5 giờ chiều.
Tần Mang mới nhìn thấy bài đăng weibo này.
Thì người cũng đã tới Bắc Thành.
Cô được đề cử hạng mục “Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất” tại lễ trao giải Kim Quyết năm nay, lần này cô tới để tham dự buổi liên hoan phim.
Bộ phim [Kinh Hoa Cựu Mộng] đã thắng đậm trong lễ trao giải lần này, giành được 7 giải thưởng bao gồm Nam diễn viên chính xuất sắc nhất, Đạo diễn xuất sắc nhất, Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất, Kịch bản hay nhất, Phim hay nhất và Quay phim xuất sắc nhất.
Có thể nói đây là đoàn phim được yêu thích nhất tại liên hoan phim lần này.
Bên trong phòng trang điểm và tạo hình.
Tần Mang đang thử tạo hình và quần áo.
Tất cả đều là những món đồ cao cấp của mùa này mà không nữ minh tinh nào khác có thể mượn được, hơn nữa đây còn là lần mặc đầu tiên.
Lúc này đều được treo trong phòng thay đồ để Tần Mang lựa chọn.
Nhưng để mượn được những bộ trang sức cao cấp thì lại không hề dễ dàng.
Dù sao tài nguyên của Tần Mang ở mảng này vẫn chưa quá rộng rãi.
Yêu cầu về trang sức của Tần Mang rất cao, đã đeo thì phải đeo loại tốt nhất, nếu không thì đừng đeo.
Đại tiểu thư đang rất không vui.
Vẻ mặt Tiểu Đồng bên cạnh đột nhiên kích động, đưa máy tính bảng lại gần, vì trong phòng làm việc vẫn còn những người khác nên rất kiềm chế nói: “Chị mau nhìn xem!”
“Cái gì?”
Đôi mắt quyến rũ đã được trang điểm xong của cô khẽ động, như có ngôi sao đang rơi xuống, bớt đi dáng vẻ xinh đẹp đầy tính công kích trước đây, thêm phần tinh xảo và lộng lẫy.
Cô bình tĩnh cầm lấy.
Đôi mắt đen nhánh lười biếng chợt dừng lại.
Đầu tiên là ngơ ngác nhìn những dòng chữ lời ít ý nhiều kia của anh, rõ ràng chỉ có 7 chữ, nhưng cô nhìn chằm chằm nó vài giây rồi mới chậm rãi chuyển sang bức ảnh đính kèm theo.
Không nhìn đến bức ảnh được chụp theo kết cấu nào, chỉ có viên kim cương siêu lớn màu hồng hình đầu chú sư tử nhỏ kia gần như chiếm trọn ánh mắt của Tần Mang.
Giây tiếp theo.
Đôi môi đỏ mọng vốn không vui mà xị xuống của cô gái cũng không khống khế được mà cong lên, cười rất vui vẻ.
Aaaaaaaaa!
Viên này còn to hơn, đẹp hơn và quan trọng là đắt hơn cả viên kim cương ở buổi đấu giá trang sức cao cấp kia!!
Nếu nó được đặt trong phòng sưu tập đá quý của cô, chắc chắn sẽ đứng ở vị trí trung tâm!!!
Quá quá quá đẹp!
Rất thích.
Cực kỳ thích luôn.
Thậm chí còn thích nó hơn cả bài đăng của Hạ Linh Tễ.
Dừng lại một giây.
Đôi môi đỏ mọng của Tần Mang lại tràn ngập nụ cười.
Thôi, cũng miễn cưỡng thích ngang nhau! (Rớt giá lắm rồi nhưng mà chị đang cố gắng vớt vát lại:)))))
Chỉ sau vài tiếng ngắn ngủi.
Bài đăng trên weibo của Hạ Linh Tễ đã vượt 200 ngàn bình luận, hơn 1 triệu lượt like. Mức nhiệt độ này, mức lưu lượng này, ngay cả những minh tinh tuyến đầu cũng phải đỏ mắt ghen tị.
Người đầu tiên chia sẻ bài viết chính là Nguyễn Kỳ Chước: [Đây là đang dỗ vợ?]
Nhưng người đẩy bài viết lên cao trào không phải là Nguyễn Kỳ Chước.
Mà là siêu thoại* của Hạ Linh Tễ.
(*Siêu thoại: gần như một group trên FB. Người nổi tiếng thì đều có 1 siêu thoại chính thức. Bất cứ thông tin hay tin tức gì liên quan đến họ, người đăng sẽ tag kèm theo tên siêu thoại để giúp gia tăng độ nhận diện và mức độ thảo luận.)
Tên người hâm mộ ban đầu của siêu thoại là: Hạ phu nhân.
Nhưng 3 phút sau khi Hạ Linh Tễ đăng bài viết này lên weibo.
Hệ thống weibo đã trực tiếp đổi tên “Hạ phu nhân” này khôi phục thành tên “người hâm mộ” nguyên bản của siêu thoại.
Và tất cả các bài đăng liên quan đến việc họ tự gọi mình là Hạ phu nhân cũng đều biết mất hoàn toàn.
Kết hợp với lời nói của Nguyễn Kỳ Chước, người hâm mộ của anh gần như phát điên——
“Aaaaaaaa, ** ơi, tại sao tại sao tại saooooo!!”
“Em cứ không thích đấy, em không nghe, em chính là ***!!!”
“Từ từ, lầu 1 với lầu 2 ơi, ** và *** của hai người là cái gì thế?”
“Là ** sao?”
“***?”
“Đờ mờ, là *,* sao?”
“!!!!”
“** là c.h.ồ.n.g!!!!”
“Còn *** là H.ạ p.h.u n.h.â.n!!!!!”
“@Trợ ký weibo, đờ mờ, vậy mà các người thật sự phát triển chức năng ** cấm từ nhạy cảm này! Quá đáng lắm nhé!”
“Phần bình luận của những người khác thì vẫn sử dụng bình thường, nhưng chỉ ở đây mới bị chặn!”
Cái này tốt rồi.
Không ai có thể gọi Hạ Linh Tễ là chồng nữa.
Ngay cả xưng danh Hạ phu nhân cũng trở thành một từ bị chặn.
Bây giờ, chữ “Hạ phu nhân” trên bài đăng của Hạ Linh Tễ đã thực sự trở thành từ Hạ phu nhân độc nhất vô nhị trên toàn bộ internet.
Đợi sau khi phòng thay đồ chỉ còn lại mình Tần Mang, Mạnh Thính mới nhìn cô một cái: “Bây giờ thì em vui rồi chứ.”
Một viên kim cương hồng siêu bự như vậy.
Cũng đủ để anh ta mua mấy căn nhà ở Bắc Kinh rồi.
Vậy mà Hạ tổng cứ thế nhẹ nhàng lấy ra để dỗ vợ vui.
Quan trọng là.
Trong mắt Mạnh Thính, chút không vui của Tần Mang chính là điều mà anh ta không get được.
Quả là tính chiếm hữu của phụ nữ.
Hạ tổng vậy mà còn phối hợp với cô.
Chậc chậc chậc.
Tình thú của đôi vợ chồng hào môn, người nghèo như anh ta không thể hiểu được.
Tần Mang đang gửi tin nhắn cho Hạ Linh Tễ.
Tìm nửa ngày vẫn không thấy tài khoản của anh đâu, sau đó cô mới nhớ ra, lúc sáng nhìn thấy anh đi làm không thèm quay đầu lại nhìn mình hay dỗ dành mình vài câu, cô liền tức giận đến mức lấy điện thoại ra block anh luôn.
Còn thề từ nay trở đi sẽ trở thành một góa phụ xinh đẹp và tự do!
Lúc này Tần Mang lại kéo tài khoản “Hạ nghèo nghèo” ra khỏi danh sách chặn.
Chủ động nhắn tin cho anh.
Tiểu sư tử kêu meo meo: [Hạ phu nhân độc nhất vô nhị có thể sở hữu viên kim cương hồng sư tử nhỏ độc nhất vô nhị này không? Tiểu sư tử trắng đang hỏi chấm.jpg]
Người khác chỉ thấy viên kim cương hồng này đáng giá rất nhiều tiền.
Nhưng Tần Mang vừa nhìn đã nhận ra.
Hình dạng và ý nghĩa của viên kim cương màu hồng này.
Chẳng phải là chính cô đây sao!!!
Lúc đầu vốn đã nắm chắc câu trả lời.
Nhưng Tần Mang thật sự không ngờ tới—
Hạ nghèo nghèo: [Không thể, là của anh.]
??!!
Đờ mờ?
Đồ chó Hạ Linh Tễ này có ý gì?
Tiểu tư sử kêu meo meo: [Vậy anh đăng bài weibo kia có ý gì??]
Hạ nghèo nghèo: [Khoe chút thôi.]
Tiểu sư tử kêu meo meo: […..]
Tần Mang sắc mặt vô cảm lại kéo tài khoản của đồ chó này vào danh sách block.
Nói cái gì mà “độc nhất vô nhị”, khiến trái tim thiếu nữ của cô đập thình thịch.
Hừ! Vẫn là làm góa phụ xinh đẹp và tự do là tốt nhất.
Cho đến buổi tối lúc đi thảm đỏ của buổi liên hoan phim.
Đôi môi đỏ mọng của Tần Mang hơi mím lại, vẻ xinh đẹp lộng lẫy và quyến rũ vô cùng nổi bật. Lúc này, cô đang mặc một chiếc váy đuôi cá màu xanh nước biển, như thể đang mặc trên người cả đại dương huyền bí và kỳ ảo. Chiếc váy với thiết kế xẻ tà, để lộ ra đôi chân thon dài trắng trẻo, theo từng chuyển động, đuôi váy nhấp nhô như gợn sóng, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều là uyển chuyển dịu dàng.
Khi camera quay cận cảnh, lông mi của Tần Mang hơi nhướng lên, sinh ra đã xinh đẹp, dù quay cận cảnh 360 độ với độ phân giải cao thì những đường nét trên khuôn mặt cô vẫn tinh xảo và hoàn mỹ, không một góc chết, khiến người ta chìm đắm trong đó.
Khung cảnh như bị đóng băng trong giây lát.
Ngay sau đó lại bùng nổ những tiếng hét của người hâm mộ.
“Aaaaaa, Tần Mang! Tần Mang! Tần Mang!”
“Mặt trời chói chang ngã xuống mây đen, từ đó mây tan mưa xuống, Tần Mang tỏa sáng rực rỡ khắp bốn phương!”
“Tần Mang sẽ mãi tỏa sáng rực rỡ!”
“Tần Mang! Aaaaaaaa chúng em yêu chị!!!!”
Tiếng la hét của người hâm mộ cực kỳ lớn.
Ngay cả các phương tiện truyền thông cũng cho họ lên sóng.
Tần Mang nhấc làn váy, đột nhiên nghiêng đầu nhìn bọn họ.
Khuôn mặt vốn đang lạnh lùng lại bất ngờ trở nên mềm mại, ánh mắt sáng ngời mà quay lại vẫy tay chào các fans nhiệt tình và đáng yêu: “Cảm ơn các em, nhớ bảo vệ giọng, đừng hét khản cổ.”
Sau đó.
Fans còn hét càng to hơn.
Tần Mang: “…..”
Không hồ là fans của cô, đúng là thích làm trái ý người khác.
Giải thưởng Nữ diễn viên mới xuất sắc nhất và giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất không thể được đề cử cùng một lúc, nên Tần Mang chắc chắn sẽ không có mặt trong giải Nữ diễn viên mới xuất sắc nhất.
Còn về giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.
Nói không mong chờ thì là nói dối.
Nhưng—
Nghĩ đến những nữ diễn viên được đề cử chung với mình, Tần Mang là một người mới hoàn toàn.
Đặc biệt là về mặt diễn xuất.
Khi bước vào, đạo diễn Chu và những người khác đã ngồi vào chỗ của mình.
Vì đạo diễn Chu là một đạo diễn có vị thế khá cao trong giới đạo diễn, nên toàn bộ đoàn phim của bọn họ đã may mắn được ngồi cùng nhau ở ngay hàng ghế đầu.
Lần này là một bữa tiệc điện ảnh.
Tần Mang cũng đã gặp được rất nhiều người quen.
Trong đó có đạo diễn Lâm Trần Huyên, người suýt chút nữa đã có scandal với cô.
Trải qua chuyện lần trước, đạo diễn Lâm bây giờ trông bình tĩnh và khiêm tốn hơn rất nhiều.
Gật đầu với nhau, như một lời chào hỏi.
Dù sao thì trong vòng tròn này, thì kiểu gì cũng sẽ gặp nhau thôi.
Trên thực tế, Lâm Trần Huyên rất muốn hẹn Tần Mang đóng phim.
Nhưng tiếc rằng—
Nghĩ đến người đàn ông thần bí và lạnh lùng đó, Lâm Trần Huyên thất vọng mà quay mặt đi.
Nhưng một người quen ở gần đó lại hỏi: “Không phải anh muốn hợp tác với Tần Mang để quay phim sao? Tại sao lại không có tin tức gì?”
Lâm Trần Huyên bình tĩnh nói: “Gần đây không có cảm hứng.”
Lời nói này cũng không sai.
Lâm Trần Huyên là một đạo diễn cực kỳ cần cảm hứng, chỉ cần có cảm hứng thì bất kể anh ta quay cái gì thì cũng đều rất có hồn, nhưng khi không có cảm hứng thì anh ta thà không quay còn hơn.
Một người quen lẩm bẩm: “Thật tùy hứng.”
Một ý cười gượng gạo hiện lên trong mắt Lâm Trần Huyên.
Trước đây anh ta cũng rất tùy hứng, nhưng bây giờ…..anh ta thực sự không còn tư cách đó.
……
Tần Mang vừa ngồi xuống, đạo diễn Chu đã đi qua.
Hạ giọng nhắc nhở: “Những người tranh giải với cô lần này đều là những diễn viên lão làng có kỹ thuật diễn xuất thượng thừa. Chúng ta đến đây vốn là để học hỏi, được đề cử cũng là một sự khẳng định rồi.”
“Tất nhiên, cô cũng rất có hy vọng.”
Tất cả các diễn viên được đề cử thì đều có hy vọng.
Kỹ năng diễn xuất của Tần Mang có tiến bộ rất nhanh, lại có khuôn mặt điện ảnh, chính là một nữ diễn viên điện ảnh trời sinh, khi khán giả vừa nhìn thấy khuôn mặt của cô sẽ ngay lập tức bị cuốn vào câu chuyện cô muốn diễn.
Những diễn viên như vậy sẽ luôn có xuất phát điểm cao hơn so với các diễn viên bình thường.
Giống như chơi một trò chơi mà bạn có hệ thống hack vậy, dù tùy tiện chơi bất cứ cấp độ nào cũng có thể dễ dàng qua cửa.
Tần Mang vốn rất bình tĩnh, không quan tâm mình có đoạt giải hay không, dù sao cô cũng chỉ mới bắt đầu.
Nhưng trên thảm đỏ, những ánh mắt đầy mong đợi cùng dòng chữ “Tần Mang tỏa sáng rực rỡ” khiến cô cảm thấy mình càng phải có trách nhiệm hơn nữa.
Đột nhiên nó khiến cô cảm thấy thôi thúc muốn có được chiếc cúp này.
Không muốn nhìn những đôi mắt đầy kỳ vọng đó chuyển thành thất vọng.
Cô không muốn làm ai thất vọng, rồi sau đó bỏ cuộc.
Nghĩ tới điều này.
Ánh mắt Tần Mang hơi dừng lại.
Chỉ trong vài giây. cô đã quay trở lại dáng vẻ xinh đẹp kiêu ngạo ngày xưa, phong thái tự nhiên tao nhã, nhìn lên người dẫn chương trình trên sân khấu.
Buổi liên hoan phim kéo dài 3 ngày.
Tối nay trực tiếp lễ khai mạc.
Giới truyền thông nhanh chóng đăng toàn bộ hình ảnh thảm đỏ của đêm đầu tiên lên.
*
Chiếc Pullman dài đang phóng nhanh trong đêm.
Người đàn ông mặc vest đi giày da, trông như vừa bước ra khỏi bữa tiệc, lúc này đang thản nhiên xem buổi đấu giá online.
Buổi đấu giá không công khai ra ngoài.
Chỉ thông báo cho những nhà sưu tập hàng đầu.
Hạ Linh Tễ bình thường khi xem các buổi đấu giá, thì chỉ tập trung vào đồ cổ hoặc những thứ tương tự.
Rất ít khi nhìn vào những món đồ trang sức phỉ thúy.
Nhưng gần đây, những trường hợp ngoại lệ được thực hiện hết lần này đến lần khác.
Nhìn vào bộ trang sức kim cương màu vàng cực kỳ quý hiếm đang được người đấu giá giải thích, nó có tên là “Hy Vọng”, từ vòng cổ, vòng tay đến hoa tai đều được thiết kế lấy ý tưởng của ánh mắt trời tỏa sáng rực rỡ.
Bộ này.
Càng thích hợp với Tần Mang.
Còn về viên kim cương màu hồng đầu sư tử nhỏ kia.
Bị Hạ Linh Tễ cất giữ rồi.
Hạ Linh Tễ nghĩ đến tài khoản wechat của mình bị block, trong mắt hiện lên một ý cười nhàn nhạt.
Anh gõ gõ lên chỗ tựa: “Mua cái này, sau đó gửi cho phu nhân.”
Thư ký Tùng sửng sốt, lần đầu tiên phản ứng không nhanh nhạy: “Dạ?”
Có chuyện gì xảy ra với Hạ tổng?
Đã bắt đầu mua những bộ trang sức đá quý không dùng được này—
Còn không bằng mua du thuyền, máy bay và ô tô.
Đúng lúc.
Mục tin tức giải trí hiện lên trên máy tính bảng.
Là những tạo hình của Tần Mang trên thảm đỏ hôm nay.
Bộ đầu tiên là chiếc váy đuôi cá như biển sâu.
Bộ thứ hai là chiếc váy tiên nữ cổ tích lấp lánh ánh bạc.
Cuối cùng là chiếc váy đen cúp ngực, vừa nhẹ nhàng lại thanh lịch.
Khi cô gái nhìn vào ống kính, đôi mắt to tròn đen nhánh của cô như chứa đựng cả dải ngân hà, lộng lẫy phát sáng.
Các bình luận phía dưới đều đang khen ngợi cô như tiên nữ hạ phàm, xinh đẹp lộng lẫy như tiên nữ!
Chỉ có Hạ Linh Tễ chậm rãi phóng to hình ảnh lên, nhìn những bộ trang sức cô đeo, khẽ cau mày: “Những đồ trang sức này không xứng với cô ấy.”
“Cô ấy xứng đáng với những thứ tốt hơn.”
Đúng.
Vợ yêu của ngài xứng đáng với những thứ tốt đẹp nhất trên thế giới.
Thư ký Tùng ngập ngừng nói: “Nhưng….nếu tiếp tục lãng phí như vậy, ngài sẽ phá sản?”
Anh ta biết rõ hơn ai hết những vấn đề tài chính hiện nay của Hạ Linh Tễ.
Sắp hết tháng rồi.
Số tiền dự chi cho hai tháng tới đã được ứng trước để sử dụng.
Ánh mắt Hạ Linh Tễ bình tĩnh nhìn cô gái với nụ cười rực rỡ trong ảnh.
Tần Mang xứng đáng với tất cả những điều tốt đẹp nhất trên thế giới, vì vậy—
Giọng nói của người đàn ông lãnh đạm mà trong trẻo: “Không phải lãng phí.”
Trầm lặng một hồi lâu.
Thư ký Tùng im lặng rút bảng chi tiêu cá nhân tháng này ra, căng thẳng hỏi: “Vậy ngài còn mua chiếc máy bay có thiết kế cánh đặc biệt mà ngài đã đồng ý mua trong tháng này không?”
Hạ Linh Tễ: “……”
Đầu ngón tay day day trán.
Vài giây trôi qua.
Nhàn nhạt nói: “Không cần nữa.”
Bớt đi một chiếc máy bay.
Thì mỗi tháng bớt đi một khoản chi phí.
Mua nhiều thêm một bộ trang sức cho bà Hạ.
Thư ký Tùng lập tức hiểu ra.
Hơn nữa còn lo sợ, cứ kéo dài như vậy, Hạ tổng có thể nuôi nổi phu nhân không.
Với tốc độ tiêu tiền—-còn nhanh hơn nước chảy.
Nhưng Hạ tổng vẫn can tâm tình nguyện.
*
Lễ trao giải Kim Quyết kéo dài 3 ngày cuối cùng cũng kết thúc.
Đúng như dự đoán, Tần Mang không giành được cúp Nữ diễn viên xuất chính xuất sắc nhất, người giành được là một vị tiền bối vô cùng lợi hại trong ngành.
Tần Mang cũng xem phim của cô ấy, thua tâm phục khẩu phục.
Cô cũng biết.
Có những diễn viên diễn suốt cả cuộc đời, chỉ có thể lọt vào danh sách đề cử, nhưng mãi không có duyên phận giành cúp.
Đây mới là lần đầu tiên của cô.
Rất có khả năng, lần sau, lần sau sau, lần sau sau sau nữa, đều sẽ có thể có kết quả như vậy.
Tần Mang vẫn cảm thấy chán nản và thất vọng.
Không phải là cô không chấp nhận được, quan trọng hơn là cô cảm thấy có lỗi với những fans đã luôn ủng hộ mình.
Họ tràn đầy hy vọng muốn nhìn thấy cô tỏa sáng rực rỡ.
Nhưng có vẻ cô đã làm bọn họ thất vọng rồi—
Vậy nên Tần Mang cũng thất vọng.
Thất vọng về chính mình.
Nhưng cô chỉ cho phép mình thất vọng một giây.
Ngước mắt lên ngắm nhìn những diễn viên xuất sắc đang cầm cúp đứng dưới ánh đèn sân khấu.
Tất cả các ngôi sao đều tụ tập lại, chiếu sáng những nhân vật chính của đêm nay.
……
Sau khi lễ trao giải kết thúc, Tần Mang cũng không ở lại Bắc Thành lâu.
Ngay đêm đó đã trở về Thâm Thành.
Ngày khi khi thức đậy cô vẫn sẽ phải tiếp tục lịch trình của mình, không có nhiều thời gian để cô điều chỉnh trạng thái của chính mình.
Dọc đường đi, mọi người không ai dám lên tiếng.
Sợ mình sẽ khiến tâm trạng đại tiểu thư càng tồi tệ hơn.
Tần Mang cảm thấy bộ dáng bọn họ cẩn thận rụt rè rất buồn cười, lười biếng kéo bịt mắt ra, an ủi bọn họ: “Sao thế, sợ em ném mọi người xuống máy bay à?”
“Người nào người nấy đều xị mặt ra vậy.”
“Không phải chỉ là không giành giải thôi sao.”
Cô không hề thất vọng chút nào.
Mấy người Mạnh Thính cuối cùng cũng thở phào một hơi.
“Không sao là tốt rồi.”
“Em vẫn còn trẻ mà, đây mới là lần đầu tiên, tương lai vẫn còn vô số lần…..”
“Pi pi pi, phủi phui cái miệng, lần sau chắc chắn sẽ giành giải Ảnh hậu!!”
Tần Mang cười nhạo: “Được rồi.”
Biết là họ muốn quan tâm mình.
Lại đeo bịt mắt lên, Tần Mang tựa lưng vào ghế thương gia, hình ảnh lễ trao giải không tự chủ lại hiện lên trong đầu.
“Ai sẽ là người đoạt giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất đây—”
“Là Tần Mang, diễn viên mới trong làng điện ảnh đã chiếm được tình cảm của hàng ngàn khán giả với vai diễn Vân Cầm trong [Kinh Họa Cựu Mộng], hay là vai diễn trong [Luân Hồi] của …… Hay là……”
“Chúc mừng cô Tống Loan, nữ chính trong bộ phim [Luân Hồi], đã giành được giải Kim Quyết cho Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất năm nay.”
“Xin mời cô lên sân khấu nhận giải.”
Mỗi lời nói, mỗi hành động của người dẫn chương trình đều khắc sâu vào trong tâm trí của Tần Mang.
Dù muốn quên cũng không thể quên được.
Bao gồm những ngôi sao sáng nhất trong số các ngôi sao.
Mặc dù những ngôi sao vẫn sáng, nhưng đêm nay, cô xác định sẽ bị lu mờ, tăm tối.
Dù sao, cũng sẽ không có bất cứ ánh sáng nào cho kẻ thua cuộc.
Tần Mang không thay chiếc váy dài tua rua màu trắng bạc, chỉ mặc bên ngoài chiếc áo khoác dài đến mắt cá chân, quấn chặt lấy thân mình.
Trang viên Hoàn Hồ.
Ngay khi vừa bước vào cửa chính.
Cô thản nhiên cởi áo khoác ra. Chiếc váy trắng bạc lóng lánh dường như thắp sáng cả bóng tối.
Phòng khách không bật đèn, cực kỳ yên tĩnh.
Tần Mang cảm thấy có chút kỳ lạ.
Quản gia vừa rồi còn chào đón cô, không biết từ khi nào đã biết mất không dấu vết.
Lúc này.
Đèn trong phòng khách đột nhiên được bật sáng lên.
Tần Mang không kịp đề phòng, ánh sáng chói lóa chiếu rọi vào hai mắt.
Trào ra một chút nước mắt sinh lý.
“Là ai?”
Tần Mang tức giận lẩm bẩm một câu.
Giây tiếp theo.
Qua làn sóng nước ở đáy mắt, thứ hiện ra trước mắt cô là—-
Hạ Linh Tễ đang đứng cạnh bức tường kính khổng lồ, trang phục chỉnh tề tỉ mỉ, không chút cẩu thả nào, điềm tĩnh thong dong như biển sâu lặng sóng, lại lạnh lùng như tảng băng ngàn năm.
Nhưng rơi vào mắt Tần Mang, lại cảm thấy toàn thân anh tràn ngập cảm giác cấm dục, khiến người ta muốn dụ dỗ anh trầm luân.
Tần Mang có ảo giác dường như anh đã đợi mình rất lâu.
Khi Tần Mang đang ngây người.
Thân ảnh cực kỳ có cảm giác xâm lược của người đàn ông từ từ tiến lại gần.
Ngón tay thon dài và trắng lạnh của Hạ Linh Tễ đang quấn quanh một chiếc vòng cổ kim cương hình mặt trời cực kỳ tinh xảo và quý giá.
Anh hơi cúi người xuống, động tác điềm tĩnh mà thong dong đeo nó lên cần cổ nhỏ nhắn của cô.
Những viên kim cương dán vào da thịt có chút nặng nề và lạnh lẽo, Tần Mang theo bản năng ngẩng đầu lên.
Người đàn ông vốn luôn lạnh lùng, lúc này trong đôi mắt xanh xám lại chứa đựng ý cười nồng đậm:
“Ngân hà vạn dặm, chỉ có mình em là mặt trời.”
“Chào mừng về nhà, diễn viên Tần.”
—————————————
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu sư tử ủy khuất ấm ức nói: “Không có tia sáng cho em cả.”
Hạ nghèo nghèo: “Vì em chính là mặt trời.”