Trong
dòng người đi lại hỗn loạn trên đường phố, Hoa Nhược Phàm đứng bên kia đường
giơ cao tay vẫy hai người.
Hoa Lạc Lê cười, giơ tay vẫy vẫy, cô cùng Hàn Ân Châu chầm chậm sang đường.
Đột nhiên, một chiếc xe đạp như chú ngựa vằn vụt tới, sượt qua Hoa Lạc Lê. Hộp
vĩ cầm trong tay bị hất tung vào không trung, bay đên chỗ vạch dừng xe trên
đường.
Bing – bing – bing.
Hoa Lạc Lê mở to mắt mà không dám tin, nước mắt dâng đầy khóe mắt, dường như
sắp rơi xuống. Cô đột nhiên nhớ tới cụm từ khắc bên trong đàn – Mãi mãi yêu vợ
anh! Cô điên cuồng chạy lại nhặt cây đàn.
Chiếc xe tải phanh gấp lại, vang lên chói tai.
Hoa Lạc Lê cuộn người ôm lấy cây vĩ cầm, chặn đứng bánh xe.
Hoa Nhược Phàm và Hàn Ân Châu mặt trắng bệch, tuyệt vọng và đau đớn đứng nhìn.
Hai người lao tới như bay, ôm Hoa Lạc Lê từ dưới đường lên.
Không có vết máu.
Hoa Lạc Lê từ từ mở mắt, vội vã yêu cầu mở hộp đàn, chỉ khi nhìn thấy cây vĩ
cầm vẫn nguyên vẹn nằm trong hộp, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Hoa Nhược Phàm bị một phen kinh hãi quá độ không thể nhẫn nhịn được nữa. Vì cây
đàn này mà con gái yêu của ông suýt bị đè nát đến không còn hình người, thiếu
chút nữa đã vĩnh viễn rời xa ông. Ông giơ cao cây vĩ cầm, không thương tiếc
định ném nó xuống đất.
“Không! Không! Con xin bố. Đừng phá hỏng đàn của con. Bố!” Hoa Lạc Lê khóc váng
lên.
Hoa Nhược Phàm buồn bã nhìn con nói: “Nếu bố không phá hủy nó, nó sẽ hủy hoại
con.”
“Không, con cầu xin bố, bố hãy đưa nó cho con. Bố, con thích vĩ cầm, con thực
sự thích nó. Cho dù con có mất đi đôi chân, con cũng ngồi xe lăn để kéo nó. Cho
dù thượng đế có lấy đi của con đôi tay, chỉ cần còn sống, còn hơi thở con cũng
sẽ không thôi nhìn vào nó. Nó không chỉ là một nhạc cụ đơn thuần, nó là một
phần sinh mệnh của con. Là một phần hòa trong hồn con. Bố con thực sự, thực sự,
thực sự – yêu – vĩ cầm.”
Nước mắt Hoa Lạc Lê không ngừng tuôn rơi, từng giọt từng giọt trong veo như kim
cương lấp lánh…
Nước mắt pha lê dưới ánh hoàng hôn vàng rực lại ánh lên sắc màu cầu vồng. Cho
dù biến thành bọt biển, nàng tiên cá vẫn xinh đẹp.
…
Sáng hôm sau, một nghìn không trăm mười một bông hồng được gói bọc gọn gàng,
đặt ở cổng sau của biệt thự Hoàng tử.
Hoa hồng nhiều quá. Lúc Hoa Lạc Lê vận chuyển thường bị rơi, cho nên có hai
người cùng nhau gánh vác, đường đi sẽ đỡ vất vả hơn nhiều.
Không phải là chín trăm chín mươi chín bông hồng mà là một nghìn không trăm
mười một bông.
Kết cục luôn không thể đẹp như trong tưởng tượng.
“Vườn hồng từ nay giao cho cậu, tớ phải đi rồi, không thể tiếp tục chăm sóc cho
nó.”
Hàn Ân Châu há hốc miệng, kinh ngạc hỏi lại: “Vườn hồng này cậu phải tốn một
năm vất vả khổ cực mới có được, không thể tùy tiện tặng cho người khác như thế
được.”
“Không, tớ không tùy tiện tặng nó. Nhưng tớ biết, chỉ cần là người thích anh Tử
Hiên, người đó nhất định sẽ tiếp tục tặng hoa cho anh ấy. Không phải à? Còn một
chuyện này nữa, tớ muốn nhờ cậu chuyển đến anh Tử Hiên món quà này – bánh
Tiramisu tớ tự làm lần cuối cùng.” Hoa Lạc Lê cười.
“Hoa Lạc Lê, khi nào cậu đi?” Nước mắt Hàn Ân Châu thi nhau rơi xuống, không có
lí do, chỉ là muốn khóc, nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn của Hoa Lạc Lê cô độc rời
xa… chỉ là muốn khóc… khóc to thành tiếng.
Cho dù bị đối xử bất công hay bị lừa gạt, Hoa Lạc Lê đều âm thầm chịu đựng một
mình, nửa lời giải thích hay khiếu nại cũng không có. Lẽ nào như vậy mới là
yêu? Tình yêu không cần lên tiếng?
“Tớ bay trưa nay. Hàn Ân Châu, tớ cũng chúc phúc cho cậu.” Hoa Lạc Lê hét to…
sau đó cũng khóc nấc. Cành hoa tử vi rung rung, cánh hoa đua nhau rơi xuống,
cánh hoa bay ngập trời…
Hàn Ân Châu không thể chịu đựng được cảm giác giày vò. Cô chủ động đến tìm Hàn
Tử Hiên và thú nhận tất cả.
Hàn Tử Hiên nghe xong chỉ trầm mặc, không biểu hiện gì, không nói năng gì. Anh
cầm một chiếc hộp đưa cho Hàn Ân Châu và nói: “Đưa cho Hoa Lạc Lê. Phiền cô
giúp tôi đưa nó cho Hoa Lạc Lê. Dặn cô ấy lên máy bay mới được mở.”
“Tại sao lại như vậy? Anh không muốn nói gì với cô ấy à? Cứ như thế này rời xa
cô ấy à?” Hàn Ân Châu nghe xong vừa gào vừa khóc.
Hàn Tử Hiên nói xong liền rời đi, ngay cả một chút dũng khí gặp Hoa Lạc Lê anh
cũng không có.
Thời gian trôi qua rất nhanh, cái bóng gầy guộc của anh trong tiết thu lạnh
lẽo, trở nên hư ảo khác thường… biến thành một chiếc lá phong. Hàn Tử Hiên
nhốt mình trong phòng, trên bàn là hộp bánh Tiramisu.
Chiếc bánh ngọt đó có năm tầng, màu sắc như một bông hoa sen tươi đẹp: lá xanh,
đế xanh, cánh hồng, cánh tím hồng, nhị vàng. Tầng trên cùng còn có hai hình đầu
người làm từ kem: một nam sinh và một nữ sinh. Bọn họ thân mật dựa đầu vào
nhau, cười tươi như ánh mặt trời, miệng cong lên hết cỡ, mắt vì cười quá cũng
híp lại thành một đường thẳng, bên cạnh bọn họ giống như trước đây là hai quả
dâu tây tươi ngon.
Hàn Tử Hiên giơ tay, ngón tay thanh tú mềm mại của một nhạc công, nhẹ nhàng cầm
chiếc bánh lên, nâng niu như khi chơi nhạc. Anh tự nói một mình – Mỗi năm sinh
một, một đứa gọi là Tiểu Lê, một đứa tên là Tiểu Hiên.
Giọt nước mắt trong veo rơi xuống chiếc bánh.
Tiramisu có nghĩa là – mang theo em, nhớ tới em, ở bên em.
Dưới ánh mặt trời rực rỡ, Tiramisu tan chảy… tan chảy…