Ba
giờ đêm, trong kí túc xá nữ. Đêm yên tĩnh. Tất cả chìm sâu trong giấc ngủ.
Đột nhiên.
Di động vang lên tiếng nhạc: Anh thực sự
sợ anh không đến kịp, anh muốn ôm lấy em, chạm tay vào nếp nhăn trên mặt của
em, dấu vết tháng năm giúp anh nhận ra đó chính ỉà em. Cho đến khi anh cạn sức.
Vì em anh nguyện dù có không cử động nữa cũng vẫn ngắm nhìn em. Cho đến khi cảm
nhận được sợi tóc của em, nhuốm màu tuyết trắng, đến khi ánh mắt trở nên mơ hồ,
đến khi không còn hơi thở, để chúng ta như hình với bóng, vĩnh viễn không lìa
xa…
Hoa Lạc Lê rúc sâu vào chăn ấm ngủ tiếp.
Tiếng chuông lại tiếp tục réo rắt: Nếu ngay cả
thế giới này, anh cũng muốn vứt bỏ thì ít ra cũng còn có em đáng để anh trân
trọng, và em có mặt ở đây đúng là kì tích của cuộc đời này, kể cả khi anh có
thể quên cả thế giới này, cũng không muốn bặt tin em…
Bài hát tình cảm “ướt át” này do đích thân Hàn Tử Ngang đại thiếu gia chọn và
đặt làm nhạc chuông cho điện thoại của Hoa Lạc Lê. Lúc nghe bài hát này, Hoa
Lạc Lê thấy buồn cười rũ rượi, không ngờ một kẻ qua loa đại khái, vô tâm vô
tính như Hàn Tử Ngang lại chọn bài hát như vậy làm nhạc chuông điện thoại.
Chiếc điện thoại di động này cũng là của Hàn Tử Ngang, anh ta không ngừng quấy
nhiễu Hoa Lạc Lê, không chỉ là lúc lên lớp, ngay cả thời gian nghỉ ngơi buổi
tối của cô cũng bị chiếm dụng.
Chiếc điện thoại này giống hệt như đại nhân miệng to Hàn Tử Ngang, lúc không có
chuyện thì không sao nhưng một khi đã tham gia vào việc quấy nhiễu thì không
ngừng kêu la.
Mà anh ta bắt đầu giống hệt một bà già lắm lời thế không biết, động tí là mở
máy nói với cô không biết mệt mỏi, lại còn chuyên nói với cô những chuyện trên
trời dưới biển, chẳng chút quan trọng, chẳng tí liên quan, chỉ tổ lãng phí thời
gian và tiền bạc. Mà quỹ thời gian của Hàn Tử Ngang đương nhiên là vô hạn, cho
nên anh ta chẳng hề cảm thấy có vấn đề gì khi gọi điện thoại như vậy, tiền bạc
lại càng khỏi phải nói, Hàn Tử Ngang chỉ nghĩ đến chuyện tiêu tiền cũng đủ đau
đầu rồi, làm sao có thể biết người khác phải làm lụng vất vả mới có thể kiếm
được tiền. Cho nên lãng phí thời gian và tiền bạc như vậy, đương nhiên anh ta
làm sao biết xót ruột.
Tiếng chuông vẫn ồn ào réo vang như không muốn dừng lại: Anh
sợ rằng thời gian qua nhanh sẽ làm anh không kịp nhìn kỹ em, anh cũng sợ thời
gian trôi quá chậm, ngày đêm lo lắng sẽ mất em, lo lắng có một đêm thôi mà đầu
tóc đã bạc trắng, làm sao để mãi mãi không cách xa… Nếu ngay cả thế giới này,
anh cũng muốn vứt bỏ thì ít ra cũng còn có em đáng để anh trân trọng, và sự có
mặt của em ở đây đúng là kỳ tích giữa cuộc đời này, kể cả khi anh có thể quên
cả thế giới này, cũng không muốn bặt tin em…
Cô bạn Trương Lộ Lộ ngủ bên dưới giường Hoa Lạc Lê không thể chịu nổi nữa. Từ
khi Hàn Tử Ngang bắt ép Hoa Lạc Lê sử dụng chiếc di động đời mới, tất cả nữ
sinh trong kí túc xá nữ đều bị làm ồn đến phát điên… Bây giờ đến bài hát Ít
nhất còn có em của Lâm Ức Liên, nữ sinh
trong kí túc xá chỉ có cảm giác cực ghét, thậm chí bọn họ còn đổi tên nó thành
“Âm thanh khủng bố lúc nửa đêm.”
Hoa Lạc Lê, con gái gì mà ngủ say như heo sữa, trời có đột nhiên sập xuống chắc
cậu ta cũng vẫn ngủ như thường, có khi bị đè chết rồi cũng còn chả biết nữa ấy
chứ – đã thế lúc ngủ lại còn đeo tai nghe, nghe CD.
Trương Lộ Lộ trèo lên giường Hoa Lạc Lê, lay lay cho cô tỉnh lại.
“Hoa Lạc Lê! Hoa Lạc Lê! Mau dậy đi! Mau dậy!…
Có điện thoại! Di động của cậu! Lại kêu nữa này! Cậu mà không mau dậy, tất cả
chúng tớ sẽ gặp rắc rối to!”
Cuối cùng, Lộ Lộ chỉ còn hạ sách là vẩy nước vào mặt Hoa Lạc Lê.
“Hả, gì thế cháy à?”
Hoa Lạc Lê mặt đầy nước, ngồi bật dậy.
“Không phải cháy mà là thần kinh bọn tớ đang bị tra tấn! Tiếng chuông quỷ quái
của cậu so với việc khiến người ta phát sốt còn kinh khủng hơn nhiều. Nóng, sốt
chẳng qua chỉ là cảm giác khó chịu ngoài da còn tiếng chuông quỷ quái của cậu
không chỉ cắt vào da thịt bọn tớ mà còn là thuốc độc đối với hệ thần kinh nhạy
cảm của mọi người.”
Lộ Lộ nói liền một mạch, không kịp thở, trong mắt có hai ngọn lửa cháy bừng
bừng, nhìn chằm chằm vào điện thoại lại tiếp tục reo lên.
“À, chuyện này, xin lỗi cậu.”
Hoa Lạc Lê nhận điện thoại đầy vẻ biết lỗi.
“A lô!” Hoa Lạc Lê giận dữ.
“Anh không ngủ được, làm thế nào bây giờ?” Đầu dây bên kia, giọng Hàn Tử Ngang
giống như đứa trẻ nửa đêm tình dậy tìm mẹ làm nũng.
“Tôi không phải là mẹ của anh, làm sao biết được.” Hoa Lạc Lê không chút khách
khí, từ chối thẳng thừng.
“Lạc Lê, anh hình như đang bị sốt… đau đầu nữa…”
“Cái này… chuyện này phải nói với người nhà anh chứ…” Cục tức của Hoa Lạc
Lê xẹp xuống như bông bị hút hết không khí.
Nhiều lúc đôi với Hàn Tử Ngang, cô cảm thấy mình như trợ lí của mẹ anh ta, bất
kể việc gì, kể từ việc nhỏ như móng tay anh ta cũng gọi điện cho cô, không có
chuyện lại càng thích gọi điện tìm cô. Có lần cô nấu một bát chè khoai ngọt
lịm, anh ta nếm thử, sau đó ngày nào cũng bắt cô nấu cho anh ta ăn, cô không
nấu, anh ta cứng đầu nhất định không chịu ăn cơm.
Chẳng hiểu sao tự nhiên cô lại làm đổ chiếc bánh kem xuống mặt anh ta để giờ
đây phải gánh chịu phiền phức suốt ngày như thế này. Bây giờ người đau khổ
nhất, chỉ có cô, Hoa Lạc Lê.
“…”
Đầu dây bên kia không nghe thấy tiếng nữa.
“A lô! Hàn Tử Ngang, anh nói gì đi, anh cúp máy rồi à?”
“Anh đang…” Giọng nói yếu ớt, khàn đục như người bị nghẹt mũi, giống như bị
cảm thật.
“Anh làm gì mà để cảm lạnh vậy? Trời mùa đông rồi mà anh không chú ý giữ ấm cơ
thể. Anh cho rằng anh là một đứa trẻ chắc? Thật là! Bị cảm rồi sao còn không
chịu uống thuốc? Anh bị cảm bao lâu rồi? Người nhà anh đâu? Làm sao không ai
biết chuyện này, anh mau nói đi.” Hoa Lạc Lê hỏi dồn dập một loạt.
Lộ Lộ trợn tròn mắt, thật không dám tưởng tượng, ác quỷ hoàng tử của học viện
thường ngày hô phong hoán vũ vậy mà bây giờ lại bị tiểu nha đầu Hoa Lạc Lê dạy
bảo. Nếu như trước đây Hàn Tử Ngang là phần tử bất hảo thì lúc này Hoa Lạc Lê
đích thị là một mụ phù thủy độc ác.
“Chuyện là như thế này, trưa hôm qua, lúc anh đi dạo bên hồ bơi, không cẩn thận
làm rơi con búp bê SD xuống hồ, cho nên anh mới nhảy xuống đó vớt nó lên… Hắt
xìììì…” Đầu dây bên kia vang lên tiếng hắt xì rất to.
“Hừm! Anh đang bị bệnh, búp bê SD rơi xuống hồ, gọi người làm đến lấy là được
rồi, anh nhảy xuống nước làm gì? Thật là đại ngốc!” Hoa
Lạc Lê một tay chống nạnh, một tay cầm điện thoại, lớn tiếng mắng.
Trương Lộ Lộ lại trợn mắt nhìn tư thế này của Hoa Lạc Lê, nghi ngờ mắt mình
nhìn nhầm, sau khi đưa tay dụi dụi mắt, miệng méo xệch đầy thất vọng – Hoa Lạc
Lê chắc chắn là phù thủy, lại còn là loại phù thủy bất khả chiến bại trong vũ
trụ này.
“Không thể được! Anh không thể bỏ mặc nó được. Nó cũng tên là Hoa Lạc Lê, khuôn
mặt và hình dáng của nó đều đẹp như em. Ngày nào anh cũng ôm nó ngủ cùng, không
có nó anh không thể ngủ được… Hắt xì… hắt xì… hắt.. .xì…” Một tràng những
tiếng hắt xì vang lên sau câu nói của Hàn Tử Ngang.
Hoa Lạc Lê mặt tôi sầm lại, xị hẳn xuống.
Anh ta thật quá đáng. Dám đem cái tên mỹ miều của cô ra đặt cho một con búp bê
SD. Thật sự rất quá đáng. Nhưng nghe anh hắt hơi liên hồi, lòng cô lại có chút
lo lắng.
“Anh uống thuốc chưa?”
“Hụ hụ… anh không bị bệnh, không cần phải uống thuốc. Anh ghét uống thuốc
lắm, vô cùng ghét…”
Hoa Lạc Lê thầm nguyền rủa, đồ cứng đầu này, thật bó tay với anh ta.
“Vậy người nhà anh đâu? Không
ai chăm sóc cho anh à?”
“Không có, anh quen rồi. Cả nhà đều sống ở nước ngoài, một năm nhiều nhất là về
hai lần, mỗi lần về ở lại một tuần. Anh sống có một mình…”
“Vậy trước đây anh ốm thì làm thế nào? Còn Hàn Tử Hiên nữa. Trước đây không ở
cùng anh à?” Hoa Lạc Lê tự nhiên cảm thấy có chút xót xa trong lòng.
“Ố, Hàn Tử Hiên, ha ha, hụ hụ,… anh mới quen ba từ này gần đây thôi. So với
bố mẹ anh, cậu ta càng xa lạ hơn.” Đầu dây bên kia, Hàn Tử Ngang không ngừng
ho.
“Cái gì? Anh nói vậy là có ý gì? Hàn Tử Ngang.”
“Bọn anh từ nhỏ đã không sống cùng nhau. Anh không có chút kí ức nào về cậu
ta.” Hàn Tử Ngang nói thản nhiên.
Trái tim Hoa Lạc Lê đột nhiên lay động, rồi lại thấy trống rỗng, giống như có
một con dao vừa chọc vào đó và khoét đi một lỗ.
Năm đó tám tuổi, lúc gặp Hàn Tử Hiên, anh giống như một thiên sứ bị lãng quên,
một mình cô độc đứng bên góc tường, ánh trăng đổ xuống người anh lạnh lẽo.
“… Hoa Lạc Lê, nếu có một ngày anh đột nhiên chết đi, em sẽ vì anh mà rơi
nước mắt không?”
“Hừ, Hàn Tử Ngang, anh nói linh tinh gì thế. Thật là điên rồ! Anh đợi chút, tôi
sẽ đến chỗ anh ngay.”
“…”
Đầu dây bên kia không thấy trả lời.
“A lô, tiểu tử ngốc, anh có nghe thấy không đấy? Anh cúp máy rồi à?”
“Anh… anh thèm ăn chè khoai…”
“Biết rồi, tiểu tử thối, đợi tôi đến.”
“Để anh cho xe đến đón em… Hoa Lạc Lê.”
Hoa Lạc Lê vội vã thay quần áo, ba giờ mười lăm phút đêm, bước xuống dưới sân
kí túc xá.
Tất cả các nữ sinh ngầm đưa mắt nhìn nhau kinh ngạc – girl hậu đậu Hoa Lạc Lê
vừa mắng hoàng tử Hàn Tử Ngang là đồ ngốc, tiểu tử ngốc, tiểu tử thối. Trời ạ!
Girl hậu đậu Hoa Lạc Lê chán sống rồi hay sao, dám dùng những từ ngữ khiếm nhã
như vậy để gọi hoàng tử của bọn họ. Nhưng dù trong lòng không thích đến mấy bọn
họ cũng không dám biểu lộ, bởi vì những cái tên khiếm nhã ấy lại được Hàn Tử
Ngang vui vẻ tiếp nhận. Hu hu…
Trong biệt thự Hoàng tử, Hoa Lạc Lê bận rộn dọn dẹp lại phòng cho Hàn Tử Ngang,
phòng anh ta vừa lộn xộn vừa bẩn như cũi chó. Rải rác trong phòng là búp bê SD,
khăn trải bàn, ga trải giường, tranh ảnh… rơi vãi ngổn ngang. Mấy bức tranh
màu sắc tươi sáng, phong cách tả thực cũng có, phong cách trừu tượng cũng có, còn
có cả một số bức giống tranh thủy mặc Trung Quốc…
Hàn Tử Ngang ngoan ngoãn ngồi bên bàn, nhấm nháp chè khoai ngọt lịm.
“Này, Hàn Tử Ngang, làm sao mà phòng anh bừa bộn như bãi rác thế này. Anh nhìn
lại phòng của anh xem, không phải anh cố tình bày bừa trong phòng để chứng minh
với cả thế giới là anh sinh ra từ bãi rác đấy chứ?” Hoa Lạc Lê người đổ mồ hôi,
vừa thu dọn vừa quát mắng.
“Hừm!” Mặt Hàn Tử Ngang xị xuống, tối sầm lại.
“Cốc” một tiếng, Hoa Lạc Lê đi tới, tay khum lại, gõ vào cái trán cứng như khúc
gỗ của Hàn Tử Ngang, bị bất ngờ, không phòng bị, lại thêm Hoa Lạc Lê ra tay khá
mạnh, cái trán cứng như gỗ của Hàn Tử Ngang đỏ ửng lên, rồi nổi u giống như cái
bánh bao nhân thịt.
“Hu hu… Bạn Hoa Lạc Lê, mắng tôi bạn cũng mắng rồi, cớ sao còn phải đánh tôi
nữa.”
Gia nhân trong biệt thự hoàng tử chỉ biết đứng một bên trợn mắt nhìn thiếu gia
nhà bọn họ bị cô gái hung dữ cốc cho nổi u trên trán. Nhưng không một ai dám ho
he lên tiếng bởi vì đã sớm thấy thiếu gia của họ vui vẻ chấp nhận, dù có đau
thật đấy nhưng cũng chỉ dám “hu hu” mấy tiếng lấy lệ rồi vui vẻ chấp nhận vô
điều kiện. Hey, có lẽ bị áp bức quen rồi nên không có phản kháng.
“Này, Hàn Tử Ngang, tất cả chỗ này đều là do anh vẽ à? Có cả màu sắc sặc sỡ và
màu trắng thuần khiết.” Hoa Lạc Lê thu dọn, gom trong tay Tất nhiều bức vẽ của
anh.
“Những bức tranh này vẽ theo phong cách Matisse, màu sắc đương nhiên càng dữ
dội càng hoàn hảo.” Hàn Tử Ngang đã ăn hết bát chè khoai thứ sáu nhưng tay vẫn
tiếp tục giữ cái bát trống trơn hướng về Hoa Lạc Lê chờ đợi ánh mắt như một đứa
trẻ đợi mẹ đi chợ về.[Matisse: Nghệ sĩ
người Pháp, là người tiên phong của trường phái dã thú. Ông được đánh giá là
bậc thầy trong nghệ thuật sử dụng màu sắc.]
Hoa Lạc Lê khóe miệng giật giật, tiếp tục múc chè khoai cho anh. Anh chàng này
giống người bị cảm sao? Sao có thể cắm cúi ăn như thể cả tuần nay chưa được ăn
gì như vậy?
Hàn Tử Hiên và Hàn Tử Ngang tuy là anh em sinh đôi nhưng chịu khó để ý một chút
là có thể phân biệt được. Hàn Tử Ngang tuy có lúc ngang bướng và độc đoán nhung
đôi mắt anh lại trong sáng, thuần khiết như ánh mắt của trẻ nhỏ. Còn Hàn Tử
Hiên tuy luôn điềm đạm, lịch sự nhưng đôi lúc khiến người khác có cảm giác ánh
mắt anh có gì đó ranh ma, láu lỉnh như mắt cáo.
“Phong cách Matisse là thế nào?” Hoa Lạc Lê vừa lật xem tranh vừa hỏi.
Nói thật, cô thích những bức họa đơn thuần dùng màu sắc như thế này, màu sắc
kết hợp rất táo bạo, tạo cảm giác mới lạ cho người xem. Giống như một thứ cổ
vũ, một loại an ủi hoặc như một cái ghế đặc biệt có thể giúp người ngồi trên nó
tiêu trừ mọi phiền muộn, âu lo.
“Trường phái dã thú (Fauvism hay Les Fauves) là một trường phái nghệ thuật tồn tại trong thời
gian ngắn của một nhóm họa sĩ hiện đại. Trong khi phong cách nghệ thuật dã thú
bắt đầu từ năm 1900 và kéo dài qua năm 1910, thì trường phái này chỉ tồn tại
trong vòng ba năm, 1905 đến 1907, và có ba cuộc triển lãm. Đứng đầu trường phái
này là họa sĩ Henri Matisse người Pháp. Trường phái Dã thú có sự phản kháng
mạnh mẽ chống lại trường phái ấn tượng, chống lại sự mất mát không gian do dùng
quá nhiều ánh sáng, do sự phân tích tỉ mỉ, không theo quy luật nào, vì thế chỉ
là sự ngẫu nhiên và không có suy tính trước. Sự cần thiết cho họa sĩ trường
phái dã thú là màu sắc, chứ không phải vẽ như thấy trong thực tế, mà là phải
sáng tạo sắc độ. Bức tranh là một bố cục nhiều màu, không phải là sự sao chép
thiên nhiên; là sự liên tục tạo hình sống động, không phải là cảnh sắc vặt vụn,
là một sự bố cục màu sắc mạnh bạo, không phải là sự tình cờ đẹp mắt.” Hàn Tử
Ngang vừa nói vừa tiếp tục ăn chè khoai, cứ như ăn chè khoai mới là thú vui lớn
nhất trên đời.
Ngay sau đó, anh tiếp tục giơ cái bát trống trơn về phía Hoa Lạc Lê. Hoa Lạc Lê
trong lòng có chút ai oán – Trời đất! Tiểu tử thối này định biến cô thành mẹ và
người hầu của anh ta chắc.
“Bức này là…?” Hoa Lạc Lê lấy ra mấy bức tranh khác.
“Những bức đó vẽ theo trường phái ấn tượng. Bậc thầy của trường phái ấn tượng
này gồm có Van Gogh, Gauguin, Cezanne.” Hàn Tử Ngang chỉ vào bức tranh giải
thích.
“Anh… anh thích vẽ lắm à?” Hoa Lạc Lê không thể không thừa nhận, tên tiểu tử
thối mà cô ghét nhất này là một tài năng hội họa.
Lẽ nào, cả hai anh em nhà này đều là những người siêu phàm? Hàn Tử Hiên thần
đồng thiếu niên cô đã sớm được thấy rồi. Nhưng Hàn Tử Ngang lại giống như một
đứa trẻ nhạy cảm và tinh tế cho dù anh có cái nhìn sâu sắc trước mọi việc nhưng
ánh mắt anh thì mãi mãi giữ được vẻ trong sáng như ánh mắt của trẻ nhỏ.
“À, trước đây, khi không có ai bên cạnh, anh thường vẽ để giết thời gian.”
Hoa Lạc Lê ngắm nghía những bức tranh rất lâu. Mười lăm lăm trước, Hàn Tử Ngang
bốn tuổi đã bắt đầu vẽ tranh. Đó là một bức chân dung cả gia đình, có bố, mẹ và
cậu em Hàn Tử Hiên.
Năm tuổi, Hàn Tử Ngang vẫn tiếp tục vẽ tranh, trong tranh không có Hàn Tử Hiên.
Mười tuổi, chỉ có một mình anh, cô độc một mình, bị vứt bỏ lại. Anh cô đơn ôm
con búp bê SD ngồi trên cát, miệng mím chặt, mắt ươn ướt, trên bức tranh rơi
đầy nước mắt buồn thương.
Người trong tranh năm sau lại ít hơn năm trước. Cuối cùng chỉ còn lại phong
cảnh. Là phong cảnh ở rất nhiều nơi khác nhau.
Hoa Lạc Lê nhìn những bức tranh, trong lòng có chút chua xót, một cảm giác buồn
khó gọi thành tên. Có lẽ là do cô thấy đồng cảm, cô từ nhỏ đã là một đứa trẻ
không có mái ấm gia đình, có những nỗi buồn chỉ biết âm thầm chịu đựng trong lòng.
Đây chính là lý do vì sao anh chàng này bốn tuổi đã gắn bó với đàn thiên nga. Đều
là hoàn cảnh tạo nên.
“Này, Hàn Tử Ngang, anh có thể dạy cho tôi một chút về vĩ cầm được không?”
“Dạy phần nào?”
“Là phần bấm dây, tôi vẫn còn có chỗ chưa hiểu lắm.”
Lạc Lê lấy cây đàn ra, chinh lại tư thế, cây vĩ cầm màu cam rực rỡ trên tay cô.
Hàn Tử Ngang đưa tay vuốt nhẹ lên cây đàn, ánh mắt sâu thẳm, dường như suy nghĩ
của anh đang lạc đến một miền xa nào đó.
Hàn Tử Ngang cẩn thận quan sát tư thế chơi đàn của Hoa Lạc Lê một lượt, giúp cô
chỉnh lại cánh tay một chút, nghiêm khắc nói: “Kĩ thuật bấm dây đã nói rất kĩ
với em lần trước rồi, thật là ngốc, muốn anh nói đến mấy lần nữa đây. Kĩ thuật
bấm dây quan trọng nhất là vị trí ngón cái tay phải, ngón trỏ và ngón út đặt
nhẹ ở trên dây cung, cảm nhận độ rung của dây”.
“Anh chơi vĩ cầm lâu rồi, nhạc lí đều đã học qua. Tôi bây giờ mới học, đương
nhiên không thể thông thạo như anh ngay được. Hừm! Anh không thể chỉ bảo nhẹ
nhàng hơn được hay sao?” Cô còn chưa nói hết câu,
tên tiểu tử Hàn Tử Ngang chết tiệt đã thẳng tay vặn lại cánh tay cô, coi như
một sự trừng phạt.
Hoa Lạc Lê bặm môi, trợn mắt lườm Hàn Tử Ngang – tiểu tử thối này không phải
đang báo thù cái cốc đầu lúc trước của cô đấy chứ? Kết quả, anh lại nói một câu
làm cô muốn phát hỏa:
“Da của em mềm thật đấy, giống như kẹo bông, xốp mềm ngọt ngào…”.
“Anh…”
Hàn Tử Ngang đáy mắt mờ nước, anh vô thức đi vòng qua phía sau cô, đỡ lấy tay
cô, giúp cô điều chỉnh vị trí ngón tay trên dây đàn.
Hơi thở ấm áp của anh mơn man trên cổ cô nhột nhột, anh nói khẽ: “Nhìn thấy
không? Nếu tay em bấm vào phần cuối dây này, âm thanh tiếng đàn phát ra sẽ vang
hơn khi đặt ở phần đầu rất nhiều”.
Anh tiếp tục hướng dẫn cô sử dụng vĩ đàn. Hoa Lạc Lê thấy mặt đất hình như đang
chao nghiêng, mùi thơm trên cơ thể anh phảng phất trước mũi cô, mùi nước hoa
Versace trộn lẫn với hơi thở ấm áp, cho cảm giác ngọt ngào và nam tính.
“Còn nữa, em phải để cơ thể thả lỏng, hai chân đứng rộng bằng vai, cơ thể cân
bằng, hai vai buông tự nhiên, chân trái khẽ bước lên một chút. Nhìn đây, cây vĩ
cầm phải đặt chính giữa xương đòn vai trái, vai trái nhích lên trên một chút để
đàn được giữ chắc ở vị trí giữa vai và hàm. Hướng cần đàn bằng với hướng mắt
nhìn thẳng. Đặt cần đàn vào giữa khe ngón tay cái và ngón tay trỏ. Đầu ngón tay
hướng vào dây đàn, cùi chỏ vuông góc và khép hơi sát vào thân, tránh dang rộng
ra ngoài… Đó là những điều cần đặc biệt chú ý.”
Hoa Lạc Lê nắm chặt tay, lòng bàn tay toát mồ hôi, anh đứng gần cô quá. Vì
chiều cao hơn hẳn của anh so với cô, cho nên Hoa Lạc Lê chỉ có thể nhìn thấy
yết hầu của Hàn Tử Ngang không ngừng chuyển động lên xuống khi anh nói. Giọng
nói của anh vang lên đầy mê hoặc.
“Còn điều này nữa. Tay trái của em phải đặt
trên cổ đàn, giữ cổ đàn cao ngang với mũi của em.” Hàn Tử Ngang nâng tay cô
lên, tiếp tục bổ sung.
Hoa Lạc Lê chỉ khẽ gật đầu. Trời đất, chân cô sắp khuỵu xuống rồi. Anh ta đứng
sát bên cô, không chút khoảng cách.
“Hiểu thế nào về liên cung, thế nào là âm đơn, thế nào là hợp cung không? Kéo
anh nghe thử xem nào!”
Hàn Tử Ngang đương nhiên không biết được Hoa Lạc Lê trong lòng đang nghĩ gì,
càng không biết cô đang lúng túng đến thế nào, tiếng anh vẫn ngọt ngào bên tai
cô. Từng lời từng lời nhẹ nhàng như hoa bồ công anh ngoài cánh đồng tung bay
trong gió, từng bông từng bông trắng muốt bay lên, bay lên.
“Tôi… tôi bây giờ… vẫn chưa nắm được hết…”
Giọng Hoa Lạc Lê có chút run run, giống như lá cây theo gió rụng xuống mặt hồ
bị những gợn sóng hồ xoay vòng trên mặt nước.
“Vậy khả năng nghe của em có tốt không? Liên dây là một dây có thể kéo ra nhiều
giai điệu, song âm là hai dây đồng thời phát ra âm thanh, âm thanh rõ nét và
vang vọng. Hợp âm là ba hoặc bốn dây cùng phát ra âm thanh, âm thanh dày, mạnh
mẽ. Các kỹ thuật kéo như spiccato và staccato các cung được nẩy lên như đàn
dương cầm tạo ra chuỗi âm thanh sống động. Tùy vào bàn tay kéo vĩ mà âm thanh
phát ra từ đàn sẽ mang màu sắc khác nhau, có khi sống động, tươi vui, có lúc
trầm ngâm, khi huyền bí.”
Nói đến không khí huyền bí, Hoa Lạc Lê không khỏi cảm thấy nhột nhột trên cổ.
Trời ơi, sao anh không đứng cách xa ra một chút.
“Ngoài kéo vĩ em còn có thể gẩy đàn. Kĩ thuật gẩy trên dây đàn được gọi là
pizzicato hoặc pizz. Tay phải giữ chắc vĩ và
gẩy bằng ngón giữa. Âm thanh tạo ra có chút mơ hồ, có thể biểu hiện sự yên
tĩnh, mênh mông hoặc dựng lại không khí thanh khiết dưới ánh trăng, âm thanh
nhẹ, dịu lúc này có thể dệt nên một thế giới mộng ảo.”
Nói xong Hàn Tử Ngang giành lấy vĩ, kéo cho cô nghe thử, hết lần này đến lần
khác với những kĩ thuật kéo, gẩy khác nhau. Mồ hôi trong lòng bàn tay Hoa Lạc
Lê toát ra càng lúc càng nhiều, không thể khống chế được. Bàn tay Hàn Tử Ngang
to và dày, mạnh mẽ, có lực, một cách chậm rãi, từ từ điều chỉnh bàn tay kéo vĩ
của cô.
Anh chầm chậm buông tay cô ra. Cuối cùng Hoa Lạc Lê cũng đã có thể thở phào nhẹ
nhõm.
Hàn Tử Ngang lúc này cũng đang cố kiềm chế cảm xúc, mùi hương hoa hồng thanh
khiết trên cơ thể cô thật khiến người ta mụ mị. Anh cười cười trấn tĩnh, đi vào
trong phòng mang ra cho cô một số đĩa CD và sách âm nhạc.