Sự việc phát triển đến mức này quả thực có phần thái quá.
Giao yêu kia có tiếng thích đùa bỡn nhân tâm, huống chi tình cảnh trong sơn động lúc ấy nguy hiểm như vậy, đối phương nói vài lời khiến cậu rối loạn để thừa cơ đào tẩu cũng là chuyện có thể xảy ra.
………Nếu sư tôn nhà mình không chột dạ bỏ đi thì quả đúng thế thật.
Thái độ đấy khác gì thừa nhận chứ?
Kỳ Thù bất đắc dĩ.
Xét theo lời nói của Giao yêu và thái độ của sư tôn thì hẳn tối hôm ấy đã có chuyện gì đó phát sinh giữa cậu và sư tôn. Nhưng rốt cuộc là xảy ra chuyện gì mà khiến sư tôn phong ấn ký ức của cậu, ngày hôm sau còn đuổi cậu xuống núi.
Chắc không phải say rượu loạn tính chứ……
Kỳ Thù liếc nhìn sư tôn đang đi phía trước đã xa tới mức gần như không nhìn thấy được, cậu bị suy đoán của mình làm cho hoảng sợ đến mức suýt vấp phải một viên sỏi bên đường.
“Cẩn thận!” Lục Thừa Viễn nhanh chóng đỡ cậu, “Đi đường bằng phẳng mà cũng có thể ngã, ngươi bị thương à?”
“Không…” Kỳ Thù hất tay hắn ra, “Ngươi qua đó đi.”
Các nữ tử còn sống đa phần là mới bị bắt không lâu, chưa bị hút khô tinh khí. Cố Hàn Giang đã chẩn trị đơn giản cho họ, tuy bị sợ hãi nhưng cũng không có gì đáng lo ngại, giờ chỉ cần xuống núi là được.
Còn với những người đã chết, Lục Thừa Viễn khâm liệm rồi làm thuật pháp để xác họ bay theo sau mình.
“Lo cho lại còn chê……” Lục Thừa Viễn lẩm bẩm, sau đó xoay người đi giúp mấy nữ tử.
Kỳ Thù suy nghĩ một chút rồi nghiêng đầu: “Này, ta muốn hỏi ngươi một chuyện.”
Lục Thừa Viễn thật sự không muốn để ý tới cậu: “Nói.”
Kỳ Thù nhìn về trước, thấy sư tôn đã đi một đoạn khá xa mới nhẹ giọng hỏi: “Năm đó lúc ta xuống núi, sư tôn ta có từng ra ngoài trong khi bế quan không?”
“Đương nhiên là không.” Lục Thừa Viễn đáp, “Lăng Tiêu tiên tôn bế quan năm năm mà, có phải ngươi không biết đâu?”
“Thế…..” Kỳ Thù lựa lời, mơ hồ hỏi: “Có lúc nào thân thể người không khỏe, mời chưởng môn hoặc y tiên tới xem không?”
Lục Thừa Viễn nhìn cậu bằng ánh mắt “ngươi có bệnh à.”
“Lăng Tiêu tiên tôn đã thoát ly thân thể phàm thai, dù ngẫu nhiên không khỏe thì cũng có thể tự trị. Huống chi bế quan làm sao mà trọng thương được, mời y tiên làm gì?” Lục Thừa Viễn nói, “Có phải yêu vật kia nói với ngươi cái gì không? Ta nghe nói yêu quái sẽ mê hoặc nhân tâm, ngươi đừng có tin lời nó nói.”
“Không đâu, thôi ngươi làm việc đi.”
Cậu cũng lười nhiều lời với Lục Thừa Viễn nữa.
Bận rộn trên núi Vụ Ảnh một khoảng thời gian, tới lúc xuống núi thì trời đã sáng.
Đoàn người vừa xuất hiện ở cuối quan đạo, đã có một đám nha dịch quan phủ tiến lên.
Trước khi xuất phát, Lục Thừa Viễn đã liên hệ với quan phủ, nhưng tình huống ở núi Vụ Ảnh khá phức tạp nên người của quan phủ chỉ chờ dưới chân núi chứ không vào.
Lục Thừa Viễn phụ trách báo lại tiền căn hậu quả cho quan phủ, Kỳ Thù đứng cạnh thất thần nghe, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Cố Hàn Giang.
Cậu thực sự rất tò mò về những gì đã xảy ra vào đêm hôm đó, nhưng trên đường xuống núi, cậu thậm chí còn không chạm nổi vào góc áo sư tôn, giờ mãi mới ở gần người được thì lại có cả đống người không liên quan.
Muốn hỏi cũng không hỏi được.
Cậu cứ thất thần như vậy, chẳng để ý những người kia nói gì, mãi đến khi Lục Thừa Viễn gọi: “Phải đi rồi, ngươi thất thần cái gì vậy.”
Kỳ Thù hoàn hồn: “Hả? Đi đâu?”
“Đi thành Lăng Dương.” Lục Thừa Viễn nhìn cậu từ đầu đến chân, “Ngươi không trúng tà thuật của yêu vật kia đấy chứ, sao cứ ngơ ngẩn vậy?”
“Đừng nói bừa, súc sinh kia đã chết, tà thuật gì cũng vô hiệu.”
“Cũng phải.” Lục Thừa Viễn nửa tin nửa ngờ gật đầu, “Đi thôi, tri phủ đại nhân mời chúng ta tới thành Lăng Dương, nói muốn khao đó.”
“Việc này…..” Kỳ Thù cau mày nhìn quanh, chỉ cảm thấy mỗi người đứng đây đều cực kỳ chướng mắt, “Chúng ta xuống núi trừ yêu là chức trách, cần gì khao thưởng…..đúng không sư tôn?”
Kỳ Thù giờ chỉ muốn đuổi đám người này đi rồi kiếm chỗ nói chuyện với sư tôn một chút.
Sư tôn vốn không thích nơi đông người, đặc biệt không thích giao tiếp với người của quan phủ, chắc chắn người sẽ từ chối —–
“Tri phủ đại nhân cũng là có ý tốt.” Cố Hàn Giang đạm thanh nói.
Ý là muốn đi.
Nha dịch tất nhiên biết địa vị của Lăng Tiêu tiên tôn, nghe thấy tiên tôn mở miệng, lập tức nhiệt tình mời họ lên xe.
Mà Cố Hàn Giang cũng không từ chối, lập tức đi lên.
Kỳ Thù: “…….”
Đây là cố ý trốn mình đúng không?
Lộ trình từ trấn vào trong thành mất hơn một canh giờ, tri phủ đưa tới xe ngựa đẹp đẽ quý phái, ba người ngồi trong xe, đi hơn nửa đường rồi nhưng không ai nói chuyện.
Lục Thừa Viễn nhìn Lăng Tiêu tiên tôn đối diện, lại nhìn Kỳ Thù bên cạnh, thực sự đã nghẹn không chịu được, liền dùng thần thức truyền âm cho Kỳ Thù: “Nói một câu đi, coi như ta xin ngươi.”
Kỳ Thù một tay chống lên cửa sổ, nhìn núi non bên ngoài, đầu cũng không quay lại: “Có chuyện gì sao?”
“Ngươi không thấy nghẹn sao?” Vẻ mặt Lục Thừa Viễn vẫn bình thường, nhưng ngữ điệu truyền âm lại thảng thốt, “Ngày thường ngươi vẫn ở chung với Lăng Tiêu tiên tôn như vậy sao?”
Kỳ Thù lặng lẽ liếc nhìn sư tôn nhà mình.
Lăng Tiêu tiên tôn ngồi trên xe, từ đầu đến cuối đều nhắm mắt dưỡng thần, một bộ người sống chớ gần.
Nếu là bình thường, chắc Kỳ Thù sẽ tự kiếm chuyện rồi dán lên sư tôn.
Nhưng hôm nay……
Cậu thực sự không biết phải nói gì với sư tôn nữa.
Nếu ngày đó thực sự cậu đã làm gì không phải, vậy sau này cậu biết đối mặt với sư tôn ra sao đây.
Kỳ Thù thở dài, một lần nữa nhìn ra ngoài cửa sổ.
Khó quá.
Theo đuổi người thật khó.
Mấy thứ viết trong thoại bản dân gian chắc đều là giả phải không?
Lục Thừa Viễn không biết Kỳ Thù đang phiền não chuyện gì, vẫn đang lải nhải: “Than thở cái gì, sao ngươi không nói với ta một câu hả, mấy năm không gặp, sao ngươi cứ như hũ nút thế?”
“……”
Kỳ Thù quay đầu, trầm mặc liếc hắn.
Lục Thừa Viễn: “Gì, gì thế hả?”
Kỳ Thù bình tĩnh nói: “Dựa vào tu vi của sư tôn, người vẫn có thể nghe thấy chúng ta dùng thần thức truyền âm đó, ngươi quá ồn, câm miệng.”
Lục Thừa Viễn: “………….”
Trước chính ngọ, đoàn người rốt cuộc cũng đến thành Lăng Dương.
Rõ ràng là tri phủ đã truyền bá việc Kỳ Thù và đồng đội của mình về việc hàng yêu, nên khi xe ngựa tiến vào thành phố, người dân rất hoan nghênh họ.
Trước phủ nha đã có hàng trăm người vây quanh.
Tri phủ tự mình ra cửa nghênh đón, lại tán thưởng nói với bá tánh xung quanh vài câu, phần lớn là khen công lao trừ yêu của đệ tử Côn Luân kiếm phái, lại kèm thêm hai câu khen ngợi quyết sách của quan phủ, sau đó mới đón người vào.
Bài phát biểu khiến dân chúng hò reo, nhiệt huyết sôi trào.
Tuy dân chúng rất náo nhiệt nhưng khi không ai để ý, có vài tên nha dịch nâng vải bố trắng bao phủ xác chết vào từ cửa hông.
Kỳ Thù trông thấy, yên lặng đi theo.
Mới vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng khóc nức nở đè nén.
Trong sân có hơn chục xác chết được phủ một lớp vải trắng. Nữ tử được giải cứu cũng có mặt tại đây, ôm chầm lấy cha mẹ và khóc vì vui mừng. Những gia đình còn lại chưa tìm được con gái thì hỗ trợ nhau vén từng tấm vải trắng lên để xác định danh tính.
Hoàn toàn lạc nhịp với náo nhiệt bên ngoài.
Trong sân đột nhiên vang lên một tiếng kinh hô, một người phụ nữ đau lòng đến mức ngất xỉu tại chỗ.
Kỳ Thù vội vàng đi tới.
Cậu quỳ một gối ngưng tụ linh lực rồi độ cho người phụ nữ kia. Bên cạnh bà có một xác nữ, Kỳ Thù nghiêng đầu nhìn qua rồi khẽ ngừng lại.
Đó chính là thiếu nữ mà cậu gặp trong rừng đêm đó.
Một lát sau, người phụ nữ than nhẹ một tiếng rồi tỉnh lại.
“Người đã qua đời, xin hãy nén bi thương, bảo trọng thân thể.” Kỳ Thù an ủi.
Đầu tiên người phụ nữ ngẩn người, sau khi thấy rõ cách ăn mặc của cậu mới nói: “Ngài….ngài chính là tiên trưởng do tri phủ đại nhân mời tới sao?”
Kỳ Thù thấp giọng lên tiếng: “Xem như vậy.”
Lại có người đến đỡ người phụ nữ dậy, người kia bình tĩnh hơn rất nhiều. Cô lau nước mắt rồi hành lễ với Kỳ Thù: “Đa tạ tiên trưởng.”
“Không cần cảm tạ.” Kỳ Thù nhắm mắt, “Ta không thể cứu được lệnh ái trở về, rất xin lỗi.”
Sự việc lần này, xét đến cùng cũng là do cậu trừ yêu bất lợi, mới có thể khiến Giao yêu kia thừa cơ.
Nếu khi đó cậu cẩn thận hơn chút…..
Nhưng người phụ nữ lại lắc đầu: “Nếu không phải tiên trưởng đến giúp, không biết có bao nhiêu người sẽ phải bỏ mạng. Huống chi, có thể đưa xác đứa nhỏ này về, dân phụ đã cực kỳ cảm kích.”
Người phụ nữ này tầm ngoài ba mươi tuổi, nhìn cũng còn khá trẻ, trông có vẻ phong độ trí thức, nói chuyện cũng khá khéo léo.
Rõ ràng chính cô mới là người thương tâm nhất.
Kỳ Thù thấp giọng nói: “Ta đã từng gặp lệnh ái.”
Người phụ nữ giật mình.
“Hôm trước ta vào núi….đã gặp.” Kỳ Thù châm chước, không nói chuyện xác cô gái còn bị yêu tà bám vào người, “Nhưng khi đó ta tới muộn, cô ấy đã chết rồi, chỉ có một sợi thần thức còn chưa tiêu tán.”
“Cô ấy xin ta đưa về nhà.”
Người phụ nữ kia lại một lần nữa rơi nước mắt như mưa.
Thân hình cô lung lay như sắp đổ, phải dựa vào người đỡ mới có thể đứng vững, nghẹn ngào gật đầu: “Được….về nhà….ta sẽ đưa nó về nhà….”
Đám tang của mười mấy nữ tử này vẫn cần phải lo liệu, không thể ở lại lâu, họ nhanh chóng mang thi thể rời đi.
Tri phủ kết thúc buổi nói chuyện dông dài rồi đuổi các bá tánh đang vây quanh đi. Những người khác tuy không tới nhưng lại phái nha dịch tới thông báo rất nhiều, muốn mời nhóm tiên trưởng ra ngoài một chút. Nhưng Kỳ Thù không ra, cậu vẫn ở trong viện cho đến khi người cuối cùng được mang về.
Người trong viện đã đi hết, Kỳ Thù khe khẽ thở dài, vừa quay đầu liền nhìn thấy sư tôn đang đứng dưới hành lang.
Cũng không biết đã đứng đó bao lâu.
Kỳ Thù bước tới, miễn cưỡng tươi cười: “Sao sư tôn lại ở đây? Vừa rồi đệ tử còn giúp bá tánh thành Lăng Dương liệm xác, có hơi chậm trễ chút, giờ con sẽ…..”
“Việc này không phải lỗi của ngươi.” Cố Hàn Giang ngắt lời cậu.
Kỳ Thù im lặng.
Bây giờ trời đã về chiều, trong viện im ắng, hoàng hôn chiếu lên hai người một ảnh vàng cháy.
Cố Hàn Giang nói: “Sinh tử có mệnh, ngươi tu đạo nhiều năm, không nên vì chuyện đó mà nhiễu loạn tâm thần.”
Kỳ Thù vẫn không trả lời.
Đạo lý này đương nhiên cậu hiểu.
Mấy năm nay cậu xuống núi du lịch, đã chứng kiến nhiều lần yêu tà gây họa, trong đó cũng không ít người thương vong.
Nhưng chỉ có lần này, vốn dĩ cậu có thể tránh.
“A Thù, đừng tự mình ôm hết trách nhiệm.” Cố Hàn Giang rũ mắt nhìn cậu, “Lúc trước các đại tiên môn kia đều tru sát Giao yêu, nhưng không ai làm được, chỉ có ngươi.”
“Ngươi cho rằng chỉ cần mình cẩn thận hơn chút là sẽ tránh được trận tai họa này, nhưng ngươi có nghĩ, dù thực sự làm lại lần nữa, liệu ngươi có thể làm được không?”
Kỳ Thù ngẩn ra.
Nếu lặp lại một lần, liệu cậu có thể hoàn toàn tru sát Giao yêu trong đầm nước núi Vụ Ảnh kia không?
Kỳ Thù không dám chắc.
Khi đó cậu đã ác chiến với Giao yêu kia ba ngày ba đêm, bất kể là thể lực hay linh lực đều đã là nỏ mạnh hết đà.
Nếu lại tiếp tục, vậy có thể sẽ không biết ai thua ai thắng.
Hơn nữa tới tận bây giờ, cậu vẫn không biết Giao yêu kia làm thế nào kim thiền thoát xác ngay dưới mắt mình.
“Mọi việc không thể cưỡng cầu, tận lực là đủ rồi.”
“Chấp niệm quá sâu, cầu mà không được, như vậy sẽ rất dễ sinh ra tâm ma, tạo thành hậu quả vô pháp vãn hồi.” Cố Hàn Giang thấp giọng, “A Thù, vi sư không muốn thấy ngươi cũng…..”
Hắn đang nói, đột nhiên im bặt.
Kỳ Thù nghi hoặc: “Sư tôn bảo gì cơ?”
Cố Hàn Giang lắc đầu: “Không có gì.”
Nếu như bình thường, có lẽ Kỳ Thù có thể ngay lập tức nhận ra Cố Hàn Giang đang muốn nói gì, nhưng giờ lòng cậu đang rất loạn, nên đã không để ý.
Kỳ Thù đáp: “Đệ tử xin khắc ghi lời sư tôn nói.”
“Ngươi hiểu là tốt rồi.”
Cố Hàn Giang bước tới một bước, lấy ngọc trụy tiểu hồ ly kia ra đeo lên hông cho cậu,
Khoảng cách giữa hai người bỗng nhiên rất gần.
Kỳ Thù nhìn lại, sư tôn hơi cúi đầu, cặp mắt xinh đẹp kia rũ xuống, tràn đầy dịu dàng cùng chuyên chú.
Từ khoảng cách này, cậu thậm chí còn có thể cảm nhận được hô hấp vững vàng mang hơi lạnh của sư tôn.
Trong lòng Kỳ Thù khẽ động.
“Sư tôn sợ đệ tử khổ sở trong lòng nên tới dỗ dành con sao?”
Động tác Cố Hàn Giang hơi dừng lại.
Kỳ Thù: “Rõ ràng buổi sáng người còn tránh mặt con.”
Cố Hàn Giang: “……”
“Ta không tránh ngươi.” Cố Hàn Giang đeo xong ngọc trụy cho cậu rồi thẳng người dậy, giọng điệu hơi cứng lại, “Tri phủ đang chờ ngoài sảnh, sắp tới lúc dùng bữa tối rồi, đi thôi.”
Nói xong, hắn muốn rời đi nhưng lại bị Kỳ Thù túm tay áo.
“Không tránh con…..nhưng người cũng thực sự muốn tới dỗ con phải không?” Kỳ Thù lại tiến thêm một bước. Phía sau Cố Hàn Giang là cửa sổ hành lang, Kỳ Thù hầu như không chừa một lối thoát nào cho sư tôn nhà mình.
Cậu tóm lấy ống tay áo của Cố Hàn Giang, ngẩng đầu nhìn hắn: “Sư tôn đã trốn tránh con cả buổi sáng rồi, giờ chỉ nói nhẹ nhàng có hai câu mà đã muốn dỗ dành con sao?”
Đúng là đang vô cớ gây sự mà.
“Ta đã nói là không…” Cố Hàn Giang quay đầu, ánh mắt của hai người đột nhiên va chạm với nhau, giọng nói của hắn cũng dừng lại.
Kỳ Thù trông mong nhìn đôi mắt kia, nhỏ giọng nói: “Ít nhất người cũng phải…..ôm con một chút chứ?”
Lời tác giả:
Kỳ Thù: nỗ lực mãi mới dám.
Trong mắt Cố Hàn Giang: làm nũng tinh!