Hoa Hồng Nơi Đồng Hoang - Chuối Xanh Nè Cưng

Chương 19: "Ôm tôi, hôn tôi, yêu tôi, không rời xa tôi."



(Bốn mươi mốt)

Trong đầu Ngụy Nam Tô luôn có những suy nghĩ kì diệu.

Có một hôm, Ngụy Nam Tô đột nhiên vác ghita đen thần kinh kéo tôi đến quảng trường nhỏ bên ngoài, một hai muốn đàn cho tôi một khúc.

Em lót một miếng đệm lên ghế dài, ấn tôi ngồi xuống.

Chắc hẳn sắp vào thu, buổi tối trời dần chuyển lạnh, đám trẻ bị phụ huynh bắt ở nhà, trên quảng trường chỉ có lác đác vài đứa trẻ tụ lại, xắn tay áo ngồi xổm chơi thẻ bài.

Ngụy Nam Tô hà hơi lên đầu ngón tay, ôm ghita vào lòng, tùy ý đánh thử âm mấy cái. Giai điệu chậm rãi cất lên, em nhắm mắt lắc lư đầu theo tiếng nhạc, ngồi trên ghế dài quảng trường, ngồi trong hoàng hôn rực rỡ rạng ngời, đàn hát cho tôi “Ôm” của Mayday.

Tôi đặt tay trên đầu gối, ngơ ngác nhìn gương mặt đắm trong ánh tịch dương của em, hoàng hôn đúng là thời khắc lãng mạn nhất trong ngày.

Đám trẻ buông thẻ trong tay, tò mò túm tụm lại, các em hai tay chống cắm ngoan ngoãn ngồi xổm tạo một vòng, tựa như từng cây nấm nhỏ mọc sau mưa, ngẩng đầu nhìn Ngụy Nam Tô với ánh mắt ngưỡng mộ, cùng ngân nga hát theo Nam Tô:

“Cho tôi tận hưởng cảm giác này

Làm đóa tường vi cô độc mà kiêu ngạo

Để tôi nhấm nháp mùi vị ấy

Chẳng cần hiểu thế giới rối ren…”

Có lẽ do ánh nắng quá chói, nước mắt trượt khỏi hốc mắt, từ từ lăn xuống viền môi, thế nhưng nước mắt này không hề đắng chát.

Đây là bài hát tôi rất thích, tôi từng trích dẫn trong sách của tôi vô số lần. Ý nghĩa ban đầu của bài hát này, tôi không biết Ngụy Nam Tô có hiểu rõ chăng.

Thế nhưng… Thế nhưng… Nam Tô ơi, anh sẽ tự mình đa tình thật đấy.

“Người yêu tôi

Siết chặt bàn tay tôi

Ôm chằm tôi, hôn tôi, yêu tôi, không xa rời tôi

Người yêu tôi

Siết chặt bàn tay tôi

Ôm chằm tôi, hôn tôi, yêu tôi, không rời xa tôi…”

“Chờ người thấy rõ vẻ đẹp của tôi, ánh trăng hong khô nước mắt”, nhưng ánh trăng sao có thể hong khô nước mắt chứ? Có lẽ người cũng sẽ không thấy được cái đẹp của tôi.

Anh mong mỏi trong mắt em có thể chứa đầy hình bóng anh, sau đó ôm chặt anh, hôn anh, không rời xa anh.

Nam Tô, anh cô đơn đã quá lâu, mà em cứ xông bừa vào, anh đã rung động vô số, lần kiếp này chẳng thể quên được em nữa.

Anh có thể yêu em không?

Em sẽ yêu anh chứ?

(Bốn mươi hai)

Trước người tôi hình thành một kết giới, Nam Tô thầm che chắn tôi ở phía sau, ngăn chặn những ánh mắt phán xét tôi chán ghét đến từ người khác.

Khúc nhạc kết thúc, đám người từ từ tập trung lại tản ra, mặt trời dần bị đường chân trời nuốt chửng, một ngày sắp sửa kết thúc.

Nam Tô đặt ghita xuống, lau đi nước mắt ở bờ môi tôi, lòng bàn tay ấm áp phủ lên lòng bàn tay tôi, thấy tôi không kháng cự, lập tức được chiều mà kiêu, mang theo tính xâm lược đan vào kẽ tay tôi, nắm tay thật chặt với tôi.

Tôi hốt hoảng vùng ra giây lát, nhưng bất kể giãy thế nào cũng không thoát, chỉ cúi đầu sợ sệt co rúm lại, nhỏ giọng ấp úng:

“Chúng ta… chúng ta cũng nên về thôi.”

“Đừng gấp, vẫn chưa vào chủ đề chính.” em chớp mắt, nhẹ nhàng búng tay —

“Happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday to you~“

Đám trẻ vừa mới rời đi đột nhiên xuất hiện, các em cầm bánh kem sinh nhật, hát to bài hát chúc mừng sinh nhật, chui ra từ trong lùm cây, nhón chân đưa bánh kem trong tay các em cho tôi.

Tôi ngạc nhiên đứng tại chỗ, nhất thời trơ ra như phỗng, quên đưa tay nhận bánh kem. Nam Tô thấy vậy, đi tới phía trước tôi, thay tôi nhận bánh, xoa đầu đám trẻ với vẻ cưng chiều.

“Còn một câu nữa đâu? Các bé cùng nói nào.” Nam Tô đắc ý nhìn tôi, giọng điệu nói chuyện với đám trẻ rất ra dáng đại ca.

Đám trẻ chớp mắt, loẹt xoẹt xếp thành một hàng, lần lượt nói như điểm số:

“Anh Niệm Niệm sinh nhật vui vẻ ~ Đậu Đậu yêu anh!”

Anh Niệm Niệm sinh nhật vui vẻ ~ Miểu Miểu yêu anh!”

Cuối cùng các em hợp thành một đám, đồng thanh hô to “Anh Niệm Niệm sinh nhật vui vẻ, tụi em yêu anh!” như huấn luyện quân sự.

Tôi ôm bụng thoải mái cười lớn, kể từ khi mắc bệnh, tôi chưa từng vui vẻ như hôm nay, chỉ là cười một hồi lại rơi nước mắt.

Đám trẻ lo lắng vây quanh tôi, nhào tới ôm eo tôi, kéo cánh tay tôi, ríu rít inh ỏi:

“Anh Niệm Niệm khoan hãy khóc, ước trước đi, ước trước đi ~”

Nam Tô đã mở bánh kem ra đặt trên ghế dài, kiên nhẫn cắm nến năm màu sáu sắc lên, rồi châm từng cây một, vừa đúng 27 cây.

Tôi ngồi xổm nhắm mắt lại, nắm chặt hai tay, đám trẻ vây quanh bên cạnh tôi, đôi mắt long lanh trông mong nhìn tôi.

27 cây nến đang lay lắt trong gió thoảng, hắt cái bóng của tôi và đám trẻ lên nền gạch đá xanh, cảnh tượng thật ấm áp, tôi nghĩ cả đời này mình sẽ không thể nào quên.

Nam Tô ôm cánh tay ở sau lưng chúng tôi, thong thả ngân lên khúc ca mừng sinh nhật.

Tôi mở mắt, thổi tắt nến, ước điều ước đầu tiên trong 27 năm nay.

Hoa hồng nhỏ của tôi sắp nở những nụ hoa, tôi và Ngụy Nam Tô… Sẽ ở bên nhau mở mãi.

__

@Chuối xanh nè cưng

Ôm — Mayday

Bài hát này vốn là một bài hát lên tiếng vì cộng đồng đồng tính luyến ái, vậy nên Bắc Niệm sẽ phỏng đoán nguyên nhân Nam Tô hát bài này.

“Gió chiều hôn hết lá sen, để tôi say mèm bên hồ”, rất lâu rất lâu về trước khi nếp sống xã hội vẫn còn bảo thủ, cộng đồng đồng tính luyến ái tập trung, lang thang ở gần hồ hoa sen của công viên mới ở Đài Bắc, vùng vẫy tìm kiếm tình yêu thuộc về mình.

Mỗi lần nghe đều sẽ cảm thấy lời bài hát này có một nỗi đau thương man mát, lại dịu dàng khiến ta đau lòng.

“Chờ người thấy rõ cái đẹp của tôi, ánh trăng hong khô nước mắt” ánh trăng sao có thể hong khô nước mắt chứ? Em cũng sẽ không thấy rõ cái đẹp của tôi. Tôi mong mỏi trong ánh mắt của em chứa đầy hình bóng tôi, ôm tôi, hôm tôi, không rời xa tôi.

Cuối cùng đề cử hai quyển sách [Nghiệt tử] và [Người Đài Bắc] của ngài Bạch Tiên Dũng, cũng là một quý ngài dịu dàng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.