Cùng Đối Thủ Một Mất Một Còn Tham Gia Gameshow Tình Yêu

Chương 24: "Đã Nói Anh Đừng Có Tự Mình Đa Tình, Anh Sẽ Không Cho Rằng Tôi Muốn Cầm Tay Anh Chứ?"



Còn tưởng rằng quay xong buổi chào cờ cuối cùng là có thể đóng máy, Lâm Kiều ngày mai có một buổi quay quảng cáo, cô đang định bảo trợ lý đàm phán với phía bên kia chuyển sang buổi chiều nay luôn, để dành ngày mai nghỉ ngơi. Nhưng một câu của đạo diễn làm cho cô phải nuốt lại lời muốn nói vào bụng.

“Kế hoạch đặc biệt? —— Hả?”

“Không sai! Để chúc mừng mọi người, tổ chương trình đặc biệt mua 6 tấm vé mời mọi người đi công viên trò chơi chơi một ngày.”

“Đây cũng là vòng cuối cùng của trạm vườn trường —— chơi xuân!”

Mọi người đều đang cho rằng sắp được về nhà: “……”

Kỳ Kỳ miễn cưỡng nói: “… Khá tốt. Chơi xuân. Khá tốt.”

Nhìn mọi người đều có vẻ chẳng chút hứng thú nào, đạo diễn vỗ vỗ tay: “Sao vậy, tươi tỉnh lên nào.” Ông nhìn mọi người, lại bổ sung một câu: “Vốn là muốn cho mọi người một bất ngờ nhỏ —— giờ nói luôn cũng không sao, khi chính thức đóng máy, mọi người đều sẽ thu được một phần quà cực kỳ bất ngờ nha.”

“Hả? Mọi người đều có?”

“Đúng vậy, đảm bảo mọi người sẽ không thể ngờ tới nha——” tổ chương trình cố ý cường điệu.

“Nhanh nhanh nào, 9 giờ tập trung ở sân thể dục, bây giờ mọi người có thể đi mua sắm, đồ ăn vặt linh tinh gì đó, đừng đến muộn nha, mọi người sẽ cùng ngồi xe bus trường đi chơi.”

Vừa lúc hiện tại mọi người đều đang tập trung ở sân thể dục, tách ra mua riêng thì quá phiền toái, vì thế sáu người cùng nhau đi luôn. Trên kệ hàng trong siêu thị bày đủ loại đồ ăn vặt màu sắc sặc sỡ, sáu người xếp thành một hàng đi mua đồ.

“A… đi chơi xuân, chuyện tôi thích làm nhất chính là ăn ké đồ ăn vặt của người khác. Ha ha ha.”

“Đúng vậy, đồ ăn của mình cứ cảm thấy không ngon, ăn của người khác mới ngon.”

“Lấy cái này không?” Kỳ Kỳ quay đầu, lấy một gói snack khoai tây vị dưa chuột.

“Lấy đi, lấy thêm một gói vị truyền thống nữa.” Chu Lệnh vừa nói vừa tiến lên, trực tiếp vươn tay lấy một gói snack khoai tây vị truyền thống màu vàng trên kệ, “Tôi thích ăn vị truyền thống.”

“Haiz, tôi cuồng dưa chuột. Chị Lâm Kiều thì sao?”

Lâm Kiều với Lục Chính Đông biếng nhác đi cuối hàng, Kỳ Kỳ rất nhiệt tình là chức vị đội trưởng, năm lần bảy lượt cắt đứt hứng thú vốn dĩ đã không cao của mọi người.

“Tôi à…” Lâm Kiều ngẩng đầu nhìn thoáng qua, “Vị truyền thống đi.”

“…… Cà chua cũng được.” Tay trái cô cầm gói snack khoai tây vị cà chua, tay phải cầm gói vị truyền thống, hỏi người bên cạnh, “Này, anh ăn loại nào?”

Lục Chính Đông nhàn nhạt nhìn cô, bình thường anh không thích ăn những loại thực phẩm chiên rán này, tùy ý nói: “Đều được.”

“Anh chọn đi…” Lâm Kiều hơi nhăn mày, “Thôi lấy cả hai loại đi.”

Trong xe đẩy đều là đồ cô chọn, cô lật lật, nghiêng đầu hỏi: “Anh không muốn ăn gì sao? Đều là đồ tôi chọn.” Cô lẩm bẩm: “Soi mói muốn chết, những thứ tôi chọn chắc chắn anh một cái cũng không ăn. Sau đó lại quay ra trách móc tôi, nói tôi không cho anh ăn đồ ăn vặt……”

Lục Chính Đông không nghe nổi cô lẩm bẩm, tùy tiện lấy một gói ném vào trong xe, hơi nhướn mày: “Được chưa?”

“Xì, làm cho có lệ.” Lâm Kiều nhìn thoáng qua, ghét bỏ nhún nhún vai, “Tùy anh, dù sao cũng không phải tôi ăn.”

Bọn họ còn tới hiệu thuốc trong trường học mua một ít thuốc hay dùng. Trong túi của Lâm Kiều lúc nào cũng có sẵn thuốc say xe, tuy không dùng, nhưng coi như cũng có chút an ủi tâm lý. Trước khi lên xe, cô vội vội vàng vàng bảo trợ lý nhét một đống đồ chật cứng cả balo.

Cũng may công viên cách trường học cũng không xa lắm, khi tới nơi là gần 10 giờ, mặt trời chậm rãi lên cao, thời tiết đầu xuân, buổi sáng còn có chút râm mát, Lâm Kiều kéo khóa áo, đi theo mọi người xuống xe.

Lúc này sẽ chia thành ba nhóm, nhóm Kỳ Kỳ muốn đi chơi mấy trò cảm giác mạnh, Tôn Đồng Trân và Hứa Thuận Kỳ thì không có trò gì đặc biệt muốn chơi lắm, đang tính đi chơi một đường theo thứ tự từ đầu đến cuối.

Lâm Kiều khi còn nhỏ rất thích đi chơi công viên, nhưng mấy năm nay công việc bận rộn, số lần đi chơi công viên có thể đếm trên đầu ngón tay, bình thường làm việc mệt đến không muốn động đậy, có thời gian nghỉ ngơi cơ bản đều làm ổ ở nhà, niềm yêu thích đó dường như cũng phai mờ dần theo năm tháng. Lúc này khi cô đang đứng trước cổng công viên, sự yêu thích khi xưa vẫn luôn tồn tại trong thân thể, đang nhảy nhót như muốn khôi phục lại.

Cô đứng trước cổng công viên, vươn vai khởi động cái thân thể lười biếng này. Tuy rằng người bên cạnh không được hợp ý cho lắm, nhưng cô vẫn có chút kích động, nét vui sướng lan tỏa khắp khuôn mặt, trong mắt lấp lánh quang mang, đầu ngón tay cầm bản đồ công viên, sau đó giơ lên, chỉ vào trò lái ô tô: “Tôi muốn chơi trò này!”

Lục Chính Đông không có ý kiến gì, anh rũ mắt, ừ một tiếng: “Được.”

Lái xe ô tô ở bên kia cầu, Lâm Kiều đi qua cầu, nhìn thấy có một bạn nhỏ đang cầm quả bóng bay Mickey, cô lại chuyển hướng sang bên đó, dừng lại trước mặt người bán bóng bay.

“20 tệ một quả.”

Lâm Kiều đã lâu không tới công viên, cô nhìn chùm bóng bay thật to, dẩu môi nói: “Tôi lấy hai quả, bán rẻ chút cho tôi đi.”

“Không thể rẻ hơn được nữa a, cô có thể qua bên kia hỏi, họ đều bán 25 tệ một quả. Tôi vốn dĩ đã bán rẻ hơn những người khác 5 tệ rồi.” Người bán hàng lấy một món đồ chơi nhỏ bên cạnh, “Nhưng mua hai quả có thể tặng cô thêm một món đồ chơi.”

Lâm Kiều đối với đồ chơi không có hứng thú, cô liếc mắt, gật gật đầu: “Được.”

Cô lượn tới lượn lui chọn lựa, chỉ vào một quả hình vịt vàng ở giữa: “Tôi lấy quả này.” Cô lại vòng ra phía sau, “Quả này nữa… À không, lấy ếch xanh đi.”

Cô vui sướng cầm bóng bay đi tới, Lục Chính đợi ở bên kia cầu, thấy tay cô cầm hai quả bóng bay, hơi sửng sốt một chút.

Lâm Kiều có chút cảnh giác liếc mắt nhìn anh, sau đó giấu tay về phía sau người như giấu trân bảo: “Hai quả bóng bay này đều là của tôi.” Giây tiếp theo cô dường như nghĩ ra điều gì, từ trong mũi hừ một tiếng: “Anh đừng tự mình đa tình, tôi không mua cho anh, anh thích thì tự đi mà mua.”

Cô đợi một chút, thấy anh không có động tĩnh gì, làm như đúng lý hợp tình nâng lên tay, giống như tư thế của các vị phu nhân thời phong kiến cao ngạo nâng tay đặt lên trên tay của tỳ nữ, nâng cằm chờ anh.

Đợi vài giây, cô giương mắt, tay phải cầm sợi dây buộc bóng bay, ngữ khí không vui: “Anh là heo sao? Giúp tôi buộc vào tay a.” Cô quét mắt nhìn anh, mỉa mai mở miệng: “Đã nói anh đừng có tự mình đa tình, anh sẽ không cho rằng tôi muốn cầm tay anh chứ?” Ngữ khí của cô có một tia ghét bỏ.

Lục Chính Đông nâng mắt, nhẹ nhàng ừ một tiếng. Anh vươn tay cầm lấy cánh tay đang giơ lên của cô, một cánh tay khác với lấy sợi dây bóng bay, nhàn nhạt nói: “Không cầm thì làm sao buộc dây được?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.