Anh Chàng Xấu Tính

Chương 6: Sóng gió trong học viện (4)



Trong
học viện âm nhạc.

“Lạc Lê, hoàng tử Hàn Tử Ngang bảo tớ chuyển cho cậu cái này. Hey, hai người
hẹn hò rồi à? Bắt đầu từ khi nào thế? Sao tớ lại không được thông báo…” Lộ Lộ
nắm chặt chiếc vé xem phim, trợn tròn mắt nhìn trừng trừng vào Hoa Lạc Lê, đôi
mắt giống như hạt đậu xanh vừa thích thú vừa giận dữ nhìn Hoa Lạc Lê như nhìn
cái đùi gà rán yêu thích của cô ấy.

“Lộ Lộ, cậu thích Tử Ngang à?” Hoa Lạc Lê không buồn chớp mắt, tiếp tục làm bài
tập, cô mong nhanh chóng làm xong để còn ra vườn sau nhổ cỏ cho mấy luống hoa hồng.

“Vớ vẩn! Làm gì có!” Lộ Lộ le lưỡi, chối bay chối biến.

“Đưa vé đó cho tớ!” Hoa Lạc Lê ngẩng lên, cố nén cười, chìa tay ra.

“Cậu đi thật à? Hoa Lạc Lê, cậu chuyển mục tiêu rồi à? Không thích Hàn Tử Hiên
nữa à?”

Cơ bản là muốn trêu chọc Lộ Lộ, nhưng cô ấy lại lôi cả Hàn Tử Hiên vào chuyện
này, như thế là không được.

“Có cậu ấy. Cậu mới là loại người có mới nới cũ. Cậu đã sớm thích Hàn Tử Ngang
rồi.”

“Này… này… này… sao lại đá bóng sang chân tớ như vậy. Tớ đã sớm nhận ra,
Lạc Lê à, loại con gái nhà thường dân như bọn mình làm sao có thể sánh với
hoàng tử Hàn Tử Hiên xuất thân cao quý được. Đừng nói là thân phận khác nhau,
trước hết hãy nói đến chuyện chỉ số IQ của anh ấy cao như vậy, hẳn nhiên anh ấy
là một người rất thông minh, người như vậy sao có thể cùng nói chuyện với hạng
người tư chất bình thường như chúng ta? Mà cho dù anh ấy có là người không phân
biệt sang hèn cao thấp đi chăng nữa, thì thử hỏi những kiến thức âm nhạc uyên
thâm mà anh ấy nói, cậu có thể hiểu được bao nhiêu? Cậu hiểu thế nào gọi là
cung la thứ, thế nào là cung si giáng trưởng, thế nào là cung đô trưởng không?
Lại còn những Sonata,
Concerto… vân vân, cậu biết tác phẩm nào
của Antonio Vivaldi không? Biết Johann Sebastian Bach là người nước nào không?
Cậu có biết bản Niềm vui là
bản giao hưởng số mấy của Ludwig van Beethoven không?”

Hoa Lạc Lê nghe mà choáng váng. Cô sốc thật sự! Cô… cô… hoàn toàn không
biết. Không biết gì hết. Đoàng, đầu Hoa Lạc Lê có tiếng nổ lớn, gió thổi ù ù
qua lỗ thủng đó, môi cô tái nhợt.

Từ khi Lộ Lộ cất lời, Hoa Lạc Lê cảm thấy cô đang bị một khẩu súng máy nhằm
bắn, thân hình đầy thương tích, như lá cờ rách nát còn bị gió thổi tung. Hóa ra
khoảng cách giữa Hàn Tử Hiên và cô không hề nhỏ như cô tưởng tượng.

“Còn nữa, trước đây anh Hàn Tử Hiên đã từng học y, anh ấy là một ngoại lệ, được
đặc cách nhận vào Học viện Y năm ngoái. Ngay từ khi còn học trung học, anh ấy
đã có một công trình nghiên cứu về y học được đánh giá cao. Y học và âm nhạc,
hai lĩnh vực hoàn toàn khác nhau mà anh ấy đều là thần đồng. Tuy nhiên, anh ấy
lại rất khiêm tốn nên không mấy người biết anh ấy tài năng như vậy, cũng như
không mấy ai biết gia thế thực sự của anh ấy như thế nào. Cha anh ấy là nghệ sĩ
vĩ cầm, được Học viện Âm nhạc Hoàng gia Anh tặng Huân chương Danh dự, thường
xuyên đi lưu diễn khắp thế giới, nhận được bao giải thưởng danh giá. Mà đấy
cũng chỉ là phần nổi của tảng băng thôi vì tất cả những thông tin này đều là từ
miệng của Kim Xảo Tuệ nói ra, tất nhiên cô ta không nói hết… Hoa Lạc Lê,
khoảng cách giữa bọn mình và Hàn Tử Hiên chẳng khác nào khoảng cách giữa trời
và đất.”

Lộ Lộ có lẽ do nói nhiều và nhanh quá nên đã thấm mệt, phải đưa hai tay lên
chống cằm rồi mới có thể nói tiếp:

“Hoàng tử Hàn Tử Hiên mãi mãi là ẩn số đối với chúng ta – đẹp trai, thanh lịch,
thông minh. Từng có một ngôi sao đưa ra giá rất cao, đề nghị Hàn Tử Hiên tham
gia ban nhạc, trở thành ca sĩ thần tượng tuổi teen nhưng tất nhiên anh ta vừa
lên tiếng đã bị đuổi khỏi cửa. Nực cười thật, người xuất thân cao quý như Hàn
Tử Hiên đâu có thiếu tiền, thậm chí nhà anh ấy tiền còn đè chết người ấy chứ.
Hơn nữa, bên cạnh Hàn Tử Hiên luôn có hai mĩ nữ đa tài, một là Kim Xảo Tuệ
thông minh lanh lợi, hai là Hàn Ân Châu đanh đá chua ngoa. Có hai đối thủ nặng
kí như vậy, muốn cùng Hàn Tử Hiên, e rằng chúng ta không qua được vòng gửi xe.
Nhưng hoàng tử Hàn Tử Ngang lại khác, anh ấy không thần bí như Hàn Tử Hiên,
nhất định có thể tiếp nhận những nữ sinh bình thường như chúng ta. Và Hàn Tử
Ngang cũng chưa từng hẹn hò với cô gái nào, không như Hàn Tử Hiên lúc nào bên
cạnh cũng kè kè hai thiên thần hộ mệnh. Vì vậy, cho dù họ cùng là anh em một
nhà nhưng Hàn Tử Ngang gần gũi với những nữ sinh bình thường như bọn mình hơn.
Tớ nghĩ thế, cậu thấy sao? Lạc Lê…”

Lộ Lộ nhìn Hoa Lạc Lê, nhìn đi nhìn lại một hồi lâu: “Lạc Lê, không phải tớ
muốn làm cậu nhụt chí đâu, nhưng thực sự cậu có cố gắng cũng vô ích, vì vậy
chúng ta cùng từ bỏ nhé.”

Trong lòng Hoa Lạc Lê lại kiên định chủ ý khác, để rút ngắn khoảng cách với Hàn
Tử Hiên, kể cả là chỉ gần thêm một chút thôi thì cho dù chỉ có 0,0001% cơ hội
cô cũng sẽ không bỏ cuộc.

“Vé xem phim đó để cậu dùng đi, sau này hẹn hò được với Hàn Tử Ngang rồi báo
đáp tớ sau cũng được.” Hoa Lạc Lê quay sang Lộ Lộ cười cười rồi tiếp tục làm
bài tập.

Trương Lộ Lộ lắc đẩu, không dám tin những gì mình vừa nghe thấy: “Cậu thực sự
không sao đấy chứ? Còn có thể cười tươi như thế? Không phải là thích Hàn Tử
Hiên quá đến mức phát điên đấy chứ?”

“Lộ Lộ, cậu hãy đợi mà xem, tớ sẽ từng bước rút ngắn khoảng cách với anh ấy!
Nhất định thế! Đúng! Nhất định!” Cho dù có phát điên, cũng không thể khiến Hoa
Lạc Lê ngừng thích Hàn Tử Hiên. Thích Hàn Tử Hiên đâu phải chuyện ngày một ngày
hai bởi vì ngay từ nhỏ cô đã thầm thích anh rồi. Ngay lần đầu tiên biết đến sự
tồn tại của Hàn Tử Hiên, Hoa Lạc Lê đã thấy trời đất chỉ còn lại ba chữ “Hàn –
Tử – Hiên.”

Dưới lầu, đám đông tụ tập vọng lên tiếng ồn ào. Lộ Lộ cúi xuống quan sát rồi
bỗng phấn khích hét lên: “Wow, là Hàn Tử Hiên độc tấu vĩ cầm trong quảng trường
trường chúng ta. Trời ạ! Tuyệt quá đi!”

Hoa Lạc Lê cũng vội vàng chạy đến cửa sổ, nhìn xuống dưới, lúc này rất nhiều
người đứng trên quảng trường trung tâm. Và tâm điểm thu hút mọi ánh nhìn là Hàn
Tử Hiên với trang phục biểu diễn được thiết kế hết sức tinh tế theo phong cách
Châu Âu: một chiếc áo chẽn vàng nhạt cổ chữ V để lộ áo sơ mi trắng cổ thắt nơ
ren nhiều tầng theo phong cách quý tộc thời Phục hưng. Anh tự tin bước lên đứng
trên bục tròn cao nằm giữa sân khấu vuông trông thật nổi bật, nói không ngoa,
nhìn anh giữa đám người xung quanh chẳng khác nào chim hạc giữa bầy gà. Hàn Tử
Hiên duyên dáng cúi người nhấc cây vĩ cầm ra khỏi hộp đàn, đứng bên cạnh giá đỡ
bản nhạc tạo hình chiếc đàn dương cầm bằng thủy tinh trong suốt, thật là tuấn
tú vô song, phong thái hiên ngang.

Những cánh hoa tử vi không ngừng rụng xuống quanh anh, từng cánh, từng cánh hoa
rơi xuống, đậu trên ve áo anh, bay lượn quanh anh tạo ra một màn khiêu vũ đầy
màu sắc.

Đôi môi hồng mềm mại hé mở, anh đang cười, màu phớt hồng của đôi môi anh có thể
nói còn đẹp hơn cả màu hồng của cánh hoa tử vi.

Giáo viên và học viên trong quảng trường đều yên lặng chờ đợi.

Tiếng vĩ cầm du dương, lan tỏa ra xung quanh giống như từng chiếc bong bóng
nhiều màu sắc được thổi ra, bay lên, bay lên, lơ lửng giữa không trung, làm cho
tâm hồn người nghe dịu lại.

Dưới quảng trường đông nghịt người đứng xem, họ chen nhau tiến lại gần sân
khấu, Hoa Lạc Lê không nhìn rõ được, cô quyết định xuống quảng trường để xem
Hàn Tử Hiên độc tấu.

Cộp cộp… Hoa Lạc Lê lao nhanh xuống cầu thang, không hề hay biết đang đi phía
sau là khắc tinh số một – Hàn Tử Ngang, bởi vì trong mắt cô lúc này chỉ có mỗi
hình bóng Hàn Tử Hiên lay động.

Hàn Tử Ngang buồn bã nhếch miệng, đôi mắt lộ rõ vẻ thất vọng. Dáng vẻ say mê
của Hoa Lạc Lê cho thấy dường như cô ấy đã quen biết Hàn Tử Hiên từ trước.
Nhưng rõ ràng là anh gặp cô trước, không phải sao? Cho dù Hàn Tử Hiên là em
ruột, anh cũng không thể dễ dàng đem dâng Hoa Lạc Lê cho cậu ấy. Bởi vì, như
thế sẽ tốt cho cô bé.

Chỉ có anh mới thích hợp với cô ấy – Hoa Lạc Lê, cô ấy chỉ có thể thuộc về một
mình Hàn Tử Ngang mà thôi!

Hoa Lạc Lê muốn chen lên phía trước để đến gần Hàn Tử Hiên hơn nhưng mỗi lần cô
cố chen lên là một lần lại bị đám đông đẩy lùi về phía sau.

Tiếng đàn vừa ngừng lại, mọi người đều bị những giai điệu đẹp đẽ, mượt mà ấy
khuấy động, nhất là đám nữ sinh bị kích động, nhiệt huyết như sóng biển trào
dâng:

“Wow wow, hoàng tử Hàn Tử Hiên, hoàng tử Hàn Tử Hiên, hoàng tử Hàn Tử Hiên,
chúng em yêu anh!”

“Wow, wow, nghe hay quá! Đàn nữa đi! Hoàng tử của chúng em!”

“Hoàng tử Hàn Tử Hiên, hẹn hò cùng em nhé. Em yêu anh! Yêu anh nhiều lắm!”

Hoa Lạc Lê đứng ngoài đám đông, cho dù cô đã cố kiễng chân, kể cả nhảy lên cũng
không thể nhìn rõ Hàn Tử Hiên đứng trên sân khấu. Toàn bộ nữ sinh như ấm nước
lúc sôi, cứ trào lên phía trước, chen lấn dữ dội, không cần biết ai giẫm lên
chân ai, ai kéo áo ai. Quảng trường ồn ào huyên náo… khắp nơi đâu đâu cũng là
những tiếng hét chói tai của đám nữ sinh…

“Này, đừng chen nữa, tôi phải gặp hoàng tử Hàn Tử Hiên của tôi! Ai đó đừng có
kéo tôi, đáng ghét…”, tiếng một nữ sinh bị đám đông phía trước chen bật ra sau
bất mãn hét lên.

“Hey, hey, thật quá đáng, ai đang giẫm lên chân tôi, chân của tôi… đừng có
cản bước tôi lại gần anh chàng đẹp trai của trường chúng ta! Chết tiệt, ai đã
đá mất giày của tôi, một bên giày của tôi văng đâu mất rồi! Hừm, hừm…” Một nữ
sinh to béo cúi người tìm chiếc giày bị tuột mất làu bàu.

“Đi mau, đồ con heo trèo cao, cậu không xứng với hoàng tử của trường ta, mau
cút đi.” Mấy cô nàng điệu đà lớn tiếng xua đuổi nữ sinh mất giày kia.

Hoa Lạc Lê không thể chen lên được, xung quanh cô, trước sau, trái phải đâu đâu
cũng là người, cả một biển người. Cô bị đám đông xô đẩy, chen lấn, chen chặt
đến mức bị kẹt ở giữa, biến thành nhân thịt người của bánh bao, người cô xẹp
lép như cá mòi bị lèn chặt để chuẩn bị đóng gói.

“Đừng chặn đường!” Hoa Lạc Lê một mình đứng không vững lại bị hai nữ sinh cuồng
nhiệt xô đẩy, loạng choạng và ngã ra đất. Cô ngồi bệt trên sân quảng trường,
váy áo lấm lem bụi đất, mấy cánh hoa tử vi vương trên tóc, tuy có phần nhếch
nhác nhưng dưới ánh nắng rực rỡ nhìn vẫn xinh đẹp.

Hàn Tử Ngang từ phía sau đỡ cô đứng dậy.

Hoa Lạc Lê quay lại nhìn anh, mắt cô hoa lên, những hình ảnh chồng chất lên
nhau, giống như quay vể thời thơ ấu: mỗi lần chơi ngoài cánh đồng bị vấp ngã,
luôn có anh Tử Hiên từ đằng sau đỡ cô dậy.

“Anh Tử Hiên…” Ánh sáng hư ảo, Hoa Lạc Lê gọi khẽ.

Hàn Tử Ngang nghe tiếng gọi, đôi môi anh đào liền trĩu xuống đầy thất vọng. Anh
lạnh lùng vô cảm nhìn cô. Ánh mặt trời vàng rực dịch chuyển theo quỹ đạo, dần
dần lan tỏa trên mặt anh, chiếu vào hàng mi cong vút làm chúng in bóng mờ mờ
xuống gò má.

Mặt trời chiếu qua ngọn cây, khuôn mặt cô mơ màng giống như được bao phủ một
đám sương khói, khiến cô tựa như mơ như mộng, như ma quỷ lạc giữa trần gian để
mê hoặc người đời.

Hàn Tử Ngang kéo cô ra khỏi đám đông.

Hoa Lạc Lê vẫn chưa dứt cơn mộng, cô vẫn cho rằng người đang đứng trước mặt
mình là Hàn Tử Hiên. Cho nên cô trở lại dáng vẻ thân thiết ngày nhỏ, ríu rít
cười nói như chim non với anh: “Anh Tử Hiên, chúng ta đi đâu? Anh Tử Hiên, em
rất nhớ anh…”

Câu cuối cùng nhỏ như tiếng muỗi vo ve, Hàn Tử Ngang nghe không rõ. Anh quay
đầu lại đúng lúc bắt gặp khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ của cô, dáng vẻ e ấp của
cô lúc này giống như hoa cỏ mơn mởn, lại vừa như dòng nước trong xanh hiền hòa,
vô cùng đáng yêu, nhưng không hiểu sao nhìn thấy nó lại khiến anh tức giận. Anh
cầm tay cô, kéo cô đi vào tòa nhà.

Hoa Lạc Lê bất ngờ ngửi thấy mùi nước hoa Versace thay vì mùi hương hoa sen từ
hồ phía trước mặt.

“Anh Tử Hiên, chúng ta đi đâu?” Hoa Lạc Lê lại hỏi lại.

“Về nhà anh,” Hàn Tử Ngang không có ý định cải chính với Hoa Lạc Lê. Anh đã
nhuộm tóc nâu vàng, hôm nay còn mặc âu phục giống phong cách Hàn Tử Hiên thường
mặc, cố làm người khác nhầm lẫn anh với Hàn Tử Hiên. Hoa Lạc Lê nhận nhầm anh
là chuyện khó tránh khỏi.

Sở dĩ anh làm vậy vì mỗi khi xuất hiện, Hoa Lạc Lê luôn hoảng hốt chạy trốn,
còn anh không muốn ngày ngày phải đuổi theo bắt cô lại. Cải trang thành Hàn Tử
Hiên là giải pháp tiết kiệm không ít công sức. Hàn Tử Ngang cứ thế, thoải mái
và vui vẻ nắm tay Hoa Lạc Lê, cảm thấy bàn tay cô thật nhỏ nhắn và mềm mại.

Hai má Hoa Lạc Lê ửng hồng, mấy cánh hoa tử vi rụng xuống mái tóc mây của cô.

Hàn Tử Ngang dịu dàng nhìn sang cô, phong thái nho nhã hệt như Hàn Tử Hiên, anh
khẽ khàng đưa tay nhặt những cánh hoa trên tóc cô, mấy sợi tóc tơ vương lấy tay
anh.

Những ngón tay mảnh dẻ, trắng hồng, dưới ánh nắng gần như trong suốt.

Trong mắt Hoa Lạc Lê, Hàn Tử Hiên lúc nào cũng đẹp đến mức không thể miêu tả
thành lời, mỗi lần anh xuất hiện với một phong cách khác nhau, vẻ đẹp khác
nhau. Nhưng bất kể biến đổi như thế nào, anh luôn là chàng bạch mã hoàng tử đẹp
nhất trong lòng cô.

“Lạc Lê, em muốn đến nhà anh chứ?” Hàn Tử Ngang mỉm cười khó hiểu.

“À, vâng, anh Tử Hiên, mười năm trước anh đã nói muốn đưa cho em giày thủy
tinh…” Hoa Lạc Lê vẫn đang chìm đắm trong hồi ức, khuôn mặt ửng hồng hệt như
một quả táo đỏ rất đáng yêu, lại còn tỏa ra một mùi hương quyến rũ nữa.

“Được, sẽ có giày thủy tinh cho em.” Hàn Tử Ngang gật gật đầu, giày thủy tinh
là cái gì, căn bản chỉ là một miếng mồi. Bây giờ anh cảm thấy đóng giả Hàn Tử
Hiên là một chủ ý không tồi.

“Thật chứ?”

“Thật! Anh thề!” Hàn Tử Ngang lại gật đầu thề thốt.

Hoa Lạc Lê cười híp cả mắt: “Vậy mình đi anh.”

“Được, đi thôi!”

Hàn Tử Hiên đứng trên sân khấu, tầm mắt vượt qua đám đông đuổi theo Hoa Lạc Lê
và Hàn Tử Ngang phía xa xa, hoa tử vi bay bay trong gió, vây quanh hai người
vui vẻ nắm tay nhau bước đi…

Lông mày Hàn Tử Hiên chau lại, Hàn Tử Ngang rõ ràng nhìn giống một kẻ buôn
người thực thụ. Hàn Tử Hiên hạ cây vĩ cầm trên tay xuống, cất vào hộp, hạ giọng
thì thầm với giáo viên bên cạnh vài câu, tiếp đó thấy Kim Xảo Tuệ bước lên sân
khấu thay anh độc tấu dương cầm, còn Hàn Tử Hiên lui vào cánh gà, xuống hậu trường
nghỉ ngơi, sau đó theo lối cửa sau đi mất.

Đám nữ sinh phía dưới vốn đang kì vọng hoàng tử của họ độc tấu vĩ cầm một lần
nữa giờ lại thấy Kim Xảo Tuệ bước ra sân khấu chơi dương cầm, đôi mắt tinh
tường như mèo hoang giữa đêm tối của bọn họ đã sớm chuyển dịch từ sân khấu về
phía bóng của Hàn Tử Ngang và Hoa Lạc Lê đang di chuyển cách đó không xa.

Kim Xảo Tuệ nháy mắt với Hàn Ân Châu, ra hiệu cho cô nhanh chóng bám theo.

“Hoa Lạc Lê, em còn nhớ những chuyện trước đây của chúng ta không?” Hàn Tử
Ngang dò hỏi, anh thực sự rất tò mò, rút cuộc là trước đây làm sao Hoa Lạc Lê
lại quen Hàn Tử Hiên.

“Đương nhiên là em còn nhớ rồi. Anh Tử Hiên, lẽ nào anh đã quên hết mọi chuyện
ngày trước?” Hoa Lạc Lê ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt long lanh nước.

Hàn Tử Ngang vội vàng giải thích: “Làm sao có thể quên được, là anh sợ em quên,
cho nên thử kiểm tra em chút thôi. À, mà em không quên thật chứ? Nhưng quên
cũng không sao, sau này chúng ta còn có những hồi ức mới khác.”

“Không đời nào. Làm sao em có thể quên được, cho đến chết em cũng không quên
anh, anh Tử Hiên xấu xa chỉ biết chòng ghẹo em, trước đây toàn bắt nạt em…”
Hoa Lạc Lê làm bộ giận dữ nói.

“Ha ha…” Hàn Tử Ngang chỉ dám cười cười đáp lại. Lẽ nào trong lòng cô ấy, Hàn
Tử Hiên thực sự là quan trọng như vậy?

“Muốn anh tin em cũng dễ thôi. Em thử nhắc lại những chuyện quan trọng trước
đây của chúng ta xem nào? Nếu em nói không sai, anh sẽ tin em, sau đó thực hiện
lời hứa, tặng em giày thủy tinh.”

“Vậy thì được. Nhưng anh nói lời phải giữ lời, không được lừa em đấy.” Hoa Lạc
Lê tỉ mỉ nhắc lại những hồi ức, từng chuyện từng chuyện, càng nói càng phấn
khích, Hàn Tử Ngang càng nghe càng cau mày, cuối cùng mắt tối sầm lại.

Hàn Tử Hiên đi phía sau đưa mắt nhìn cảnh cáo. Anh không thể hiểu vì sao anh
trai lại giả dạng anh lẽ nào anh Tử Ngang thích Hoa Lạc Lê? Trong học viện, anh
cũng từng nghe đám học viên đồn chuyện Hoa Lạc Lê rất ghét Hàn Tử Ngang, nhưng
không hiểu tại sao Hoa Lạc Lê bỗng nhiên chuyển từ căm ghét sang yêu mến Hàn Tử
Ngang nhanh đến thế, lẽ nào cũng là vì anh?

Hàn Tử Ngang rõ ràng là cố ý giả mạo. Cố ý làm như vậy cốt để trêu tức anh hay
còn vì lý do nào khác nữa? Nếu còn, thì chỉ có thể là vì Hàn Tử Ngang thích Hoa
Lạc Lê mà thôi.

Hàn Tử Hiên cảm thấy mọi chuyện bỗng trở nên rối rắm, phức tạp. Hai người bọn
họ vô thức ra khỏi học viện, ngồi lên chiếc Rolls-Royce màu xanh, hướng về biệt
thự Hoàng tử. Hàn Tử Hiên đứng yên tại chỗ nhìn chiếc xe vụt đi, chỉ còn lại
vệt khói mờ mờ phía sau. Anh lên một chiếc xe khác, bám theo.

Hàn Ân Châu lập tức quay lại quảng trường mách với Kim Xảo Tuệ.

Trong biệt thự Hoàng tử

Hàn Tử Ngang ôm con búp bê SD Nhật Bản, quay lại cười với Hoa Lạc Lê: “Đẹp
không? Con búp bê này rất giống em.”

“Wow, thật sao? Hi, thực sự rất đẹp. Trước đây em cũng rất thích búp bê.”

“Đây không phải búp bê bình thường mà là búp bê SD đặc biệt của Nhật Bản, là
hàng quý hiếm đấy, mỗi mẫu chỉ sản xuất một con, con búp bê này cả thế giới chỉ
có một thôi.”

“Ồ, tác phẩm này quả thật được chế tác rất tinh xảo, da nó như da người thật
vậy, lông mi cũng rất mềm và đẹp nữa.” Hoa Lạc Lê vui vẻ lật đi lật lại con búp
bê, tỉ mỉ xem xét nó.

Búp bê SD này quả là phiên bản thu nhỏ của con người. Mặc váy voan trắng, trên
ngực có cài một đóa hồng bằng lụa, cánh tay áo may phồng mô phỏng bông hoa sen
đang hé nở, từng lớp cánh hé mở, lồng vào nhau, chân váy thêu những dây hoa
tinh tế, mềm mại, dưới chân là đôi giày bệt xinh xắn thêu hoa hồng xanh.

“Thích không? Trước đây lúc anh một mình trong bệnh viện dưỡng bệnh, chỉ có nó
bên cạnh. Không có ai cùng chuyện trò, anh chỉ có nó là bầu bạn. Một mình cảm
thấy rất cô đơn nhưng có nó anh cảm thấy mình bớt cáu giận. Tuy không phải là
người nhưng nó lại có thể ngoan ngoãn nằm yên lắng nghe anh kể chuyện. Nói
thật, khoảng thời gian ấy, nếu không có nó bên cạnh, anh sẽ thấy cô độc đến
phát khóc mất.” Vì thấy Hoa Lạc Lê cũng thích con búp bê SD nên Hàn Tử Ngang
trong lòng rất vui, thoải mái nói ra bao nhiêu chuyện trước đây của mình.

“À, anh Tử Hiên, em còn nhớ trước đây cũng vì dưỡng bệnh mà anh chuyển về quê.
Anh yên tâm, từ giờ em sẽ ở bên anh, nghe anh nói chuyện.” Hoa Lạc Lê cảm thấy
cay cay nơi sống mũi, cô không muốn Tử Hiên buồn, vì như vậy cô cũng sẽ buồn
theo anh.

“Thật không? Em biết không, Lạc Lê, trước đây anh luôn hi vọng tìm được một
người con gái như búp bê SD để kết hôn. Bây giờ gặp em và ở bên cạnh em, anh
nhớ lại rất nhiều việc. Anh thực sự không ghét em… chỉ là… chỉ là… anh…
anh nghĩ anh làm như thế… chỉ là, chỉ là muốn tiếp cận em… cho nên… cho
nên anh hi vọng em sẽ không tức giận…” Hàn Tử Ngang càng nói càng kích động,
không biết mình đang nói những gì.

Hoa Lạc Lê nghe những lời ấy cảm thấy rất bối rối, cô chữa lại lời anh: “Anh Tử
Hiên, anh nói gì vậy? Em nghe không hiểu. Em sẽ không bao giờ giận anh, cho dù
anh Tử Hiên có tranh ăn táo đỏ với em… hi hi… nhưng em không hề giận anh
một chút nào, bởi vì sau khi ăn táo, anh luôn như ảo thuật gia biến ra cho em
bao nhiêu là đồ ăn ngon. Em biết anh Tử Hiên đối với em rất tốt, em sẽ không
hẹp hòi như vậy, không giận anh đâu.”

Hàn Tử Ngang nghe xong tràn đầy thất vọng. Bởi vì bây giờ anh mới biết, hóa ra
trong lòng Hoa Lạc Lê mãi mãi chỉ có Hàn Tử Hiên, suốt đời cũng không quên ba
chữ ấy.

Điều này khiến anh rất miễn cưỡng. Anh tiếp tục nói với Hoa Lạc Lê: ”Lạc Lê,
anh có đặt may một chiếc váy kiểu dáng giống váy búp bê SD đang mặc, em thử
chút xem nhé!”

“Wow, thật thế ạ? Nó nhất định là rất đẹp. Anh Tử Hiên, anh thật tốt
với em quá!”

Hàn Tử Hiên đứng ngoài cổng biệt thự, nhìn qua rèm cửa vào trong thấy Hàn Tử
Ngang và Hoa Lạc Lê đang nói chuyện rất vui vẻ. Trái tim anh dần dần chết lặng,
không thể nói rõ cảm giác lúc này, chỉ biết vô cùng cay đắng.

Anh vòng ra cửa sau, từ cửa sau nhẹ nhàng bước vào phòng khách.

Hoa Lạc Lê ở trong phòng Hàn Tử Hiên thay váy. Mặt cô ửng hồng, háo hức chờ đợi
nhận đôi giày thủy tinh của mình. Cô biết anh Tử Hiên nhất định sẽ giữ lời hứa
với cô. Bởi Hàn Tử Ngang đang vào vai Hàn Tử Hiên, tất nhiên phải nhập vai đến
cùng, cho nên anh mới đưa Hoa Lạc Lê tới phòng Hàn Tử Hiên, như vậy mới không
lộ chân tướng.

Hàn Tử Hiên nhẹ nhàng tra chìa khóa phòng, mở cửa.

Dưới ánh hoàng hôn mờ mờ.

Bên trong phòng rất sạch sẽ, đồ đạc bài trí rất tinh tế, toàn là đồ cao cấp,
trên giá sách bày đầy sách y học. Những cánh hồng trong bình dường như còn đọng
nguyên sương sớm, tươi đẹp vô cùng. Chăn gấm màu xanh xếp gọn gàng ngay ngắn
trên giường, màn gió lay nhẹ trong gió.

Trong lúc đưa mắt quan sát quanh căn phòng, Hàn Tử Hiên bất ngờ bắt gặp một
khuôn mặt đỏ hồng đang trong phòng anh. Hoa Lạc Lê vừa cởi bỏ trang phục, ánh
hoàng hôn mờ ảo phủ lên khiến thân hình cô như được dát lớp vàng mỏng. Cô vội
vàng mặc bộ váy voan màu phấn hồng, lưng váy còn có hai tai thỏ, vô cùng đáng
yêu.

Hàn Tử Hiên không nhịn được, bật cười:

“Ai, ai ở trong phòng vậy?”

Hoa Lạc Lê nghe tiếng cười, hoảng hốt vô cùng, mở to mắt, sợ hãi nhìn xung
quanh, phát hiện Hàn Tử Hiên đang đứng ngay sau lưng mình. Lẽ nào anh đã nhìn
thấy hết lúc cô thay đồ? Hoa Lạc Lê tức giận phồng mang trợn mép, mặt nóng
bừng, mắng anh: “Anh… anh Tử Hiên, sao có thể làm như vậy được chứ? Da mặt
anh cũng dày quá đi, lại còn cười nữa chứ, thật đáng ghét!”

Hoa Lạc Lê ném một chiếc giày thêu về phía anh.

“Ha ha, nhìn thấy cũng có sao. Pháp luật không có quy định nào cấm nhìn cô dâu
của mình thay quần áo.”

Hàn Tử Hiên mỉm cười duyên dáng, nhưng rõ ràng trong nụ cười đó có chút ranh ma
của một con cáo.

“Hả?”

Hoa Lạc Lê tạm thời ngừng tranh cãi, đây mới đúng là Hàn Tử Hiên cô quen biết.
Từ trước tới giờ, anh chưa bao giờ nhường cô, anh luôn chiếm thế thượng phong,
mỗi câu nói đều khiến cô tức chết.

“Đáng ghét, em đang thay đồ, anh mau ra ngoài đi!”

Mặt Hoa Lạc Lê rạng ngời hanh phúc, bởi vì anh Tử Hiên nói cô là cô dâu của
anh. Nghe không nhầm, đúng là anh đã nói thế.

“Em chẳng phải đã thay xong rồi sao? Hơn nữa, đây là phòng anh, địa bàn của
anh, em không có quyền ra lệnh.”

Hàn Tử Hiên tiến lại, dùng tay nâng cằm Hoa Lạc Lê lên, nhìn thẳng vào mắt cô,
trong mắt anh có hai ngọn lửa rực cháy, miệng anh khẽ lẩm bẩm: “Lạc Lê, em lớn
thật rồi.”

Hoa Lạc Lê mặc bộ váy voan búp bê đẹp như một đóa hoa thủy tiên thanh khiết
dưới nắng vàng.

“Lạc Lê, chúng ta chơi trò chơi đi.”

“Chơi trò gì?”

Hoa Lạc Lê bối rối hỏi lại, không phải anh nói cô đi thay váy sao? Sao bây giờ
lại biến thành chủ ý chơi trò chơi? Thật kỳ lạ quá, hôm nay Hàn Tử Hiên đúng là
tính khí thất thường.

“Tên của trò chơi này là “Cổ Bảo phiêu lưu kí”, diễn viên nam chính Hàn Tử Hiên
vai heo đực, nữ chính Hoa Lạc Lê vai heo cái, các diên viên phụ đóng vai bạn bè
heo, ma quỷ, phù thủy trong mấy vụ bắt cóc chúng ta bỏ qua tên. Hiện tại, heo
đực sau bao nhiêu gian khổ cuối cùng đã leo lên được ngọn núi cao, phá vỡ vòng
vây, tìm đến được lâu đài Uy Liêm trên đỉnh núi. Heo cái nghe thấy tiếng gọi
yêu thương của heo đực, cuối cùng cũng thả mái tóc dài qua cửa sổ lâu đài làm
thang dây để cho hoàng tử leo lên căn phòng cao nhất của lâu đài cổ. Hoàng tử
cuối cùng cũng tìm được công chúa. Cho nên…” Hàn Tử Hiên chớp chớp mắt, Hoa
Lạc Lê nghe xong đỏ bừng mặt, ha ha, đã sớm biết anh bày trò, nhưng cho dù anh
bày trò gì cô cũng vui vẻ tiếp tục giấc mộng này.

Hoa Lạc Lê thầm nghĩ tiếp: Trong trò chơi này, anh Tử Hiên còn nhận đóng vai
heo đực, ha ha, tự mình phân vai cho mình là heo đực, ha ha, chỉ có điều, bất
công là mình cũng bị thành heo cái cho xứng đôi, hu hu.

“Cho nên làm sao? Anh nói tiếp đi chứ!” Hoa Lạc Lê nghiêng đầu, khóe mắt cong
lên như trẻ con, thúc giục.

“Cho nên, bây giờ chúng ta phải nhanh chóng thoát ra khỏi lâu đài này.” Hàn Tử
Hiên nắm tay cô, kéo ra cửa sau, đi qua cầu thang, sân, bể bơi ngoài trời…

Gió thổi qua cửa sổ, rèm cửa lay động, chạm vào cuốn sách, cuốn sách mở ra
“loạt xoạt, loạt xoạt”, những cánh hoa hồng bay lên, lượn vòng theo gió tạo
thành những vòng xoáy tuyệt đẹp trước khi rơi xuống nền nhà. Chúng cũng giống
như hai người lúc này đang tay trong tay, vui vẻ nhún nhảy bước chân.

“Lạc Lê, hôm nay em rất đẹp. Cứ như công chúa từ truyện cổ tích bước ra vậy.”
Hàn Tử Hiên đưa cô đến sân sau, bước qua cổng sau, ra khỏi biệt thự Hoàng tử.

Hàn Tử Hiên vừa đi vừa suy nghĩ: Anh trai vì sao phải giả dạng là mình? Nhưng
bất kể là như thế nào, mình cũng nhất định phải chăm sóc tốt cho Hoa Lạc Lê,
bởi vì từ nhỏ mình đã thề sẽ làm một hiệp sĩ dũng cảm của cô bé.

Hoa Lạc Lê đi bên cạnh anh bỗng cúi đầu, thì thầm: “Anh đã nói, sau khi em mặc
váy công chúa, anh sẽ tặng em giày thủy tinh.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.