Xuyên Việt Chủng Điền Chi Mãn Đường Xuân (Đường Xuân Xuyên Qua Làm Ruộng)

Chương 44: Người hung ác



“Cha, ngươi không cần nói nhiều” người khác còn chưa nói gì, Hoàng Tứ Cẩu liền kêu thảm thiết trước tiên, cái này còn không phải là bức hắn vào con đường cùng sao?

“Hừ, nếu ngươi đã sớm có quyết tâm này, con trai của ngươi cũng không đến nỗi không có đường rẽ như hiện tại!” Một tộc lão chỉ tiếc rèn sắt không thành kim không vui nói, hiện tại lại diễn trò, đã chậm.

“Nếu Hoàng a thúc muốn nghe, như vậy thì chính tai nghe Hoàng Tứ Cẩu nói tối qua hắn đã làm cái gì đi.” Lý Chính cũng không ưa hai phu lang nhà này, may mà Phong tiểu tử đưa người đến ngay nửa đêm, Lý Chính liền trực tiếp lấy khẩu cung trước tiên, cũng để cho Hoàng Tứ Cẩu đóng dấu vân tay, đương nhiên trong này không thiếu thủ đoạn của Phong tiểu tử cùng Hồ lang trung trừng trị một phen.

Lý Chính lấy ra lời khai Hoàng Tứ Cẩu đã điểm chỉ giao cho một hán tuổi trẻ tuổi biết chữ, để hắn đọc luôn tại chỗ.

Hoàng Tứ Cẩu tự mình thừa nhận nửa đêm tìm tới cửa nhà người khác muốn trộm tiền, hắn đã sớm nghe người khác nói Đường Xuân Minh làm ăn lớn cùng tửu lâu Cẩm Ký, thường có bạc trong tay, mà Đường Xuân Minh là một ca nhi ở một mình căn bản không năng lực phản kháng, đến thời điểm đó nhất định sẽ ngoan ngoãn giao bạc ra, không nghĩ tới mới tiến vào viện còn chưa kịp tiến vào trong nhà, liền bị ngựa nuôi trong sân đá gãy chân, tiếp theo lại bị chó cắn thương mông.

Cha Hoàng Tứ Cẩu mặt lúc xanh lúc trắng sau đó không biết nên nói cái gì, ngay cả đầu đều không nhấc lên nổi, hắn không giống phu lang nhà hắn không có mặt mũi, hiện tại ngay cả lời nói ra cũng muốn thu trở lại, ngay cả nhìn sắc mặt người bên ngoài cũng không dám nhìn, khẳng định là đang chê cười hắn. Trong lòng tức giận nhìn xung quanh, nhìn thấy có một đòn gánh đặt ở trong góc, chạy tới cầm đòn gánh trong tay, hận hận nói, “Không cần người trong thôn đến xử lý, ngày hôm nay trước mặt mọi người ta liền đánh gãy nốt cái chân còn lại của hắn, để cho hắn sau này không thể ra ngoài làm xằng bậy nữa!”

Hoàng phu lang làm sao để con trai bảo bối nhà mình chịu đòn, thấy hán tử nhà mình vung đòn gánh lên muốn đánh liền nhanh chóng vọt qua, cũng không khóc, xông lên nhào vào người con trai, nổi giận mắng, “Ngươi dám đánh con trai của ta thử xem, Cẩu Tử đã gãy mất một chân, ngươi lại đánh gãy tiếp một chân khác của hắn, ngươi có muốn cho hắn sống nữa hay không? Tứ nhi đáng thương của ta, a mẫu chỉ còn lại một mình ngươi, nếu như các ca ca khác của ngươi còn sống, mẹ con chúng ta sao lại rơi đến mức này. Đương gia, ngươi dám đánh con ta ta liền liều mạng với ngươi, dù sao ngươi không muốn cho con trai ta sống tiếp ta liền không sống được nữa.”

Lại giống như người điên mà xông tới chỗ cha Hoàng Tứ Cẩu, lại như điên mà dùng tay đánh hán tử nhà hắn, cha Hoàng Tứ Cẩu trong tay còn cầm đòn gánh, lại không thể dùng đòn gánh đi đối phó với phu lang nhà mình, cho nên nhanh chóng rơi vào thế hạ phong, trong chốc lát trên mặt trên cổ có mấy vết móng tay chảy cả máu, hai người trên mặt đất vật lộn thành một đoàn, tro bụi đều bị hất lên.

Tiểu tôn tôn của bọn họ bị vứt trên mặt đất sợ sệt khóc lên, giống như tiếng mèo kêu vậy.

Mấy tộc lão trong tộc gân xanh nổi đầy trán, trên mặt xấu hổ vô cùng, đây còn đang ở nhà người khác, lại còn trước mặt cả người trong thôn. Lý Chính càng tức giận đến mức tiện tay cầm đồ đập xuống, tức giận nói, “Muốn đánh nhau thì về nhà  mà đánh, chính mình đánh cho tàn phế cũng không liên quan đến chúng ta, còn Hoàng Tứ Cẩu này thì trực tiếp đưa đến nha môn là được, dù sao hai người các ngươi cũng không muốn quản hắn, mà quản cũng không được!”

Người biết tính tình của hai người này đều biết, hành động của bọn họ như vậy còn không phải là muốn cho người trong thôn có thể xử nhẹ Hoàng Tứ Cẩu, Hoàng cha nếu như thật sự muốn đánh con trai của mình, thực sự có thể để cho phu lang nhà mình ngăn cản? Chỉ là biết được phu lang nhà mình sẽ ngăn cản cho nên mới hành động như vậy, đó là cho người bên ngoài xem, như vậy ai cũng không thể trách tội lên người hắn, đến cuối cùng mọi chuyện tốt nhất là huyên náo đến mức sống chết mặc bay, như vậy mới thực sự vừa ý hai người Hoàng gia.

Uy hiếp này khiến cho hai người ngừng lại không đánh nhau nữa, chật vật ngồi dưới đất, phu lang Hoàng gia kêu khóc nói, “Các ngươi không thể bắt nạt người như vậy, tứ nhi ngươi nhanh nói cho a mẫu, có phải là bọn hắn ép ngươi thừa nhận hay không? Này là có người thấy người khác kiếm được tiền tâm liền không thoải mái, ai bảo Hoàng gia ta nghèo đến không có bạc, nói chẳng đáng là gì, cuối cùng ngay cả con trai cuối cùng cũng không gánh nổi. Còn có người tự bản thân mình không đứng đắn, cả ngày trêu hoa ghẹo nguyệt, nếu không phải như thế tại sao con trai của hắn lại chạy đến nhà, phi! Đều là người vô liên sỉ bị Triệu gia đuổi ra ngoài…”

Hoàng Tứ Cẩu bụm mặt cuộn mình trên đất, ngoại trừ thỉnh thoảng vang lên  tiếng rên rỉ, âm thầm  để lão mẫu mình tự biên tự diễn đi.

Dù cho Hoàng phu lang nói con trai mình không kiềm chế được hành vi của mình tay chân không sạch sẽ, nhưng mà lại hướng về phía Đường Xuân Minh mà giội nước bẩn, nếu như lời này thực sự truyền ra Đường Xuân Minh chờ bị chết đuối trong nước miếng của người khác đi, người trong sân liếc nhìn phu lang Hoàng gia như nhìn kẻ ngốc, chưa từng thấy người đổi trắng thay đen như vây.

“Ầm”  một thanh âm vang lên khiến cho tiếng gào khóc của phu lang Hoàng gia nghẹn lại trong cổ họng, liền nhìn thấy cái ghế ngồi của một người vỗ thành nhiều mảnh, khiến người khác sợ hãi đến lui vội ra, đen người này cách xa một đoạn.

Kẻ ác Lý Phong!

Nhìn mảnh vỡ trên mặt đất, ngay cả Lý Chính đều vỗ vỗ ngực, hắn không ngừng liếc mắt nhìn, không biết Phong tiểu tử làm thế nào lại có thể đem một cái ghế chắc chắn làm thành mảnh vỡ, nhưng trong lòng cũng không có chút thông cảm nào đối phu phu Hoàng gia, nên! Minh ca nhi bị giội nước bẩn như hắn hắn cũng không chịu được, tuy rằng hắn đối với chuyện Phong tiểu tử vừa ý Minh ca nhi vẫn có mụn nhọt,  nhưng cũng biết được nếu như không phải Minh ca nhi có hài tử làm liên lụy thì là đối tượng kết thân tốt đến không thể tốt hơn, hơn nữa hắn cũng rõ ràng những chuyện lúc đó của Phong tiểu tử, rõ ràng là không biết từ lúc nào Phong tiểu tử liền nhìn trúng Minh ca nhi, còn bản thân Minh ca nhi, từ lúc tách ra khỏi Triệu gia, ngay cả gia tộc cũng ít qua lại.

Kẻ ác Lý Phong bước đến từng bước từng bước một, Hoàng Tứ Cẩu thấy tình hình không đúng, lén lút lùi lại vừa nhìn ra bên ngoài, vừa mới nhìn thấy liền sợ đến mức tè ra quần, mà a mẫu nhà hắn càng sợ hãi đến mức con ngươi như muốn lồi ra, muốn trốn về phía sau nhưng lại không có chỗ trốn, thanh âm run rẩy nói cũng không lưu loát, “Ngươi… Ngươi muốn làm gì… Lý Chính cùng các tộc lão còn đang ở đây…”

Lệ khí trên người Lý Phong ngay cả Lý Chính cùng các tộc lão đều cảm thấy sợ hãi, những người khác thấy vậy cũng không khỏi lui về sau, trong lòng âm thầm nói trêu chọc ai cũng không thể trêu chọ kẻ ác Lý Phong này, đại bá nhà hắn nói một chút cũng không sai, kẻ ác như vậy vẫn nên để cho Minh ca nhi thu thôi.

“Lý Chính, các vị tộc trưởng, ta nể mặt người trong thôn nên để xử lý ở trong thôn, nhưng mà có người khiến cho ta phải xuống tay độc ác, vậy cũng được, ta trực tiếp đưa người đến nha môn, hỏi một chút xem nửa đêm vào nhà người ta ăn trộm có hình phạt như thế nào. Còn có, một chân này, ta liền thay Hoàng gia ra tay.”

Nói xong, một chân của hắn hướng về phía cái chân hoàn hảo còn lại của Hoàng Tứ Cẩu giẫm xuống, chỉ thấy nghe rắc một tiếng, Hoàng Tứ Cẩu không kịp tránh lăn lộn thảm thiết trên ván giường, lăn xuống đất.

Thấy Hoàng cha  muốn tiến lên nói cái gì, Lý Phong lạnh lùng trừng hắn một cái khiến cho hắn dừng lại, “Ngươi không thể hạ tay được ta liền thay, có việc gì thì cứ đến nha môn tố cáo ta đi.”

Hoàng cha một câu cũng không nói được.

Hoàng phu lang cũng muốn tiến lại gần đây, nhưng lại bị dọa sợ đến rùng mình một cái.

Bên ngoài sân nhà Lý Chính đã đầy ắp người, có người hi vọng hai người Hoàng gia dùng sức mà nháo, bọn họ mới có kịch vui sau đó lại tình cờ đổ thêm dầu vào lửa một chút đem mọi chuyện huyên náo càng lớn hơn, tốt nhất là để cho Đường Xuân Minh không có cách nào tiếp tục sống ở trong thôn này nữa mới hả giận, nhưng không ngờ nhìn thấy tình cảnh này, lại nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Lý Phong hướng ra phía cửa, có người liền chột dạ, cho là tâm tư của mình bị phát hiện, cũng không dám tiếp tục ở lại, nhanh chóng trốn đi.

Đường Xuân Vanh cũng bị thủ đoạn của ca phu tương lai dọa sợ hết hồn, tuy rằng một mặt lo lắng ca ca mình sau này có bị đối xử như vậy hay không, nhưng mặt khác lại cảm thất hành động của Lý Phong vô cùng hả hê, đối phó với loại người ngang ngược không biết lý lẽ quấy nhiễu người khác này, vẫn là thủ đoạn này mới có thể chấm dứt dứt khoát được.

Đường Xuân Vanh đi ra, chắp tay nói với Lý Chính cùng các tộc lão, “Ta cũng có thái độ giống như Lý Phong đại ca, vốn nể tình thôn Bình Sơn chỉ cách thôn Trấn Sơn ta một cái làng nên không muốn làm khó dễ cho các vị, muốn âm thầm giải quyết, không nghĩ tới chuyện này…” Dùng ngón tay hướng về phía phu phu Hoàng gia, từ ô uế hắn không nói ra được, cuối cùng lại còn đem mặt mình nghẹn đỏ, “Không chỉ không kiểm điểm lỗi lầm của mình, ngược lại còn đem nước bẩn giội lên người người khác, đây là muốn bức ca ca ta vào con đường cùng. Đã như vậy, không bằng giao cho quan phủ xử lý, cuối cùng là trách kẻ nửa đêm vào nhà người khác trộm đồ, hay là trách người kiếm được chút tiền liền thành hành vi không ngay thẳng cố ý dẫn trộm vào nhà! Có phải là những phú hộ trong thôn cùng những người giàu trên trấn kia trước tiên phải kiểm điểm chính mình một chút, có nên phát tài hay không!”

Đường Xuân Vanh vô cùng phẫn nộ, nếu như ca ca vẫn một bộ tính tình mềm yếu như trước kia, những câu nói này một khi truyền đi nhất định sẽ bức ca ca hắn đến đường cùng, làm hán tử Đường gia, làm đệ đệ ca ca, cho dù hắn nhỏ tuổi nhưng cũng phải đòi lại công đạo cho ca ca.

Những người trong thôn đồng loạt gật đầu một chút, cảm thấy tiểu hán tử này vô cùng có lý, cùng là người trông thôn, gia cảnh có điều kiện cũng có một chút, những nhà này không phải là chưa từng bị Hoàng Tứ Cẩu trộm gà bắt chó, nhưng mà chỉ là trộm cắp nhỏ dù cho bắt được cũng bị phu lang Hoàng gia nháo trò như vậy, dù cho có lý cũng không thể làm được gì, chỉ đành nhân nhượng cho yên chuyện, coi như là mình xui xẻo, sau này cần phải cẩn thận hơn một chút là được. Cũng có người nói, Hoàng gia đáng thương, kiếm chút đồ liền nhắm một mắt mở một mắt cho qua, ngược lại nhà ngươi cũng không thiếu chút đồ này, coi như tích chút công đức là được, khiến cho những nhà bị Hoàng Tứ Cẩu gieo vạ thực sự là đầy một bụng hỏa.

Chẳng lẽ những tháng ngày này mình sống tốt lại thành lỗi của mình? Chẳng lẽ lại có cái lý đó, Hoàng phu lang ỷ vào mình đáng thương cả ngày khóc sướt mướt, đánh cũng không đánh được, không thể làm gì khác hơn là tự mình chịu ấm ức.

Hiện tại có người nói bọn họ liền hận không thể vỗ tay khen một tiếng hay, tiểu hán tử dù sao cũng đọc ít sách, lời nói ra cũng khiến cho lòng người cảm thấy khoan khoái, tại sao trước đây bọn họ chưa từng nghĩ như vậy? Đến cùng vẫn là là người từng đọc sách nên hiểu được đạo lý.

Lý Chính cùng các tộc lão nhìn nhau, bày ra bộ mặt cười khổ, lời này rất có lý nhưng lại đâm vào tim bọn họ, không đem Hoàng gia xử lý cũng không được, bằng không sau này nhà nào sống tốt làm sao dám tiếp tục ở trong thôn nữa? Còn có người chịu mang người trong thôn cùng phát tài sao? Không xử lý chỉ có thể khiến người khác lạnh tâm a.

“Ta nói lời công đạo đi,” Triệu Lục thúc từ xưa đến nay luôn yên tĩnh không lên tiếng về chuyện trong thôn, nhưng lần này lại đi ra, “Đường phu lang là hạng người nào, ngoại trừ những nhà không có mắt, còn ai có thể nói không phải? Đường phu lang tự mình phát tài cũng không quên những nhà khác, ta mua chút mầm non từ nhà Đường phu lang về, mấy ngày nay nhà nào cũng đem lên trấn bán, nhờ Đương phu lang cũng kiếm dược chút tiền lẻ. Các ngươi hỏi một chút, nhà ai lại chịu đem con đường phát tài của nhà mình nói cho người khác? Đường phu lang làm được đến trình độ này chẳng lẽ còn chưa đủ sao? Thôn Bình Sơn chúng ta thật sự muốn bởi vì nhà không biết thị phi này mà bức Đường phu lang ra khỏi thôn chặt mất con đường tài lộ của mọi người sao?”

“Triệu Lục thúc, ngươi thật sự kiếm được tiền?  Vậy chúng ta sau này có thể mua được mầm từ chỗ Đường phu lang hay không?” Ngoài sân lập tức có người giương giọng hỏi.

Lý Phong cùng Đường Xuân Vanh liếc mắt nhìn nhau, Lý Phong thu lại lệ khí trong mắt thay Triệu Lục thúc trả lời, “Từ xưa tới nay Minh ca nhi đều để người đến mua, chỉ là những người muốn không cây non thì đừng tìm đến cửa.”

“Ta có kiếm được tiền hay không người trong thôn chẳng lẽ lại không biết được? Ta đến trấn bán rau mọi người đều có thể nhìn thấy.” Triệu Lục thúc nói tiếp.

Âm thanh bàn luận trong viện ngoài sân không ngừng vang lên, bên phía Triệu Lục thúc đương nhiên có người nhìn thấy, hơn nữa, có người cùng lên trấn bán rau cũng nhìn thấy, những loại rau của Triệu Lục thúc không chỉ giá cao hơn bọn họ, còn bán đặc biệt nhanh, chuyên môn có người chờ ở chợ, đảo mắt liền có thể bán sạch.

Đợt này, có người nhìn thấy đại tôn tử nhà hắn ăn mặc hơn hẳn trước đây, trên mặt luôn luôn thành thật mang theo chút sầu khổ cũng có thêm ý cười, nếu như có người nói không kiếm được tiền người khác cũng không tin.

Có người bắt đầu hối hận, lúc trước nghe những kẻ miệng tiện trong thôn kia, nói cái gì mà Minh ca nhi đều để tiền chui vào mắt vào tâm, mấy mầm cây không đáng giá lại còn muốn kiếm tiền của người trong thôn, khi đó bọn họ ngẫm lại cũng đúng, nhà ai chẳng ươm chút cây non sau đó tiện tay đưa cho người khác, xưa này không tính toán trả tiền, nhưng mà những kẻ hẹp hòi kia cũng chỉ nói sau lưng vài câu, cho nên lúc đó mọi người đều ngồi chơi chờ xem chuyện cười của người khác, không nghĩ mấy nhà quan hệ gần cùng Minh ca nhi đều kiếm được chút tiền, khiến cho bọn họ tức giận đến đỏ mắt, hối hận lúc đó tin sai người.

Không nghĩ tới Minh ca nhi căn bản không tính toán những câu nói của bọn họ trước đây, còn có thể mua cây non từ chỗ hắn, nhìn thấy hoa mầu nhà hắn khác với những nhà khác, nếu như thu hoạch cũng cao hơn những nhà khác bọn họ còn muốn mua giống từ chỗ Minh ca nhi a. Chính vì vậy, bọn họ nhất định phải vì Minh ca nhi giữ gìn lẽ phải cũng không thể thiệt thòi hắn, bọn họ còn muốn cùng kiếm tiền theo hắn a.

Vì vậy ánh mắt mọi người nhìn ba người Hoàng gia càng thêm không thân thiện, có tên hỗn tiểu tử Hoàng Tứ Cẩu ở đây, sau này còn ai dám phát tài?

“Lục thúc nói đúng, những năm nay Hoàng Tứ Cẩu đều không chịu làm chuyện nghiêm túc, Hoàng phu lang tự ngẫm lại xem có thiệt thòi hay không a!”

“Tiểu hán tử Đường gia càng nói có lý hơn, có người như vậy ở trong thôn không ai có thể qua được ngày lành, nên đuổi bọn họ ra ngoài từ sớm.”

“Đúng đấy, Hoàng gia này làm nhiều chuyện thất đức, không sợ bị báo ứng sao? Nắm đó một ca nhi cố gắng chăm chỉ tiến vào Hoàng gia, cuối cùng còn bọ bọn họ dằn vặt cho không còn.”

“Lý Chính, các tộc lão, cũng không thể lại bỏ qua cho bọn họ, thôn Bình Sơn chúng ta không thể tha cho người làm bại hoại danh tiếng của thôn, sau này làm gì còn có ca nhi nhà nào dám gả tiến vào thôn Bình Sơn?”

Âm thanh phê phán Hoàng gia càng ngày càng lớn, có người trực tiếp hướng về phía bọn họ nhổ nước miếng, mà Triệu lục thúc từ lâu đã lùi về phía sau, bên trong lộ ra nụ cười đắc ý, hắn chính là cố tình kích động tâm tình của mọi người, sớm đã có người hỏi tình huống hắn bán rau, hắn cũng từng hỏi Minh ca nhi, sau này có người đến mua mầm có bán hay không, Minh ca nhi nói ai chịu bỏ tiền liền bán, vì vậy hắn mới dám đứng ra nói những lời này.

Người tốt nên được báo đáp, kẻ ác nên gặp quả báo! Nghĩ đến những người Triệu gia kia, ánh mắt Triệu Lục thúc trở nên đen tối.

&&&

Hai người Hoàng gia trố mắt ngoác mồm, không nghĩ tới bọn họ lập tức trở thành đối tượng khiển trách của cả thôn, hơn nữa nghe ý tứ của những người này là muốn đuổi bọn họ ra khỏi thôn Bình Sơn, cái này sao có thể! Bọn họ rời đi thôn Bình Sơn sao có thể sống được? Lúc này, Hoàng phu lang mới vội vàng đem tiểu tôn tôn vẫn luôn rúc trong góc khóc lóc ôm đến, “Các ngươi là muốn bức chúng ta đến tuyệt lộ a, tiểu tôn tôn đáng thương của ta đã không còn a mẫu lại còn bị các ngươi ngược đãi, các ngươi độc ác như vậy trơ mắt nhìn tiểu tôn tôn đáng thương nhà ta chết đi sao?”

“Hiện tại mới nhớ tới tiểu tôn tử nhà các ngươi sao? Trong thôn làm gì còn ai không biết bình thường ngươi đối xử với tiểu tôn tử các ngươi thế nào, nếu như sớm có tâm thì sao có thể nuôi đến mức nhỏ gầy như vậy? Các ngươi tận lực chà đạp hài tử còn trách đến trên người ngoài sao?” Hiện tại không ai nói tốt cho Hoàng gia, lập tức có người vạch trần.

Không phải là, năm đó sau khi phu lang Hoàng Tứ Cẩu sinh khó mà chết, bị Hoàng phu lang xem là xúi quẩy, ngay cả đứa nhỏ mới sinh ra cũng không thích, hơn nữa còn nói tiểu tôn tôn này không phải là hán tử, mà là tiểu ca nhi, lại càng không được lọt vào mắt hai người Hoàng gia, có thể sống sót được trong nhà như vậy thực sự là ông trời mở mắt, không thấy vừa nãy chỉ lo cho con trai đối xử với tiểu tôn tôn như thế nào sao? Vẫn là do có người bên cạnh có lòng tốt sợ đứa nhỏ bị người giẫm nên mới ôm đến bên cạnh.

“Các ngươi…” Hoàng phu lang tức giận đến thở hắt một hơi, nhanh chóng bắt đứa nhỏ quỳ xuống, lại đè đầu nó nói, “Nhanh cầu xin các gia gia thúc thúc bá bá tha lỗi, cầu các gia gia thúc thúc bá bá tha cho cha ngươi, cha ngươi biết sai rồi, sau này cũng không dám nữa…”

Đứa bé sợ đến oa oa khóc lớn, khiến cho một ít người mềm lòng không đành lòng nhìn thẳng nghiêng đầu sang chỗ khác, nhưng muốn buông tha cho Hoàng gia thì bọn họ lại không cam lòng, liền nhìn về phía Lý Chính cùng các lão nhân trong tộc.

“Tiểu tử thối ngươi khóc khóc cái gì, đều là ngươi là sao chổi, sinh ra liền khắc chết a mẫu…” Vừa mắng vừa lẩm bẩm trong miệng, khiến cho đứa bé sợ đến mức tiếng khóc nghẹn lại trong cổ không ngừng nấc lên.

“Được rồi.” Lý Chính vô cùng tức giận, “Ngươi đánh một đứa bé là thế nào hả, có năng lực sao không đi dạy dỗ con trai mình đi! Lần trước trong thôn đã nói nếu như con trai ngươi lại làm chuyện xấu thì chút ra khỏi làng cho ta, hiện tại, Hoàng gia các ngươi liền mang theo con trai của các ngươi rời đi thôn Bình Sơn đi, thôn Bình Sơn chúng ta không hoan nghênh nhà như vậy.”

“Cái gì?!” Hoàng phu lang rít gào.

Hoàng cha cả người mông lung, ngồi yên ở trên mặt đất không phản ứng.

Hoàng Tứ Cẩu mờ mịt nhìn bốn phía xung quanh.

&&&

Lý Phong xem như tương đối hài lòng với kết quả, tuy rằng hắn rất muốn đem nhà mấy người này đem đến nha môn,nhưng cũng không thể không nể mặt Lý Chính, lại nói, người như vậy rời khỏi làng, hắn liền có thể chắc chắn bọn họ sẽ không lại xuất hiện làm chướng  mắt Minh ca nhi.

Đường Xuân Vanh tuy rằng nhìn đứa bé kia có chút mềm lòng, nhưng cũng không thể vì đứa trẻ này mà để những người hại ca ca tiêu dao ở trong thôn, ai biết được bọn họ sẽ gây ra chuyện gì, nếu như lại nháo đến trước mặt ca ca,hắn một chút đều không dám nghĩ tới, hiện tại ca ca đang mang thai, vạn nhất có gì xảy ra chính là một xác hai mạng, vì vậy hắn chỉ đànhquyết tâm tàm nhẫn.

Đại Sơn vỗ vai Đường Xuân Vanh,làm như vậy là đúng, nếu như lúc này mà đồng tình Hoàng gia sẽ chỉ làm cho bọn họ được nước làm tới.

Mặc kệ hai lão nhân Hoàng gia cầu xin khóc nháo thế nào, lần này ngay cả tộc lão trong thôn cũng không cầu xin vì bọn họ, huống hồ lần trước Hoàng gia thực sự đảm bảo như vậy, nếu như lại làm chuyện xấu thì sẽ rời khỏi thôn. Hơn nữa bọn họ nên vui mừng là Đường phu lang không có chuyện gì, bằng không tiểu tử Lý Phông sẽ không buông tha bọn họ đơn giản như vậy,

Triệu gia tam thúc công danh tiếng luôn luôn lần này đều không có đến, bởi vì Lý Chính không đồng ý đứng ra cho Triệu gia, tam thúc công liền làm giá, Lý Chính ngươi có chuyện thì không cần nhờ đến chỗ ta, nếu như muốn ta đứng ra thì Lý Chính cũng phải đứng ra làm chuyện cho Triệu gia, hiện tại Triệu gia đang bị Trầm gia làm đến mức hận không thể trốn đi, Trầm gia đến đập đồ vât đã không phải chỉ có một lần.

Hoàng gia không muốn đi, Lý Chính tự mình đi đưa người, còn Hoàng Tứ Cẩu bị Lý Phong giẫm gãy chân, Hoàng gia còn muốn dựa vào chuyện này mà nháo, nhưng mà Lý Phong lại không quan tâm, âm thầm đến bên người Hoàng Tứ Cẩu, Hoàng Tứ Cẩu sợ đến mức co người lại xin tha, lần thứ hai lại kêu thảm thiết lên một hồi, cạch cạch nột tiếng, cái chân vốn gãy đã liền nối trờ lại, còn Hoàng Tứ Cẩu thì đau đến đã sớm ngất đi.

Cuối cùng Lý Phong uy hiếp, “Nếu như lại để ta nhìn thấy các ngươi, lần sau hai cánh tay liền trực tiếp hủy đi!’

Hoàng gia bị đuổi khỏi thôn Bình Sơn, việc này cũng không chỉ kết thúc như vậy.

Lý Chính gọi hán tử nhà Trương Hoa Lan đến, nói cho hắn biết vai trò của phu lang nhà hắn trong chuyện này. Hóa ra dựa theo lời khai của Hoàng Tứ Cẩu, sở dĩ hắn có suy nghĩ như vậy, chính là bị Trương Hoa Lan xúi giục.

Hoàng Tứ Cẩu thực sự là vẫn thèm nhỏ dãi Trương Hoa Lan vẫn luôn muốn tìm cơ hội với hắn, Trương Hoa Lan bởi vì hán tử nhà mình không chịu nổi hắn lằng nhằng với hán tử nhà khác, nếu biết được liền đánh hắn, vì vậy hắn vẫn luôn lảng tránh Hoàng Tứ Cẩu. Nếu nói trước đây Trương Hoa Lan có chút tâm tư với Hoàng Tứ Cẩu, nhưng mà bây giờ nhìn Hoàng Tứ Cẩu càng ngày càng không ra gì, ngay cả tướng mạo trước đây nhìn chúng cũng bởi vì khí chất mà trở nên hèn mọn, ý đồ kia của Trương Hoa Lan đã sớm thành mây khói, đối với Hoàng Tứ Cẩu mỗi khi quấn lấy hắn thực sự là tránh không kịp.

Nhưng hắn càng trốn thì Hoàng Tứ Cẩu ngày càng đắc ý, nhìn thấy gương mặt trắng nõn kia của Trương Hoa Lan trong lòng càng ngứa, luôn lấy chuyện trước kia để uy hiếp Trương Hoa Lan, khiến cho một chút tình ý kia của Trương Hoa Lan không chỉ biến mất sạch sẽ, mà còn hận cái tên vô lại này, hắn biết hán tử nhà mình vẫn luôn nhớ mãi chuyện ban đầu, cho nên sau khi bị hán tử đánh một trận liền hạ quyết tâm muốn giải quyết triệt để  chuyện của  Hoàng Tứ Cẩu.

Lần trước bị Trương Tú nói ra chuyện hắn gặp Hoàng Tứ Cẩu, trong lòng Trương Hoa Lan hoảng sợ, hắn cho rằng Trương Tú đã phát hiện ra điều gì đó, không chỉ ghi hận Trương Tú, ngay cả nguyên nhân của chuyện đó là Đường Xuân Minh cũng bị hắn ghi hận, ai bảo Đường Xuân Minh trải qua càng ngày càng tốt, một chút cũng không có dáng vẻ sầu khổ của quả phu, còn trong thời gian ngắn liền có thể đáp lên được một hán tử chưa kết hôn.

Tuy rằng bên ngoài nói bóng gió không ít, nhưng Trương Hoa Lan lại nghe được Lý Phong tuy rằng tướng mạo hung ác nhưng lại là một hán tử sẽ yêu thương ca nhi, Trương Hoa Lan liên tưởng đến tình cảnh của mình, hắn gặp phải hai hán tử, một người vô lại lưu manh, một người thường xuyên đánh hắn không xuống giường được, dựa vào cái gì Đường Xuân Minh lại trải qua càng ngày càng tốt hơn hắn, Trương Hoa Lan hắn có điểm nào kém hơn hắn, lúc trước cũng là ca nhi đẹp nhất trong thôn.

Đều nói lòng đố kị của ca nhi đều không có nguyên do, hắn càng nghe được nhiều chuyện Đường Xuân Minh làm càng muốn phá hủy hắn, ngay tại thời điểm Hoàng Tứ Cẩu lần nữa tìm tới hắn, ra gợi ý cho Hoàng Tứ Cẩu ra một mũi tên trúng hai con chim, hắn chỉ một con đường sáng cho Hoàng Tứ Cẩu, chỉ cần Hoàng Tứ Cẩu làm được về sau không cần sợ không có ca nhi gả cho hắn, hơn nữa còn không ngừng có bạc trắng lóa mặc cho hắn sử dụng, chính là nửa đêm mò đến trong nhà Đường Xuân Minh ép hắn quan hệ, dù sao Đường Xuân Minh vẫn chưa chính thức định chuyện với Lý Phong, người bên ngoài dù nói nhiều hơn nữa cũng không bằng Đường Xuân Minh tự mình thừa nhận.

Đến thời điểm đó Đường Xuân Minh không thể không luồn cúi với tên lưu manh Hoàng Tứ Cẩu này, Trương Hoa Lan cũng có thể giải quyết được uy hiếp Hoàng Tứ Cẩu này, hơn nữa, nói không chừng có thể từ chỗ Hoàng Tứ Cẩu biết được bí mật phát tài của Đường Xuân Minh. Còn Đường Xuân Minh đến lúc đó bị bức bách chết hay sống, đến lúc đó cùng Trương Hoa Lan hắn có quan hệ gì.

Vì để cho Hoàng Tứ Cẩu thuận lợi làm việc, hắn còn đem tình huống trong sân nhà Đường Xuân Minh nói cho Hoàng Tứ Cẩu, muốn hỏi tại sao Trương Hoa Lan lại rõ ràng, vậy còn phải nhờ Lý Phong mua ngựa con về không ít người đi theo tiến vào trong sân quan sát, Trương Hoa Lan cũng ở trong đó, cũng bởi vì hình ảnh trong sân khiến cho hắn càng thêm đỏ mắt đố kị.

Hoàng Tứ Cẩu bị Trương Hoa Lan khuyến khích đã hoàn toàn quên e ngại với Lý Phong, so với bạc trắng dùng mãi không hết, Lý Phong đáng là gì, hơn nữa hắn nửa đêm tiến vào sân nhà Đường Xuân Minh, nếu như Đường Xuân Minh không chịu thừa nhận quan hệ với hắn, hắn liền không có cách nào tiếp tục sống trong thôn này, hắn cùng Trương Hoa Lan nghĩ như vậy, bất luận là ca nhi nào đụng phải tình huống như vậy đều bị vướng danh tiếng không thể không luồn cúi, đến lúc đó hắn liền đoạt được người của tên hung ác Lý Phong kia.

Hai người đều cho rằng đây là cơ hội không có kẽ hở nào, nhưng ai biết được vừa mò vào được sân, cũng làm cho Hoàng Tứ Cẩu biết được sự tàn nhẫn chân chính của tên hung ác Lý Phong kia, nếu như lại có một cơ hội chắc chắn hắn sẽ không nghe Trương Hoa Lan khuyến khích là chọc tới tên hung ác này.

Mọi chuyện trước đó đều là do Lý Chính cùng Lý Phong cùng nhau thẩm vấn Hoàng Tứ Cẩu từ ban đêm tra ra được, Đường Xuân Vanh tức giận đến mỗi một thư sinh như hắn cũng có suy nghĩ giết người, hận không thể bắt được ca nhi Trương Hoa Lan này, nhưng Lý Chính lại khuyên nhủ hắn, mọt chuyện không thể giải quyết như vậy, bằng không danh tiếng của Đường Xuân Minh sẽ bị ảnh hưởng, còn không bằng xử lý theo cách Hoàng Tứ Cẩu muốn trộm đồ chứ không phải trộm người.

Còn Trương Hoa Lan, ca nhi độc ác như vậy đương nhiên cũng không thể bỏ qua, việc này chỉ vần giao cho hán tử nhà hắn, chắc chắc Trương Hoa Lan sẽ không có kết quả tốt.

Nếu nói về giết người, sợ là không ai có thể hơn Lý Phong được,  vốn hắn cho rằng Hoàng Tứ Cẩu đến là vì tài, không nghĩ tới người lẫn tài đều muốn, chỉ cần nghĩ đến chuyện Minh ca nhi có thể gặp phải, đem Hoàng Tứ Cẩu băm thây ngàn đao cũng không giải được nỗi hận trong lòng hắn, nhưng Lý Chính cùng Trầm phu lang khuyên hắn như vậy, nên cân nhắc vì danh tiếng của Minh ca nhi, việc này tốt nhất không nên tuyên bố ra ngoài, dù cho nói ra, Hoàng Tứ Cẩu cũng sẽ không bởi vì chuyện này mà bị trách phạt nhiều hơn, nhưng danh tiếng của Minh ca nhi lại bị liên lụy. Đối với Lý Phong mà nói, hắn tình nguyện đeo trên lưng kẻ ác cũng không muốn Minh ca nhi chịu một phần liên lụy, dù cho có thể Minh ca nhi không thèm để ý, nhưng hắn không thể không cân nhắc.

Vì vậy Lý Phong đè thù hận xuống, nhưng không thể dễ dàng tha thứ Hoàng Tứ Cẩu cùng ca nhi Trương Hoa Lan này, đem Hoàng Tứ Cẩu trục xuất khỏi thôn này còn nhẹ, rời đi thôn Bình Sơn hắn sẽ biết được đau khổ chỉ vừa mới bắt đầu.

Đồng thời, hắn quyết định không nói chân tướng chuyện này nói cho Minh ca nhi, tâm tư xấu xa như vậy Minh ca nhi không cần biết, vì vậy chỉ cần định tội Hoàng Tứ Cẩu nửa đêm trộm cướp là được rồi.

Chờ đến khi hán tử nhà Trương Hoa Lan rời khỏi nhà Lý Chính, mọi người đều thấy được bộ mặt như muốn ăn thịt người của hắn, ngay cả bước chân cũng mang theo lửa giận, nổi giận đùng đùng đi về nhà, khiến cho mọi người không khỏi hiếu kỳ đến cùng là Lý Chính nói cái gì với hắn, nhìn bộ dáng kia chẳng lẽ có liên quan đến ca nhi nhà hắn? Chẳng lẽ chuyện của Hoàng Tứ Cẩu có phân của ca nhi nhà hắn?

&&&

Chờ đến khi Đường Xuân Minh tỉnh dậy, Lý Phong đã ngồi ngay bên giường hắn, nhìn chằm chằm hắn không chớp mắt.

Đường Xuân Minh ló đầu nhìn khí trời bên ngoài một chút, lập tức liền cảm thấy ngại ngùng, hắn cảm thấy vừa ngủ liền thẳng đến khoảng mười giờ. Sờ sờ trán hỏi, “A Vanh có đi lớp học không? Đúng rồi, Hoàng Tứ Cẩu kia thế nào rồi? Đêm qua đất trồng rau trong sân không bị giẫm đạp chứ?”

“Ngươi yên tâm, ” Lý Phong sờ sờ tay Minh ca nhi, ngồi ở đây hơn nửa ngày hắn nghĩ lại mà cảm thấy sợ, nếu như không phải Kinh Phong cảnh giác linh mẫn, hắn cũng không dám nghĩ Minh ca nhi sẽ ra sao, càng như vậy lại càng không muốn dễ dàng tha cho Hoàng Tứ Cẩu, chỉ trục xuất khỏi thôn thực sự là quá nhẹ, nhìn bộ dáng Minh ca nhi có chút mơ hồ lòng hắn lại cảm thấy nhẹ nhõm, “A Vanh là ta tự mình đưa đến lớp học, hắn muốn ở lại cùng ngươi, ta nói ngươi sẽ không thích. Hoàng Tứ Cẩu cùng người trong nhà hắn, đều bị Lý Chính tự mình đuổi khỏi thôn, hơn nữa có lần này, sau này không cần lo lắng có người xông đến nữa. Nhưng mà rau trồng trong sân thực sự là bị Kinh Phong đạp một ít, Minh ca nhi sẽ không trách Kinh Phong đúng không.”

Sáng sớm Lý Phong dùng thủ đoạn như vậy chính là để giết gà dọa khỉ, nhận thức được thủ đoạn của hắn còn ai dám sinh ra suy nghĩ giống vậy nữa? Coi hắn là kẻ ác thì càng tốt hơn, hắn chính là muốn cho người khác sợ hắn.

Đây là cố ý đùa hắn đúng không, Đường Xuân Minh phát hiện Lý Phong càng ngày càng xấu, nói, “Kinh Phong chính là đại công thần, sao ta lại trách nó được, không chỉ không trách, còn phải khen thưởng nó. Tránh ra, ta muốn ra ngoài.”

Lý Phong thấy Minh ca nhi không để ý đến chuyện xảy ngày hôm qua, trong lòng liền nhẹ nhõm hơn phân nửa, để lại Minh ca nhi một mình chậm rãi mặc quần áo,  hắn đi ra ngoài chuẩn bị đồ ăn cho Minh ca nhi, ngủ lâu như vậy nhất định là đã rất đói bụng rồi.

Lấp đầy cái bụng lúc này Đường Xuân Minh mới có sức lực đi nhìn trong sân, cũng còn tốt, phần đất bị hủy hoại cũng không nhiều, cũng có thể gieo lại được. Ưỡn cái bụng lớn Đường Xuân Minh đi đến bên người Kinh Phong, vỗ vỗ cổ ngựa khen một trận, đương nhiên, còn có Tiểu Hoa, Tiểu Hoa cắn hẳn một miếng thịt vào mông người xấu, cũng là công thần lần này, Đường Xuân Minh quyết định mấy ngày này đều cho chúng nó uống nước suối không gian nguyên chất để khen thưởng.

Kinh Phong đối với mọi người đến chỗ nó đều rất ngạo kiều, nhưng đối với vị chủ nhân tương lai là Đường Xuân Minh này lại không như vậy, mỗi lần hắn đến đều không thể chờ được mà duỗi cái cổ ra, dùng một đôi mắt tinh khiết nhìn ngươi, điều này khiến cho mấy đứa bé muốn tiếp cận con ngựa Kinh Phong uy phong lầm liệt này vô cùng hâm mộ, nhưng mà hết cách rồi, ai bảo Kinh Phong dưới tình huống không có Phong thúc thúc mang theo đều không để ý đến chúng nó a.

Đường Xuân Minh hoài nghi, Kinh Phong là có thể ngửi được mùi vị của nước suối trong không gian đúng không, cái không gian kia chính là của thần tiên tràn ngập linh khí, ngay cả bọn Tiểu Hoa đều vô cùng yêu thích đồ ăn từ trong không gian, không hề kén ăn chút nào.

Có lúc Đường Xuân Minh cố ý làm mấy chuyện xấu, muốn xem Kinh Phong sẽ phản ứng như thế nào, sau khi cho nó xem qua liền cố ý không cho nó ăn đồ ăn trong không gian, kết quả đương nhiên không thần, quần áo của hắn bị Kinh Phong cắn chặt, có lần Lý Phong nhìn thấy liền sợ hết hồn, giáo huấn Kinh Phong một trận, nhưng mà Đường Xuân Minh không biết vì sao lại có thể nhìn thấy được trên cái mặt ngựa của Kinh Phong lại có vẻ khác thường, Đường Xuân Minh có chút chột dạ nhanh chóng sai Lý Phong nhanh chóng đút nhiều hoa quả không gian cho Kinh Phong một chút.

Cho ăn nhiều lần, Đường Xuân Minh cũng lừa mình dối người, Lý Phong không nhìn thấy, Lý Phong không nhìn thấy, thật sự coi Lý Phong không nhìn thấy mà vẫn làm theo ý mình như trước.

Tuy rằng dậy muộn mới ăn xong bữa ăn, nhưng Đường Xuân Minh vẫn dựa theo thói quen mà làm bữa trưa như trước, vừa muốn mang bữa trưa bưng lên bàn, bên ngoài truyền đến tiếng khóc như mèo kêu. Lý Phong mang A Lâm đi vào từ bên ngoài, đã rửa sạch tay có thể ăn cơm luôn.

“A mẫu a mẫu..” A Lâm như thường lệ báo cáo công lao ngày hôm nay của nó cho hắn, nó đã làm những gì cho Tiểu Vân.

Đường Xuân Minh vừa khen A Lâm vùa dùng ánh mắt hỏi Lý Phong, bên ngoài có đứa bé nào đang khóc a? Không chỉ như vậy, còn nghe được tiếng của người lớn, hình như cái gì mà nghiệp chướng gì đó.

Lý Phong nhíu mày nói, “Ngươi mang A Lâm ăn trước đi, ta ra bên ngoài nhìn xem.” Nói xong đem A Lâm ôm đến bên người Minh ca nhi.

“Cũng được, đi nhanh về nhanh.” Đường Xuân Minh phất phất tay với hắn.

Đường Xuân Minh vừa mới ăn qua không lâu lắm, còn chưa đói bụng, chủ yếu là cho A Lâm ăn cơm, lỗ tai cũng dựng lên nghe động tĩnh bên ngoài. Sau khi Lý Phong rời khỏi đây tựa hồ cũng nghe được động tĩnh của hắn, hình như là nhắc đến Lý Chính, đại khái qua mấy phút người bên ngoài mới rời đi, tiếng bước chân của Lý Phong cũng vang lên càng ngày càng gần.

Chờ đến khi Lý Phong đi vào, không cần Đường Xuân Minh hỏi, Lý Phong liền mang theo chút không thích nói, “Hoàng gia này cũng thật là…May là lần này người trong thôn hạ quyết tâm đem bọn họ đuổi ra ngoài, bằng không cũng không biết ồn ào đến mức nào nữa.”

“Hoàng gia? Chẳng lẽ tiếng trẻ con khóc bên ngoài chính là của tiểu tôn tử Hoàng gia? Bọn họ không phải là bị trục xuất khỏi làng sao?” Đường Xuân Minh kinh ngạc hỏi.

“Lý Chính vừa đi, bọn họ liền lặng lẽ đem con vứt lại bên đường, cuối cùng vẫn là người trong thôn nhìn thấy liền ôm nó về, bằng không để lâu có khả năng sẽ bị dã vật trên núi xuống làm hại.” Lý Phong thực sự là vô cùng căm ghét với những người như thế, cháu trai ruột của mình cũng có thể bỏ đi, người như thế nên ném tới chiến trường cho biết thủ đoạn vô nhân tính của man tử phương bắc như thế nào mới đúng.

Lý Phong không nói, vừa này người bên ngoài còn hỏi xem Minh ca nhi định xử lý đứa trẻ này như thế nào, lại bị mắt lạnh của Lý Phong dọa trở lại, cái này có quan hệ gì đến Minh ca nhi? Là Minh ca nhi trục xuất người Hoàng gia khỏi thôn sao? Là Minh ca nhi bảo Hoàng gia ném con đi sao? Trẻ con tuy rằng đáng thương, nhưng nên tìm người đã gây ra, thật sự cho rằng Minh cá nhi tốt đến mức nên nuôi đứa nhỏ này?

Đường Xuân Minh nghe được trố mắt ngoác mồm, thực sự là cảm thấy khó mà tin nổi, “Nhà bọn họ không phải là chỉ có một tiểu tôn tử sao? Lại cam lòng ném đi sao? Hay là nhà bọn họ chỉ có Hoàng Tứ Cẩu mới là sinh mạng, những cái khác đều là hoa cỏ dại?” Dù sao cũng là đời thứ ba duy nhất a, không nói đến bạc đãi, lại còn cam lòng ném đi? Thật sự là cho rằng sau này Hoàng Tứ Cẩu có thể thực sự cưới được một ca nhi tốt sinh một tiểu tôn tử vừa ý bọn họ sao?

“Nhà bọn họ còn cái gì mà không làm được, bằng không cũng đã không dạy ra Hoàng Tứ Cẩu không ra hồn như vậy.” Lý Phong kiềm chế tức giận, đem tinh lực trở lại một lớn một nhỏ trước mặt, “Ăn cơm đi, không cần phải để ý đến chuyện bên ngoài, chờ đến khi ăn xong ta lại đến nhà Lý Chính một chuyến, hỏi một chút xem làm sao bây giờ.”

“Được rồi, đứa nhỏ này, ai, thực sự là khó làm.” Đường Xuân Minh lắc đầu một cái thở dài, nơi này không phải là thế giới hiện đại trên Trái Đất có cô nhi viện, đứa nhỏ như vậy, có khả năng là bị người ta bán đi, tuyệt đối không có kết quả tốt, không nói hai lão Hoàng gia lòng dạ độc ác, chính Hoàng Tứ Cẩu là cha ruột, nếu như hắn có tâm giữ lại một chút, đứa nhỏ này tuyệt đối sẽ không bị ném đi.

Con người một khi đã tàn nhẫn, thực sự là không phân biệt cổ kim nội ngoại (* không phân biệt ngày xưa hay bây giờ, người thân hay người ngoài*)

Đường Xuân Minh nghĩ trong lòng, chờ Lý Phong ăn cơm trưa xong liền để hắn mang chút đồ ăn qua, có cừu oán với hắn là trưởng bối của đứa bé, cùng nó không có quan hệ gì, đương nhiên hắn không thánh mẫu đến mức coi đứa bé này là trách nhiệm của mình.

Sau bữa trưa, nhìn thấy thái độ của Minh ca nhi, Lý Phong cũng an tâm, tuy rằng trẻ con vô tội, nhưng trong lòng Lý Phong vẫn có chút tức giận, phải biết rằng cha đứa bé suýt chút nữa phá hủy Minh ca nhi, hắn có thể cho phép đứa bé này tiến vào thôn Bình Sơn đã là mắt nhắm mắt mở, nhưng hắn không hi vọng khiến cho Minh ca nhi nghĩ rằng hắn quá độc ác.

Lý Phong đi rồi, Trương Tú cũng đến, mang đến tin tức mới nhất trong thôn.

Bởi vì Trương Tú vẫn luôn ở cùng Minh ca nhi, vì vậy chuyện vừa nãy của Hoàng Tứ Cẩu hắn cũng không biết, Đại Sơn cũng không nói cho hắn biết kết quả thẩm vấn, hắn cũng cho rằng Hoàng Tứ Cẩu chỉ là đánh chủ ý đến tiền tài, nhưng cũng đủ khiến hắn tức giận, đối với bọn hắn một nhà bị trục xuất chỉ có thể vỗ tay bảo hay, nhưng vậy người cách vách, người trong thôn mới có thể sống yên ổn hơn.

“Thật không nghĩ tới hai lão Hoàng gia này bình thường giả bộ từ thiện, khi lòng dạ độc ác lại không ai bằng, trẻ con nói vứt liền vứt, đưa đến trong nhà Lý Chính, đại bá sao vừa nhìn thấy đứa bé, thực sự là không nghĩ đến, trên người đều là vết thương, sau khi gọi Hồ lang trung đến ai ở chỗ đó động đến hắn đều bị hắn mắng cho một trận, nói ban đêm vẫn là hắn hạ thủ lưu tình, sớm biết vậy nên để cho Hoàng Tứ Cẩu đau thêm một ít nữa.”

“Có nói đứa nhỏ này phải làm sao  không?” Trực giác của Đường Xuân Minh cho biết đây không phải là vấn đề dễ giải quyết, nếu như là tiểu tử, nói không chừng còn có nhà muốn thu dưỡng, nhưng là ca nhi, trong thôn có không ít nhà giống như Hoàng gia cùng Triệu gia trọng hán tử khinh ca nhi, trong mắt hầu hết người, nhận về cũng chỉ lãng phí lương thực.

“Đại bá sao cũng đau đầu a, tạm thời trước hết cũng chỉ có thể nuôi ở bên nhà hắn, cũng may nhà bọn họ hiện tại chỉ có hai người, hai tiểu tử không thường trở về.” Trương Tú cũng cảm thấy đứa bé kia đáng thương, đi liếc mắt nhìn đều không đành lòng.

“Quên đi, không nói những chuyện phiền lòng với ngươi nữa, ” Trương Tú cảm thấy không nên lấy những chuyện này ra khiến Minh ca nhi phiền lòng, nói tới  một chuyện khác, “Ngươi không biết đâu, Trương Hoa Lan không biết sao  lại bị hán tử nhà hắn đánh, không ít người đến xem, nghe hán tử nhà hắn thì thầm, muốn đuổi Trương Hoa Lan. Được lắm, trước đây bọn họ nháo như thế nào cũng không nghe thấy hán tử nhà hắn nói như vậy, thật không biết Trương Hoa Lan làm chuyện gì chọc hán tử nhà hắn.”

Đường Xuân Minh nghe xong cũng không nói gì, lại còn thêm chuyện gì nữa a, đều xảy ra vào hôm nay, thôn Bình Sơn thật là đủ náo nhiệt. Đối với Trương Hoa Lan, hắn không có ấn tượng tốt cũng không có ấn tượng quá xấu, liền nhớ tới lần Trương Tú giúp hắn kia đáp trả lại mấy câu nói của Trương Hoa Lan khiến cho hắn bị đánh một trận, đứng ở trên lập trường của hắn không nên nói gì với chuyện này, chẳng lẽ hắn lại nói Trương Tú không nên nói như vậy,có thể nguyên nhân còn không phải là Trương Hoa Lan lắm mồm đồn đại chuyện của mình.

Cũng không nghĩ đến lần này lại nháo đến mức này, có lẽ Trương Hoa Lan đã làm chuyện gì vô cùng tồi tệ. Nói đồng tình? Hoàn toàn không có, đối với hắn mà nói, cũng đều là người ngoài, hơn nữa Trương Hoa Lan lại đi lại thân thiết với Vương Xuân Hoa, hắn ăn no rửng mỡ mới đồng tình với người như vậy.

Lắc lắc đầu liền đem chuyện này ném ra sau đầu, có quan hệ gì với hắn đâu.

Nhưng là, Đường Xuân Minh nghĩ quá đơn giản, khiến cho hắn không nghĩ tới chính là, lúc xế chiều Trương Hoa Lan lại mang theo quần áo đến gõ cửa nhà hắn, nhưng mà không đợi được Đường Xuân Minh nhìn thấy Trương Hoa Lan hắn liền bị Lý Phong giải quyết.

“Ngươi vào bên trong đi, ta đi hỏi xem hắn có chuyện gì, chuyện nhà hắn từ lúc nào lại để ngươi nhúng tay.” Lý Phong cũng không nói đến những chuyện ca nhi lòng dạ độc ác này làm với Minh ca nhi trước đó, ai biết được hắn có thể chó cùng rứt giậu làm ra chuyện hại đến Minh ca nhi, Lý Phong kiên quyết đem nguy hiểm ngăn chặn ngay ngoài nhà Minh ca nhi.

Đường Xuân Minh cũng không nghĩ gì, nói, “Ngươi đi đi, ta cũng không về nhà, đi sang sân mới xem một chút.” Đêm qua Hồ lang trung đến đây bắt mạch cho hắn còn đặc biệt nhắc nhở hắn, nên hoạt động nhiều chút nếu không lúc sinh sẽ khó khăn, lúc đó thực sự là khiến cho Đường Xuân Minh không biết nên có vẻ mặt gì.

“Cũng được, ” kết quả chuẩn đoán bệnh hôm qua lúc ở nhà Lý Chính Hồ lang trung cũng nói cho hắn, nghĩ thầm sau này nhất định phải cùng Minh ca nhi nhiều một chút, “Ta nhìn ngươi qua.”

Đường Xuân Minh vung vung tay bày ra bộ dáng con vịt đi đến sân mới, nửa đường còn nghe được giọng nói khàn khàn của Trương Hoa Lan: “Đường Xuân Minh  ngươi đi ra cho ta, chúng ta nói chuyện rõ ràng, ta đến cùng là làm gì ngươi …”

Đường Xuân Minh  quay đầu lại liếc mắt một cái, âm thanh yếu đi, đến cùng không nghĩ được hắn đã làm chuyện gì mà Trương Hoa Lan hận hắn như vậy, không nghĩ ra liền dứt khoát không nghĩ nữa, dù sao có Lý Phong, hiện tại lại cảm thấy có người vì mình chống đỡ bên ngoài như vậy thực sự là vô cùng tốt, tuy rằng hắn không sợ phiền phức, nhưng mà phiền phức cũng phải tốn công giải quyết, hắn vẫn thích hợp với chuyện ăn ăn ngủ ngủ lại đêm bạc qua ngày hơn (*Vâng mục tiêu của em nó rất lớn lao, là ước mơ của bao nhiêu người trên thế giới này*)

Đường Xuân Minh  đã có thể đoán được, sau này hắn sẽ càng ngày càng sa đọa.

Hết chương 44


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.