. Anh xã già nhà của em vẫn là rất thương em,
có thể khiến một người đàn ông mạnh mẽ như anh đi làm khó một người phụ
nữ, cũng thật sự là khó được. Đây là mẹ mẹ nói, em nghe xong, tâm hoa nộ phóng, cơm chiều một hơi ăn hai chén cơm, kết quả buổi tối khó tiêu,
Anh xã nửa đêm phải xoa nhẹ bụng em