Hôn lễ vừa hoàn mỹ lại lãng mạn, ngày hôm sau, Yến Hồi Ôn dẫn Lục Sơ Dương trở về một chuyến Chu gia xem ông ngoại, cùng cha mẹ nói rõ, buổi tối cùng Lục Sơ Dương ngồi máy bay trở về.
Những đội viên khác buổi sáng liền trở về đội trước rồi.
Ăn xong cơm tối, tài xế Chu gia chở hai người bọn họ đi phố thương mại đón Lâm Tại Ngôn với Tần Các, lại đi về chợ chim cây cảnh đón Triệu Nhiên. Cuối cùng, tiến đến một hội sở lâm viên gọi là Cổ Xuyên.
Cổ Xuyên là hội sở suối nước nóng nổi tiếng ở Hội Thành, mỗi căn biệt thự có một suối nước nóng.
Bởi vì sắp phải trở về đội, Giang Châu liền dẫn mọi người đến đây, mời một bữa cơm.
Thời gian vẫn còn sớm, tài xế đem xe dừng ở bên ngoài lâm viên, sau khi xuống xe bọn họ đi bộ tiến vào. Vừa đi, Lâm Tại Ngôn vừa cảm khái không khí tiểu tư bản nơi này, người trí thức chính là biết hưởng thụ.
Con đường quanh co, giống như vẽ ra.
Tìm đến căn biệt thự đó, Lâm Tại Ngôn ấn chuông cửa, mở cửa là vợ mới cưới của Giang Châu, xinh đẹp lại phóng khoáng.
“Chào chị dâu!” Lâm Tại Ngôn đùa giỡn,”Chúng tôi đến dẫn người rồi.”
“Đừng nhiều lời, nhanh tiến vào, bên ngoài lạnh.” Cô ấy đem cửa mở ra nhường đường.
Bữa cơm bên trong vừa kết thúc, người một nhà đang ngồi trong sô pha nói chuyện. Bọn họ cùng đi qua, nhiều thêm người trẻ tuổi, không khí rõ ràng trở nên thoải mái hơn.
Nói chuyện phiếm hơn mười mấy phút.
Đột nhiên, Lục Sơ Dương đứng dậy, ngón trỏ đặt kề sát lên bên môi tỏ ý chớ lên tiếng.
Đại khái đồng đội so với mẹ ruột còn muốn ăn ý hơn, nhìn thấy anh mắt của Lục Sơ Dương quét lên cửa lớn phòng khách, lập tức phản ứng lại không thích hợp, luồn xuống nơi có thể quan sát bên cạnh cửa sổ.
Chỉ chốc lát dùng tay ra hiệu trả lời.
Sau khi Lục Sơ Dương nhìn xong, phân tích một chút, lấy ra di động gọi cho chi đội trưởng: “Số hai xuất hiện, 18 người, có trang bị vũ khí.” Không ngoài ý muốn, là đến bắt cha vợ của Giang Châu.
Nhưng nếu nhìn thấy đội đặc chiến bọn họ, sẽ càng thê không chút lưu tình, muốn phải giải quyết hết bọn họ.
Sau khi đội trưởng bên kia liên hệ với cấp trên xong trả lời, vòng đi, bảo vệ an toàn của người dân, đặc công mười phút nữa tới nơi.
Có chút khó khăn.
Yến Hồi Ôn phán đoán sắc mặt của Lục Sơ Dương, nhìn thấy ánh mắt ánh mắt của anh rơi trên cánh cửa sổ nhà bếp ở tầng một. Lúc trực giác của cô không tốt, quả nhiên nghe thấy anh đơn giản chỉ thị cho Triệu Nhiên: “Dẫn mọi người đi.”
“Lầu 2, từng người tự ẩn nấp.” Lần hai ra chỉ thị là đối với Lâm Tại Ngôn và Giang Châu.
Yến Hồi Ôn biết nên trước tiên nghe theo lời anh, núp vào, chờ đến khi Sơn Ưng tiến vào, mới đi liền rất khó khăn.
Cô mở miệng, ánh mắt đuổi theo thân người của Lục Sơ Dương, giống như giây tiếp theo người này liền muốn biến mất. Cô bị suy nghĩ của bản thân dọa sợ, đôi mắt liền đỏ lên.
Lục Sơ Dương cầm lấy áo khoác của cô trên sô pha, sau khi hướng lên người cô bọc lấy, tiến gần đến mắt cô, nhìn chăm chú nửa giây, lập tức đem cô xoay đi, đẩy hướng về phía nhà bếp: “Ra ngoài đợi anh.”
Cô nhào ngược lại, ôm lấy cổ anh: “Không thể cùng đi sao?”
Không thể, bọn họ phải giữ chân Sơn Ưng, những người khác mới có thể an toàn.
Gần như đều không tới một phần nghìn giây, Yến Hồi Ôn trượt xuống nắm tay thành đấm hướng về phía nhà bếp mà đi, mặt đầy nước mắt.
Triệu Nhiên vừa đem cửa nhà bếp đóng lại, nghe thấy tiếng bước chân đều bị dẫn đến lầu 2, lầu hai có rất nhiều phòng, bọn chúng đại khái cần tìm một hồi. Cậu mở cửa sổ ra, trước một bước nhảy ra ngoài, xác định an toàn xong, nhanh chóng giúp đỡ người bên trong ra ngoài.
Lục Sơ Dương đi thẳng vào bên trong, thận trọng quan sát mỗi căn phòng đi qua, trong đầu nhanh chóng ước đoán bản đồ mặt bằng của tòa kiến trúc này.
Anh vẫy tay, ba người đẩy của tiến vào căn phòng thứ hai ngay cửa cầu thang.
Sau khi tiến vào, anh hạ lệnh im lặng chờ đợi.
Phòng ốc là phong cách châu âu, nhiều tủ gỗ, Lâm Tại Ngôn nhảy lên một đỉnh tủ bên cạnh cửa, Giang Châu ẩn núp vào phía sau rèm cửa không thể quan sát tới vả lại có tầm nhìn lớn, Lục Sơ Dương dán vào cửa mà đứng.
Ở trong một căn phòng, ba người phân tán ẩn núp chờ đợi chiến đấu.
Máy lạnh khô hanh ở chính giữa sưởi làm người ngột ngạt, Lục Sơ Dương thậm chí dùng hai giây suy nghĩ, Yến Hồi Ôn ở bên ngoài so hay không lạnh.
“Đến rồi.” Anh dùng tay ra hiệu ở phía sau, dưới bất kỳ tình huống nào, anh đều tuyệt đối bình tĩnh tự chủ.
“Ầm…..” Cửa bị một cước đá mở.
Một tên, hai tên…
Tên thứ tư.
Lục Sơ Dương lấy dao găm quấn lên cổ của hắn, nâng đầu gối đá bất tỉnh một tên khác, Lâm Tại Ngôn nhảy xuống chụp lấy cổ một tên hai chân vặn một cái. Tên tiến vào đầu tiên cảm nhận được nguy hiểm hoảng sợ xoay đầu, bị Giang Châu từ phía sau một đấm nện xuống.
5 giây, yên lặng không một tiếng động
Bọn họ cởi xuống trang bị của bốn tên này, áo lót chống đạn, thiết bị nhìn đêm…….súng đều thu lại.
“Hai người lầu hai, tôi xuống dưới.” Lục Sơ Dương lập tức ném xuống mệnh lệnh, nhặt súng liền đi,”Giang Châu, đem đèn tắt đi.”
Vừa dứt lời, đã không nhìn thấy nửa thân ảnh của Giang Châu.
Ngay sau đó, đèn chùm pha lê mộc lan đang treo ở chính giữa phòng khách, “bùm” một tiếng một đóa mộc lan nổ tung, tiếng súng nhỏ đến không nghe thấy, súng này là loại đã gắn ống giảm thanh. Đèn chùm pha lê hướng theo chiều kim đồng hồ, một đóa mộc lan theo đó lại một đóa nổ tung, tắt ngúm.
Cho đến khi cả căn biệt thự chìm vào bóng đêm.
Phòng khách xuất hiện rối loạn, giọng nói lạnh như băng của Sơn Ưng ra lệnh cho bọn chúng chú ý chỗ ẩn nấp.
Chính tại lúc này, Lục Sơ Dương từ cửa cầu thang đi ra, giống như một chú cá cuối cùng tiến vào nước, không tiếng động từ lan can nhảy xuống, ẩn mình nấp vào một góc, dùng thiết bị nhìn đêm quan sát xung quanh.
Sơn Ưng vẫy tay, đại đa số bọn chúng đi lên lầu hai.
Lâm Tại Ngôn giấu mình sau cửa, vừa mới đánh ngã một tên, sau lưng lập tức có người giơ súng vào anh ta. Anh ta cũng không xoay lại, dùng cánh tay ghì lấy cổ đang hướng về phía trước của người đó, quật ngã về phía sau, liền nghe thấy tiếng súng giảm thanh.
Người nấp phía sau giơ súng đánh lén anh ta theo đó ngã xuống.
Lâm Tại Ngôn xoay đầu, mỉm cười nhìn Giang Châu không biết đang trốn ở đâu.
Màn đêm im lặng như vậy gần như là kiểu mà Sơn Ưng ghét nhất, tay hắn ta lại lần nữa vẫy xuống, ngay lập tức số súng liên thanh bắt đầu bắn phá, quỹ đạo đường đạn vô cùng hỗn loạn như pháo hoa.
Lầu trên, lầu dưới….
Đây mới chính là cách mà hắn cảm thấy sảng khoái và trực tiếp nhất.
Lục Sơ Dương ẩn thân ở sau tường, trên tủ rượu kiểu Châu Âu ngay trên đỉnh đầu các chai rượu tây thủy tinh đầy màu sắc “xoảng xoảng” vỡ vụn, mảnh vụn thủy tinh sượt qua thân người anh. Anh âm thầm mắng một câu, hô hấp vẫn bình ổn, chờ đợi bước chân lại gần.
Một tên, anh nghe ra.
Cơ bắp căng lên, tiếng bước chân càng ngày càng gần.
Đột nhiên, Lục Sơ Dương nhào về phía trước, cắt động mạch của người đó. Lập tức, trong bóng tối truyền đến một tiếng cười lạnh của Sơn Ưng, hắn ta giơ lên điều khiển từ xa, nắm lấy một tên thuộc hạ chắn phía trước người, lui về phía cửa.
Cách Nhĩ nói với hắn, đặc công lập tức liền đến, mà xe của hắn ta chờ ở bên ngoài, lập tức rút lui.
Ngay cửa, Sơn Ưng ấn lấy điều khiển từ xa.
Con ngươi Lục Sơ Dương đột nhiên co lại, anh rõ ràng, ở sau lưng có một họng súng âm thầm chỉ vào bản thân. Nhưng anh cần phải hướng Sơn Ưng đang ấn nút ở phía trước kéo cò súng.
Bởi vì anh không biết, Sơn Ưng rốt cuộc giấu bao nhiêu bom, muốn san bằng mấy tòa nhà.
Ở đây vẫn còn du khách.
Nhiệm vụ chống khủ.ng bố khó nhất là gì?
Cư dân đang ở gần đây, tất cả mọi hành động lấy bảo đảm chắc chắn an toàn của người dân là điều kiện tiên quyết.
…..
Thế là, Triệu Nhiên đem người dẫn đi lại từ cửa sổ sát đất lầu hai trèo trở về, vừa trở mình liền nhìn thấy hai người lầu trên lầu dưới, đều muốn kéo cò súng.
Cho nên, đội trưởng chỉ có thể chọn không cần mạng nữa?
Lầu hai, phần tử khủn.g bố ngắm trúng vào sau ót của Lục Sơ Dương, ngón trỏ bóp cò.
“Đội trưởng….” Triệu Nhiên kinh hô.
“Pằng…..”
“Pằng….”
Hai tiếng súng gần như đồng thời vang lên, Lục Sơ Dương nổ súng với Sơn Ưng, phần tử khủn.g bố ở lầu hai so với Lục Sơ Dương sớm hơn, đạn bắn ra khỏi nòng hướng về phía anh. Triệu Nhiên xuất ra sức lực toàn thân, từ cửa sổ vọt vào.
Lập tức, máu tươi từ trong bụng của cậu ta mãnh liệt trào ra.
Triệu Nhiên liều mạng nắm lấy cổ tay của tên đó gập lại, đoạt được súng của hắn ta, súng rơi trên mặt đất trượt ra hai mét.
Dưới tình thế cấp bách, tên đó lấy ra một quả lựu đạn, cạy mở chốt an toàn, lần nữa ném về phía phòng khách tầng một, Triệu Nhiên sau cùng xoay người liếc nhìn lầu một.
Lục Sơ Dương đang nửa quỳ giải quyết tên đang nhào lên mặt đất cướp lấy điều khiển từ xa.
Ở sau lưng, hai tên phần tử khủn.g bố nghe thấy âm thanh ngắm bắn vào người anh.
Lục Sơ Dương lăn mình qua một bên, viên đạn vừa vặn bay sượt qua trán của anh. Anh lập tức giơ tay giải quyết đi một tên trong đó, ngay tức khắc quỳ xuống ngắm đúng vào tên đang tranh đoạt điều khiển từ xa cuối cùng.
Trán anh chảy máu, càng tăng thêm một thái độ lạnh lùng tiêu điều.
Dù là trong tiềm thức, Lục Sơ Dương cũng tuyệt đối là người quả quyết và có phán đoán nhất. Triệu Nhiên tin tưởng đội trưởng của bọn họ, cũng tin tưởng đội đặc chiến.
Một Sơn Ưng thì tính cái gì?
Triệu Nhiên quay đầu lại, gian nan giang cánh tay ôm lấy tên phần tử khủng bố gỡ mở chốt an toàn của lựu đạn ngay trước mặt, gắt gao giữ chặt lấy cánh tay của hắn, không buông. Tên đại nam nhân như cậu có trái tim pha lê nhất, đau đến sắp khóc lên rồi. Trong đầu nhanh chóng phản ứng, thời gian không nhiều.
Cậu cắn chặt răng, toàn thân đều căng lên, đem tên đó vừa đạp vừa đẩy từ cửa sổ sát đất ngã văng ra ngoài.
“Ầm….”
Ánh lửa của lựu đạn nổ lên tận trời.
Bởi vì quán tính sau khi đẩy tên đó, Triệu Nhiên thoát lực theo đó bị tung ra ngoài.
“Triệu Nhiên….”
Lâm Tại Ngôn từ trong một trận súng liên thanh quét qua sống sót chạy qua.
Thời gian giống như dừng lại.
….
Tiếng còi xe cảnh sát ở bên ngoài dường như gấp gáp hãm phanh ở ngay cửa, mười mấy đặc công mang theo súng hỏa tốc xông vào.
Tiếng nổ ầm có chút lướt qua.
Yến Hồi Ôn nghe thấy bịt chặt miệng lại, cả người ngồi té lên đá phiến ẩm ướt trên mặt đất, toàn thân đều run lên. Một vị sĩ quan cảnh sát quần áo màu đen duỗi tay đỡ cô, đôi mắt cô không dễ dàng tập trung lại lên thân người đó.
“Cứu bọn họ, cầu xin anh.” Giọng cô không khống chế được làm người khác đau lòng, hai đôi mắt đều ở trong gió lạnh ẩm ướt tuyệt vọng đến dọa người.
“Cô gái nhỏ, cô bảo trọng, chúng tôi nhất định sẽ tận lực.” Sĩ quan cảnh sát trịnh trọng nhận lời.
Ở trong bộ đàm của anh ta, liên tục truyền ra tiếng súng. Sau vài phút, có một giọng báo cáo: “18 tên phần tử vũ trang toàn bộ bị khống chế, không tên nào chạy thoát.”
Yến Hồi Ôn và Tần Các cùng với những người còn lại xông vào bên trong.
Sĩ quan cảnh sát ở bên cạnh thật sự ở trong lòng nhịn không được, vừa bước nhanh vừa hỏi trong bộ đàm: “Mấy anh em đó…như thế nào rồi?”
Yến Hồi Ôn mạnh mẽ hãm lại bước chân, xoay đầu, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm bộ đàm.
“Gọi bác sĩ tiến vào, nhanh lên!” Theo đó là tiếng dòng điện, bên đó trả lời,”Không được, chúng tôi không thể động vào anh ta, trên người bị mảnh lựu đạn bay qua đâm xuyên vào.”
Lúc này, Yến Hồi Ôn không dám đi nữa.
Bất luận là ai, đây đều là một tin tức làm người khác không thể nào bình tĩnh. Hôm qua, thậm chí mười mấy phút trước, bọn họ còn vui cười chói lọi như ánh mặt trời, là người sẽ cười sẽ náo.
Trong phòng ngoài phòng, một trận gà bay chó sủa.
Yến Hồi Ôn liếc nhìn một chút, người đàn ông lạnh lùng gọi là Sơn Ưng đó bị áp giải lên xe. Cuối cùng, tên đầu sỏ số hai khó vây bắt này, sẽ đi nhận lấy sự trừng phạt mà hắn ta đáng phải nhận.
Thừa dịp hỗn loạn, một chiếc xe con màu đen trượt cửa kính lên, hoàn toàn che đi người đàn ông có trầm mặc cùng với sườn mặt con lai của hắn ta, nhanh chóng rời khỏi hội sở.
“Nhường đường, nhường đường!”
Bác sĩ nâng cáng cứu thương nhanh chóng đi ra, là hai người, cẩn thận xông về hướng xe cứu thương.
Vô số cái đầu ở trước mặt đi qua đi lại, Yến Hồi Ôn ngẩn ngơ đứng đó, môi cắn đến xuất hiện màu máu, rõ ràng là ngày đông chí, sau lưng lại đổ một trận mồ hôi, khó chịu đến làm người khác không thể hít thở.
Lục Sơ Dương đâu?
Cô chậm nửa nhịp nhìn xung quanh, đau lòng đến sắp ngất rồi.
Bác sĩ nâng cáng cứu thương nhanh chóng đi qua, cô đột nhiên nhìn thấy. Triệu Nhiên bị máu thấm đến đã không nhìn rõ khuôn mặt, Giang Châu vì yểm hộ cho Lâm Tại Ngôn bại lộ vị trí, bị đạn bắn lên cẳng chân.
Lục Sơ Dương cùng với đội trưởng đặc công bởi vì bàn giao, đi ra sau cùng, trên đầu vẫn chưa băng bó.
Giống như có cảm ứng, anh nhìn thấy khuôn mặt nhỏ tái nhợt của Yến Hồi Ôn. Đôi mắt đó của cô đồng thời nhìn thấy anh đã không thể đơn thuần dùng hai chữ đau lòng có thể nói lên.
Thiên ngôn vạn ngữ.
Nhất thời, trong lòng giống như bị đổ một bát nước hoàng liên đắng ngắt, Lục Sơ Dương hai bước tiến về phía trước, chặt chẽ kéo lấy cánh tay cô, liền vội vàng muốn theo cùng cáng cứu thường cùng lên xe cứu thương.
“Đồng chí, xe cứu thương có thể tùy tiện loạn lên sao?” Bác sĩ giơ tay chắn lại.
Đội trưởng đặc công vô cùng hiểu rõ tâm trạng của Lục Sơ Dương, nóng nảy chặn lấy cửa xe đang đóng lại: “Đây là đội trưởng đội đặc chiến Thương Lang, bên trong là lính của anh ta, anh cân nhắc một chút.”
Bác sĩ kinh ngạc, nhanh chóng xin lỗi vị lãnh đạo này.
Lục Sơ Dương ngăn động tác của anh ta, lên xe.
Xe cứu thương nhanh chóng đến bệnh viện, trực thăng sớm một bước đã đợi ở đỉnh tòa nhà, đem Triệu Nhiên đưa đến bệnh viện quân khu tốt nhất.
Trên máy bay, bác sĩ nghiêm túc chỉ huy trị liệu giai đoạn đầu: “Mảnh lựu đạn toàn thân vượt qua 50%, nhưng mà X quang cầm tay chỉ có thể quét sơ qua, vị trí cụ thể trở về bệnh viện mới biết được, tiểu Hạ, trước tiên xử lý vết thương bị bỏng trên lưng.
Tiểu quân y kêu tiểu Hạ, tay hướng lên thân của Triệu Nhiên vừa đụng, Triệu Nhiên bắt đầu ho ra máu.
“Sao lại thế này?” Lục Sơ Dương ngay lập tức ngồi thẳng, siết chân mày hỏi.
“Xuất huyết bên trong, chắc là lúc ngã xuống lầu tạo thành, tiểu Hạ, lại kiểm tra một lần nơi xuất huyết khác.”
“Bác sĩ, cậu ấy đang nói chuyện.” Lâm Tại Ngôn nghiêng người qua ghé lỗ tai nghe.
Triệu Nhiên mở miệng lại chỉ có thể ho ra một ngụm máu to, cậu ta gấp gáp nhìn Lục Sơ Dương.
Lục Sơ Dương đưa lòng bàn tay qua, cậu ta bắt đầu run rẩy viết chữ, vừa run vừa vẽ, năm chữ…
“Hiến bộ phận cơ thể…”
Yến Hồi Ôn nhìn thấy liền khóc lên, không dám nhìn thẳng. Ai nói đại nam nhân thích khóc nhất định không dũng cảm?
Lục Sơ Dương đem lòng bàn tay nắm chặt lại, lắc đầu: “Tôi không để đáp ứng cậu.”
“Bác sĩ.” Anh đứng lên, nâng tay cúi chào,”Xin ông….nhất định cứu sống cậu ấy.”
******
Đêm khuya mười ngày sau, trời mưa lớn tầm tã.
Toàn thành phố đều chìm vào giấc ngủ sâu bình thản, chỉ có bên trong đội đặc chiến tiếng bước chân vang lên. Trong vài giây ngắn ngủi, bao gồm cả trung đội ba, quy mô lớn nhất của đội đặc chiến một lần tập hợp xong xuôi.
Lục Sơ Dương mặc một thân đồng phục tác chiến, trang bị đầy đủ đứng ở phía trước đội ngũ.
Ánh mắt anh quét qua từng người có mặt, ở trong trời mưa như trút nước, giương giọng quát to: “Trách nhiệm của chúng ta là gì?”
“Trung thành, kiên định, thề sống chết bảo vệ tổ quốc, người dân.”
Trên trời vang lên một tiếng sấm, nhưng lời thề vang dội này lại rung động hơn tiếng sấm.
Là trách nhiệm, quyết tâm, còn có một phần nhắn nhủ đối với đồng đội…..lại có một loại ý nghĩa ai binh tất thắng.
* Ai binh tất thắng(哀兵必胜): quân đội bị áp bức vùng lên mà chiến đấu thì nhất định sẽ chiến thắng.
“Mục tiêu sở nghiên cứu sinh vật ở phía đông thành phố, nhân vật mục tiêu Cách Nhĩ, lên xe!” Lục Sơ Dương nghiêng đầu chỉ qua.
******
Lúc này, ở trong tòa chung cư bên cạnh căn cứ, chỉ có một căn nhà ở tầng cao còn sáng đèn, một ngọn đèn vàng ấm áp. Ánh đèn từ cửa sổ xuyên ra ngoài, Yến Hồi Ôn liền đứng ở ngay cửa sổ, nhìn một hồi trận mưa to này.
“Nó làm sao không ăn thức ăn?” Sau lưng truyền lại giọng than của Tần Các, có thể nghe thấy cô ấy đang cúi đầu chuyên chú.
Yến Hồi Ôn cũng xoay người đi lại, cầm lấy một miếng lá rau, đùa với chú thỏ màu trắng như tuyết ở trong lồng: “Cùng tính tính anh trai nó giống nhau, thoạt nhìn mềm mại, quỷ khóc nhè, kỳ thật so với ai cũng cứng đầu hơn, có phải không?”
Chú thỏ là mẹ Triệu Nhiên gửi tới đội đặc chiến, gọi là Chiếu Chiếu.
Thông qua mẹ của cậu ta, bọn họ cuối cùng biết được, thì ra Triệu Nhiên bởi vì từ nhỏ bị dán lên cái nhãn thần đồng, lại thêm vào thường xuyên nhảy lớp, sống trong thế giới những người quá lứa mà cô đơn, chưa từng có bạn bè.
Sau này, cậu ấy nuôi chú thỏ này, tình trạng mới có chuyển biến tốt đẹp.
Thẳng đến cậu ta làm quân nhân, tiến vào đội đặc chiến, lần nữa có tín ngưỡng, lúc này thật sự vui vẻ lên.
Mẹ Triệu cảm kích nói, Triệu Nhiên bởi vì lần sinh nhật đó, vui vẻ cùng bà nói chuyện điện thoại cả một đêm, bà chưa từng nghe con trai nói chuyện nhiều như vậy.
Sau đó, bà lại truyền đạt lời giao phó của con trai.
Nếu như có chuyện xảy ra, liền đem chú thỏ này gửi đến đội đặc chiến làm kỷ niệm.
….
“Đi, dẫn mày đi xem anh trai nha!” Yến Hồi Ôn nhấc lên chú thỏ, nhặt lấy chìa khóa xe, cùng Tần Các lái xe đi đến bệnh viện.