Minh Nguyệt Chiếu Ta - Ô Hợp Chi Yến

Chương 81



Giang Nguyệt uống một ít thuốc giảm đau, Nhiếp Chiếu cầm quạt, mang nước giếng trở về thì nàng đã ngủ rồi. Thuốc có tác dụng thôi miên, vì ngủ cũng là cách giảm đau.

 

Vết thương của nàng tập trung chủ yếu ở cánh tay, lưng và chân, nên nàng chỉ có thể nằm nghiêng mà ngủ. Nhiếp Chiếu dịu dàng vuốt ve má nàng, sợi tóc, làm phẳng những nếp nhăn trên trán nàng vì đau đớn. Hắn đặt một cái ghế cạnh nàng.

 

Đặt nước giếng lạnh lên ghế, sau khi đắp chăn cho nàng, hắn bắt đầu quạt nhẹ, dùng làn gió mát từ nước giếng xua tan đau đớn cho nàng.

 

Quả thực Giang Nguyệt ngủ yên hơn.

 

Phương pháp có hiệu quả, nàng cảm thấy dễ chịu, Nhiếp Chiếu cảm thấy hài lòng, thấy mình quan trọng với Giang Nguyệt, nên không biết mệt mỏi.

 

Hắn chống cằm, vừa quạt gió vừa ngắm nhìn Giang Nguyệt, thỉnh thoảng chạm vào má nàng để cảm nhận sự hiện diện thật sự của nàng. Lâu dần hắn cũng ngủ thiếp đi.

 

Đến nửa đêm, Giang Nguyệt tỉnh dậy, khát nước, mơ màng mở mắt, thấy bóng đêm đen kịt. Trong bóng tối, trước giường nàng là một bóng hình tĩnh lặng, đứng im không nhúc nhích, không nhìn rõ mặt, chỉ có thể thấy đường viền. Trước mặt hắn có một chậu nước, phản chiếu một bóng hình kỳ dị trong đêm tối.

 

Nửa tỉnh nửa mê, nàng không biết mình mơ thấy ma hay ma thật ở ngay trước giường. Gần chiến trường, người c.h.ế.t nhiều, nàng yếu, nhìn thấy ma cũng hợp lý. Nhưng Giang Nguyệt tự thấy mình chưa làm gì trái lương tâm, và ma cũng không tấn công, nên quyết định hòa bình chung sống. Nàng lẩm bẩm trong lòng “không thấy ta không thấy ta” rồi nhắm mắt lại.

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB “Xoăn dịch truyện” để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage “Xoăn dịch truyện” và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

 

Khi tỉnh dậy lần nữa, Giang Nguyệt thấy mặt trời đã cao, đã là buổi trưa. Nàng đau đớn lật người, phát ra một tiếng rên nhỏ mang theo âm điệu run rẩy, đưa tay lên n.g.ự.c mò tìm, phát hiện một chiếc khóa trường thọ bằng hạt đào, điêu khắc vụng về nhưng họa tiết trên đó rất tinh tế, là hai con cá bơi lội.

 

Nàng xoa xoa, là một hạt đào mới, bị bẻ đôi theo đường chỉ giữa, hạt bên trong bị móc ra, mài giũa thành một chiếc khóa trường thọ tròn trĩnh, ở giữa nhét một chiếc chuông đồng lớn bằng hạt đậu xanh, sau đó dùng keo dán cá liên kết hai nửa khóa trường thọ lại với nhau.

 

Giang Nguyệt mới nhớ lại bóng hình ngồi bên giường nàng tối qua, cầm khóa trường thọ, chống chân đi khập khiễng ra ngoài, hét lên: “Tam ca, huynh nhìn này! Có…” Có linh hồn ban cho nàng một chiếc khóa trường thọ!

 

Lời còn chưa nói hết, nàng đã thấy Nhiếp Chiếu ngồi giặt đồ trong sân, quay lại, nhướng mày ra hiệu cho nàng nói tiếp.

 

“Có khóa trường thọ.” Giang Nguyệt nhìn quả đào trong miệng Nhiếp Chiếu, lập tức đổi lời.

 

Nhiếp Chiếu lắc nước trên tay, lấy quả đào ra: “Ta điêu khắc đấy. Thế nào, đẹp chứ? Với ta, việc này đơn giản như trở bàn tay.” Rồi thuận tay kéo ghế cho nàng.

 

Giang Nguyệt không ngờ rằng Nhiếp Chiếu lại có tài nghệ như vậy. Nàng cẩn thận xoa xoa chiếc khóa trường thọ trong lòng bàn tay, rồi nhét vào trong áo. Nàng lê chân ngồi lên ghế, nhìn chằm chằm vào quả đào trong tay Nhiếp Chiếu và nuốt nước miếng.

 

Nhiếp Chiếu để ý thấy ánh mắt của nàng, liền đưa quả đào ra trước mặt nàng và hỏi: “Muốn ăn không?”

 

Phủ Tây nằm ở phía Bắc, đào chín muộn, và tháng bảy chính là mùa đào chín đầu tiên. Trong một quân đội thiếu thốn tài nguyên, có thể ăn được một quả đào thực sự là điều khiến người khác ghen tị.

 

Vỏ quả đào đỏ hồng phấn, hương thơm ngọt ngào vấn vương trên chóp mũi của Giang Nguyệt. Nàng vội vàng đưa hai tay ra đón lấy hắn, nở nụ cười nịnh nọt. Nếu có cái đuôi phía sau nàng, có lẽ nó sẽ vẫy vội vã, ý muốn ăn không cần nói cũng hiểu được.

 

“Buổi sáng, Tiểu Oa mang đến nói rằng đào trên một số cây đào trên sườn núi ở Chúc Thành đã chín, họ mang vài giỏ đến quân đội và chia cho hai quả, một người một quả, quả thực là thơm ngọt hấp dẫn.”

 

Nhiếp Chiếu vừa tả lại, nụ cười nịnh nọt của Giang Nguyệt càng thêm nịnh nọt, hai tay nàng càng chìa ra thêm chút nữa: “Một người một quả, Tam ca thương muội nhất, phải không? Chỉ một quả đào nhỏ xíu thế này, hẳn là…”

 

“Tiếc quá, đào là thực phẩm nhiệt, có người bị thương không ăn được.” Nhiếp Chiếu tiếc nuối lắc đầu, rồi lại cắn thêm một miếng.

 

Giang Nguyệt vừa thất vọng vừa tức giận, đã không cho thì thôi, còn cố ý trêu nàng.

 

Nhiếp Chiếu ăn xong quả đào đó, tiện tay đào một cái hố cạn trong sân và chôn hạt xuống, dùng chân đá đất phủ lên rồi đi lại véo má nàng: “Được rồi, đừng nói ta keo kiệt, ta đã làm cho muội khóa bình an. Trong bếp có cơm, trong giếng có nửa quả dưa hấu ướp lạnh, ăn xong cháo rồi ăn chút dưa hấu.” Rồi hắn quay lại tiếp tục vò đồ trong chậu.

 

Giang Nguyệt lê chân đi vào bếp, thấy trên bếp có một nửa bát cơm điêu cổ đen trắng, bên kia có một cái đĩa úp lên một cái bát. Mở ra thì thấy nửa con gà, chính xác hơn là không phải nửa con gà được chia đôi, mà là phần có hai cánh, hai chân sau và hai cánh gà, chính là phần tinh hoa của con gà, thịt mịn màng không khô.

 

Nàng ngậm hai cái đũa, bưng cơm và gà ra ngoài, ngồi trở lại trên ghế, đặt đũa lên bát rồi cầm một cái đùi gà đưa cho hắn: “Tam ca, muội ăn không hết, huynh giúp muội một cái đi.”

 

“Thôi đi, muội còn ăn không hết sao? Thật sự ăn không hết thì bữa sau ăn tiếp, ta không thích ăn mấy thứ này, đùi gà cánh gà gì đó, đã ăn ngán lâu rồi. Sáng nay Tiểu Oa gửi đến cùng với đào, không còn cách nào khác, ta mới nhận.” Nhiếp Chiếu không thèm nhìn nàng.

 

Giang Nguyệt hít mũi, Tam ca sao lại tinh tế như vậy, sao có thể không thích ăn đùi gà mềm mà thích ăn ức gà khô cứng chứ?

 

Nàng cảm động đến mức muốn chết, nói: “Tam ca, muội muốn viết thêm một bài văn…”

 

Nàng chưa nói hết câu, Nhiếp Chiếu đã giật cái đùi gà nhét vào miệng nàng: “Suỵt, muội cứ viết đi, đừng nói cho ta biết.”

 

Báo trước với hắn thì sẽ không còn cảm giác cảm động chút nào nữa.

 

Giang Nguyệt không hiểu, đoán rằng có lẽ hắn xấu hổ, nàng đáp lại một tiếng rồi ôm bát ăn cơm.

 

Khi nàng chưa dậy, Nhiếp Chiếu đang giặt thứ gì đó ngâm trong chậu. Giang Nguyệt ăn gần hết cơm rồi mà dường như hắn vẫn chưa giặt xong.

 

“Cái này đã rất sạch rồi, hơn nữa trông như là mới, sao huynh giặt lâu thế.” Giang Nguyệt nuốt miếng cơm, khó hiểu hỏi.

 

“Vải bông mới để sử dụng lâu hơn, trông dày hơn một chút sẽ được phết bột hồ, nhưng điều này sẽ làm cho vải trở nên thô ráp, tiếp xúc trực tiếp với da sẽ gây khó chịu, vì vậy vải mới mua về cần ngâm nhiều và vò kỹ để trở nên mềm và thấm mồ hôi hơn, nhất là tã của trẻ sơ sinh cũng đều dùng vải bông đã được giặt nhiều lần.”

 

Giang Nguyệt từ trước tới nay không chú ý tới những việc này. Nàng luôn sống mộc mạc, không có kiến thức về cuộc sống hay ẩm thực như thế, cũng không cảm nhận được sự khác biệt.

 

Nàng đưa tay vào nước sờ thử rồi gật đầu: “Thật sự mềm hơn, dùng làm áo lót chắc chắn rất thoải mái.”

 

Quả nhiên Tam ca có nhiều kinh nghiệm trong cuộc sống, không trách hắn chăm sóc bản thân rất tốt.

 

Nhiếp Chiếu gật đầu: “Ta quả thật định dùng để may áo lót.”

 

Giang Nguyệt không nghĩ ngợi thêm: “Vậy khi làm xong nhớ cho muội sờ thử.”

 

Hai người đang nói chuyện, người của Lưu Tướng Quân gõ cửa vào sân, vào chào hỏi hai người rồi nói: “Nhiếp Tướng Quân, Vương Dã Tướng Quân hôm qua dường như gặp ác mộng, luôn miệng gọi người. Lưu Tướng Quân mời ngài đi một chuyến.”

 

Phủ Tây không thích hợp để dưỡng bệnh, bệnh của Vương Dã cứ tái đi tái lại, Nhiếp Chiếu gật đầu: “Ta sẽ đi ngay.”

 

Khi người đã đi rồi, hắn phơi khô vải bông đã giặt mềm, vớt nửa quả dưa hấu trong giếng ra, cắt đôi đặt trước mặt Giang Nguyệt rồi đưa nàng cái muỗng, sau khi dặn dò nàng mấy lời mới đứng dậy đi.

 

Nhiếp Chiếu đi chưa bao lâu, Lý Bảo Âm đã ôm một đống đồ lặt vặt đến thăm nàng, vừa thấy nàng đã không nhịn được đỏ hoe mắt, nói: “Là ta đã liên lụy đến ngươi, nếu không phải vì ta…”

 

Giang Nguyệt giơ cái đùi gà còn lại lên hỏi: “Ngươi ăn đùi gà không?”

 

Lý Bảo Âm sững sờ, những lời muốn nói bị đùi gà của nàng làm nghẹn lại, nói: “Ta, ta ăn rồi…”

 

Ban ngày quân đội săn được một số thú rừng để cải thiện bữa ăn, nàng theo cha mình được chia một con gà.

 

“Ăn thêm cái nữa đi,” Giang Nguyệt không nói nhiều, nhét đùi gà vào tay nàng, ngẩng đầu lên, “Ăn xong đừng khóc nữa, không phải lỗi của ngươi đâu. Hơn nữa, Hoắc Minh Ái có tội, tại sao không thể giết? Tam ca nói phải nhổ cỏ tận gốc, lúc đó ta chỉ cảm thấy học được một bài học, giờ nghĩ lại, quả thực là chân lý. Nếu lúc đó g.i.ế.c được Phương Tuần, thì sẽ không có sai lầm này.”

 

Lý Bảo Âm nghĩ kỹ lại, tuy rằng có vẻ tàn nhẫn, nhưng giải thích như vậy cũng không sai. Nhưng nàng vẫn cảm thấy rất áy náy, lấy hết đồ lặt vặt của mình ra từng cái một cho Giang Nguyệt: “Ta sợ ngươi dưỡng thương buồn chán nên đặc biệt mang đến cho ngươi, đều là những thứ tốt mà ta đã chọn lọc kỹ từ nhỏ đến lớn, còn có cả đồ ăn mẹ ta làm nữa. Nhìn xem, son môi, phấn thơm, phấn vịt, hoa điền, thanh đài, hoa lụa… chúng ta có thể thoa lên mặt nhau chơi.”

 

Thế gian không ai là không yêu cái đẹp, những thiếu nữ trẻ càng thích làm dáng. Trên bàn của Giang Nguyệt chỉ có một hộp son duy nhất là do Thư Lan phu nhân vì chồng qua đời không thích hợp trang điểm quá đà nên tặng nàng. Nhiếp Chiếu từng dùng để chấm đỏ lên trán nàng.

 

Lý Bảo Âm mang đến những thứ này, thơm phức, đều là những thứ tốt mà Giang Nguyệt chưa từng thấy, mắt nàng sáng lên, từng cái từng cái thoa lên cánh tay và ngửi thử: “Thơm quá, Bảo Âm, ngươi đối xử với ta thật tốt.”

 

 

 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.