Xe máy phóng nhanh lướt qua hẻm.
Người đàn ông ngồi ở phía sau đôi mắt bỗng sáng lên.
” Châu ca, Châu ca, bên kia có người đánh nhau, hơn nữa lại là nữ sinh, thật đáng sợ.”
” Nữ sinh đánh nhau cậu cũng định quản sao “
” A ”
Hứa Trung hứng thú kêu lên một tiếng.
Kỳ thật anh còn thích xem nữ sinh đánh nhau nữa, nếu so với nam sinh đánh nhau thì khác rất nhiều.
Bỗng nhiên trong đầu hiện lên bộ dáng của cô bé kia.
Tóc hỗn độn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn lúc này mang theo vệt máu nhưng đồng thời lại rất quật cường.
Nghĩ lại, mơ hồ lại có chút quen thuộc.
“Châu ca Châu ca, nữ sinh vừa rồi kia?”
“Cùng câu có quan hệ?”
“Không phải, là em gái nhỏ, em gái nhỏ hôm trước.”
“Xuy ––” xe máy đột nhiên dừng lại.
Hứa Trung cả người đổ về phía trước, mũ bảo hiểm của anh đụng vào mũ của Trần Châu, tức khắc cảm thấy như sao đầy trời, một trận chóng mặt ập đến.
Còn chưa kịp tỉnh táo lại đã thấy Trần Châu nghoảnh đầu nhìn lại, cách kính chắn gió, đôi mắt anh đen nhánh và thâm thúy, ngữ khí vô cùng nghiêm túc.
” Cậu nói ai?”
” Là em gái nhỏ hôm trước đi chung xe với chúng ta.” Hứa Trung vẫn chưa kịp phản ứng lại, ngây ngốc trả lời.
“Ong ong…… Ong ong……”
Trần Châu điều khiển xe máy quay đầu.
Hứa Trung cảm thấy đầu óc tỉnh táo không ít, anh nhìn Trần Châu từ phía sau, trong mắt hiện lên chút kỳ lạ.
Châu ca đối với cô bé này thực sự là rất quan tâm.
*
Bên tai vang lên tiếng hô hoảng hốt chói tai của Kim Quất.
Giang Lộc cảm thấy đỉnh đầu một trận đau đớn, cả người mất đi khống chế bị đẩy vào tường. Trong nháy mắt khi bị đẩy, Giang Lộc theo phản xạ có điều kiện là giơ tay chống vào tường, đầu cô theo đó mà va vào mu bàn tay nhưng mà vẫn không thể tránh khỏi một trận choáng váng.
Trước mắt Giang Lộc xám xịt, cả người xụi lơ ngã trên phiến đá xanh ven đường.
Kim Quất kê vai, đem quăng ngã nữ sinh vẫn đang cố quấn lấy mình ra ngoài, sau đó chạy nhanh tới chỗ Giang Lộc, quỳ gối ở bên cạnh, duỗi tay đỡ lấy cô.
” Nai con, có sao không, bị đau ở không?” Thanh âm Kim Quất có chút run rẩy.
Giang Lộc vừa rồi cảm thấy trước mắt tối sầm lại cùng với cảm giác buồn nôn trong họng, nhưng mà kỳ thực cô cũng không bị tổn thương ở đâu.
Cơn đau ngay lúc này là ở cánh tay của cô đang bị một đôi tay trắng nõn gắt gao túm chặt, mà chủ nhân bàn tay đó không ai khác là Kim Quất.
” Kim Quất, đau.”
” Sao lại đau, đau chỗ nào?”
“Tay bị……”
Giang Lộc ngẩng đầu lên vừa lúc nhìn thấy trên mặt Kim Quất tràn đầy lo lắng và sốt ruột, hai hốc mắt phiếm hồng. Khiến cho những lời muốn nói bị giữ lại trong cổ họng không có nói ra.
Ở trong ấn tượng của cô, Kim Quất chưa từng khóc bao giờ. Tuy rằng hai người mới chỉ làm bằng hữu có nửa năm. Còn trước đó hai người tuy học chung một lớp lại không hề qua lại với nhau nhưng cũng không phải là không biết gì về nhau.
Kim Quất là lưu manh có tiếng, mỗi lần đánh nhau đều giống như là không muốn sống nữa. Ở trong cuộc sống của cô giống như không có điều gì có thể khiến cô rơi nước mắt, nhưng mà hiện giờ…
Giang Lộc không nói lời nào, Kim Quất cho rằng cô đau đến không nói lên lời.
“Con mẹ nó, đồ khốn khiếp.”
Giang Lộc còn chưa kịp giữ cô lại, Kim Quất cả người như tia chớp từ mặt đất đứng lên, vừa mắng vừa xông về phía Lưu A Mỹ.
“Ầm ầm ầm………”
Theo tiếng động cơ xe máy dồn dập, một chùm ánh sáng chói mắt chiếu vào hẻm nhỏ, ngay lập tức chiếu sáng hẻm nhỏ giống như ban ngày.
Những người ở đây bị ánh sáng chiếu vào cơ hồ không mở được mắt ra, ngay cả người vừa rồi muốn xông đến đánh nhau với Lưu A Mỹ là Kim Quất cũng phải duỗi tay che mắt khỏi ánh đèn xe chiếu vào.
“Ầm ầm ầm…… Ong ong……” Xe máy dừng ở đầu hẻm vài giây rồi sau đó không hề do dự mà tiến vào, nhóm người bên trong như bầy chim dáo dác đứng tránh vào hai bên mép tường, để lại khoảng giữa đủ cho xe đi.
Giang Lộc nửa nhắm mắt, nhìn xe máy đang đi phía mình.
Người ngồi trên xe thân hình cao lớn rắn chắc, trên đầu đội mũ bảo hiểm. Cô không nhìn được vẻ mặt của anh lúc này nhưng khi thấy anh cơ hồ chỉ trong nháy mắt Giang Lộc liền nghe được tiếng tim mình đập.
“Thình thịch thình thịch”.
“Thình thịch thình thịch.”
“Xuy ––” tiếng phanh xe chói tai vang lên.
Xe máy dừng ở ngay trước mặt bọn họ, ánh đèn xe chói mắt bị tắt đi. Vài giây trước hẻm nhỏ có ánh sáng chiếu rọi giống như ban ngày mà giờ phút này lại bị bóng tối bao trùm.
Dưới ánh sáng mỏng manh của đèn đường, bóng dáng hai người đàn ông cao lớn ngồi trên xe, mặc dù hai người không nói gì nhưng cảm giác mạnh mẽ toát ra từ họ khiến cho mấy nữ sinh lo sợ.
Ngay cả Kim Quất giờ phút này cũng không nói một lời mà chỉ chăm chăm nhìn vào bọn họ. Cái người đàn ông lái xe kia lúc này lại đang nhìn về người ngồi dưới đất là Giang Lộc.
Cô gái nhỏ ngồi dưới đất lúc này tóc tai hỗn độn, trên má và khóe miệng đều có vết thương, đôi mắt tròn xoe mở to nhìn Trần Châu trông vô cùng đáng thương.
“Các ngươi…… Là ai……”
Lưu A Mỹ cố gắng trấn tĩnh mở miệng hỏi, chỉ là trong giọng nói mang theo vài phần run rẩy.
Trần Châu không trả lời, Hứa Trung ngồi sau cũng tự nhiên không có trả lời.
“Trần Châu.”
Giang Lộc thấy anh còn không có để ý đến mình, đành phải mở miệng kêu.
Kim Quất kinh ngạc nhìn thoáng qua Giang Lộc, là người quen sao?
Nghe được âm thanh mềm mại, lại mang theo một chút ủy khuất. Trần Châu cuối cùng cũng cử động, hạ chân chống xe, anh từ trên xe máy bước xuống.
Giang Lộc ngửa đầu nhìn Trần Châu đứng ở trước mặt mình, cô nắm chặt tay, sau đó đưa tay về phía anh.
Dưới ánh đèn yếu ớt, bàn tay vốn trắng nõn mềm mại lúc này lại dính đầy bụi đất.
” Kéo cháu, hiện giờ chân cháu không còn sức nữa.”
Trần Châu nhấp nhấp môi, sau đó duỗi tay nắm lấy tay cô.
Mềm mại giống như không có xương vậy.
Bàn tay bỗng nhiên được một bàn tay to thô ráp nắm lấy, tiếp theo trong nháy mắt, một lực lớn kéo cô đứng dậy, cả người Giang Lộc rời khỏi mặt đất, chân chưa tìm lại cảm giác, cô liền thuận thế dựa vào người anh.
” Chính mình tự quản cho tốt.” Sau khi kéo Giang Lộc ra phía sau, Trần Châu liền không chú do dự buông cô ra.
Giang Lộc bĩu môi, thật là vô tình.
“Ngươi là ai?” Lưu A Mỹ hiện tại không giống lúc trước mà đã trở nên hoảng loạn.
Trần Châu nhàn nhạt quét mắt nhìn cô ta một cái, ánh mắt thâm thúy không nhìn được đến đáy nhưng lại làm cho người đối diện không rét mà run.
” Xuống xe.” Trần Châu nói với Hứa Trung lúc này vẫn còn đang ngồi trên xe.
Hứa Trung lập tức nghe lời.
Trần Châu sải bước trèo lên xe.
Kim Quất đến bên cạnh Giang Lộc, đưa tay kéo kéo áo, dùng ánh mắt dò hỏi. Giang Lộc còn chưa kịp trả lời liền nghe thấy Trần Châu gọi.
“Còn ngẩn người làm gì, không nhanh lên xe đi.”
Hai mắt Giang Lộc sáng ngời, đưa tay vỗ vỗ Kim Quất, rồi làm động tác giống như gọi điện. Sau đó tung ta tung tăng trèo lên yên sau xe ngồi.
” Cậu xử lý việc này đi.” Trần Châu nghiêng đầu nói với Hứa Trung.
Hứa Trung sửng sốt.
Để mình giải quyết sao?
Ở đây đều là nữ sinh mà?
Cái này không phải khiến anh khó xử sao?
” Được được được, em biết rồi.” Châu ca sai anh làm việc, anh còn có thể nói không sao?
Trần Châu vặn chìa khóa, dẫm động cơ, xe máy nhanh chóng phóng ra ngoài chỉ lưu lại làn khói xe sặc mũi.
Đợi xe máy rời khỏi hẻm nhỏ, Hứa Trung trên mặt tười trong nháy mắt liền biến mất. Anh vỗ vỗ tay, nói.
” Các cô gái, chúng ta nên nói chuyện với nhau một lát.”
*
Giang Lộc ngồi ở phía sau anh, bên tai là tiếng gió gào thét, tóc cô lúc này bị gió thổi tùy ý.
Hai tay cô ôm lấy eo của anh tuy gầy nhưng rất rắn chắc, eo của anh giống như không có một chút thịt thừa nào, toàn bộ đều là cơ bắp chắc nịch.
Nhìn tấm lưng người phía trước rắn chắc dày rộng, giống như một ngọn núi lớn, có thể che mưa che gió. Nghĩ đến đây, cô không khỏi càng dùng thêm sức ôm lấy anh.
” Trần Châu, vừa rồi chú xuất hiện thật đúng lúc.”
Vừa rồi nếu không phải Trần Châu và bạn của anh xuất hiện, Giang Lộc cảm thấy mình cùng Kim Quất hôm nay thật sự sẽ giống như lời Lưu A Mỹ nói, rất khó để an toàn đi ra khỏi cái ngõ nhỏ kia.
Cô vừa dứt lời thì ” Xuy ” một tiếng, xe máy bỗng nhiên dừng lại, Giang Lộc không có chuẩn bị người lập tức lao về phía trước.
Mũi của cô đụng vào lưng của anh, một cơn đau đột nhiên xông lên đỉnh đầu, trong phút chốc, nước mắt ngập trần hai hốc mắt của cô.
” Xuống xe.” Giọng nói của anh vô cùng lạnh lùng.
Giang Lộc không rõ nguyên do, cô xoa xoa cái mũi, cẩn thận bước xuống.
Trần Châu rút chìa khóa, đem xe máy dựng vào sát tường, anh cũng không hề nhìn Giang Lộc lấy một cái mà đi thẳng về phía hiên nhà.
Giang Lộc ngơ ngác nhìn theo bóng anh, anh liền như vậy để mặc cô mà rời đi sao.
“Trần Châu.”
Mắt thấy thân ảnh cao lớn của anh hoàn toàn biến mất vào trong hiên nhà, Giang Lộc có chút luống cuống, chạy nhanh theo vừa mở miệng nói.
Chính là Trần Châu giống như không hề có ý định dừng lại.
“Trần Châu!” Giang Lộc chưa từ bỏ ý định lại kêu thêm vài tiếng. Lúc này trong giọng nói mơ hồ mang theo chút ủy khuất. Cô hiện tại bàn tay đau, đầu gối đau, cả mũi đau nữa. Vậy mà Trần Châu lại không để ý đến cô, càng nghĩ trong lòng càng khó chiu, không khỏi cảm thấy hoảng hốt.
Nghe được cô ủy khuất mà kêu tên của mình, Trần Châu lúc này mới xoay người nhìn lại.
Dưới ánh sáng yếu ớt, cô đứng yên lặng không hề nhúc nhích, cô nhìn anh, ánh mắt vô cùng kiên định và quật cường, hốc mắt cô hơi hơi phiếm phồng, vệt đỏ từ vết thương má vô cùng rõ ràng, nhìn thấy lúc này giống như bị sưng đỏ lên.
” Trần Châu, đầu gối cháu đau.” Giang Lộc tỏ vẻ đáng thương mà nhìn anh, ngữ khí vô cùng lấy lòng. Tuy rằng cô không biết chính mình vì sao lại muốn lấy lòng anh nhưng mà cô vẫn làm như vậy.
” Trần Châu, chú giúp cháu đi.” Sợ Trần Châu không chút do dự xoay người rời đi, cô mở miệng nói.
Lúc này Trần Châu không còn im lặng nữa, mà hỏi lại cô.
“Vì cái gì?”
Trong đêm tối giọng nói đàn ông khàn khàn từ hàng hiên truyền tới, Giang Lộc vậy mà lại trố mắt nhìn vài giây.
” Bởi vì chân cháu bị đau, đi không được.” Cô cứ như vậy mà buột miệng nói ra.
” Tôi bởi vì cái gì mà phải giúp em.”
Giang Lộc, “…………”
Giang Lộc cảm thấy lòng bàn tay vô cùng đau đớn.
Hóa ra lòng bàn tay thế nhưng đổ đầy mồ hôi chạm phải miệng vết thương.
Giang Lộc cúi đầu, mắt nhìn chân, không biết nên trả lời câu hỏi này của anh như thế nào.Bởi vì câu hỏi này nếu là cô cô cũng không trả lời được.
Đúng vậy, cô cùng với anh không thân cũng chẳng quen, cũng không biết nhiều về nhau. Trần Châu vì cái gì mà phải giúp cô, anh đâu có nghĩa vụ phải giúp cô.
Chính là bởi vì cô một bên tình nguyện thích anh sao?
Một lát sau, giống như là đã quyết định cái gì, thời điểm cô ngẩng đầu lên, hai hốc mắt đã khô lại một lần nữa chứa đầy nước mắt.
” Trần Châu, tay cháu đau.” Cô đột nhiên khóc nức nở, giơ lòng bàn tay về phía anh. Vết thương lúc này đang rỉ máu.
Trần Châu nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, nhìn đến mức mà Giang Lộc trong lòng cảm thấy không ổn. Vào lúc mà Giang Lộc cho rằng xong rồi thì anh lại hướng về phía cô mà đi nhanh tới.
Nhìn thân ảnh cao lớn của anh ngày càng đến gần.
Ba bước, hai bước….
Anh đứng cách cô không đến một mét, thân ảnh cao lớn che đi ánh đèn yếu ớt phía hàng hiên, Giang Lộc gần như bị bao phủ dưới bóng của anh.
Anh cúi đầu nhìn cô, ánh mắt hai người chạm nhau, tia sáng mỏng manh chiếu qua vai anh lúc này chiếu rọi đáy mắt cô.
Trong mắt cô giống như có hơi nước, lấp lánh nhưng rồi nhanh chóng bình tĩnh lại. Bộ dáng của cô lúc này vô cùng cẩn thẩn, giống như một chú nai con hốt hoảng.
Người nào đó đột nhiên cúi xuống nhìn cô, hơi thở nam nhân ập vào trước mặt, Giang Lộc cuống quýt theo bản năng nhắm hai mắt lại.
“Đi lên.”