– Cái này là vàng thật à
– Chứ chẳng lẽ công chúa dùng đồ giả sao? Ngươi nói thế cũng nói được -cô giật lại chiếc trâm cài mà Khải Hoành đang soi dưới ánh đèn vàng- Đây là cống phẩm từ xưởng thủ công lớn nhất Bắc triều đó, ngươi nghĩ gì mà hỏi ta là vàng thật?
– Hay để mai tôi đưa vô tiệm vàng xem, biết đâu lại là vàng giả -Bằng một cách nào đó, Khải Hoành vẫn cho rằng cây trâm nhỏ đó không phải là đồ thật, điều này khiến Lý Nhan sửng cồ lên:
– Ngươi dám nghi ngờ bổn cung hả? Nè, nhìn rõ xem chỗ này chạm trổ hình hoa mẫu đơn, nhỏ như thế này ngươi biết tốn bao nhiêu công sức không?
– Dạ, công chúa nói phải, hạ thần không dám, công chúa là thứ hai thì không ai chủ nhật được.
– Là sao?
– À tức là…!-Đơ vài giây- Tôi cũng không rõ nữa, chắc ý là nếu cô nhận đứng thứ hai thì không ai dám nhận thứ nhất á.
– Bổn cung chưa bao giờ phải đứng thứ hai cả
– Thì cô luôn đứng thứ nhất, được chưa? Mà, thường xuyên phải cài mấy cái này lên đầu, cô không thấy nặng đầu à? -Anh chỉ vào đống trâm cài- Đếm thôi cũng hoa cả mắt.
– Ừm, đúng là rất nặng nhưng ta thấy lúc nhị tỷ của ta xuất giá người còn cài trâm nhiều hơn ta, mãi sau lúc vào cung thăm Nương nương, tỷ mới nói với ta số trang sức đó chưa là gì so với lúc Nương nương đăng cơ cả.
– Làm công chúa coi bộ mệt ha.
– Sao lại nói mệt, được người người kính trọng chẳng lẽ…
Cuộc đối thoại của hai người bị gián đoạn vì bên ngoài kia có tiếng đập cửa rầm rầm
– Có thích khách hử? Ngươi có gây thù chuốc oán gì với ai không đấy?
– Thích khách hành động âm thầm hơn nhiều cô nương ạ, chắc là đòi tiền thuê nhà hoặc phá đám thôi.
Để tôi ra xem nào, cô lau khô tóc đi, còn, ờ quần áo thì cái này tôi sẽ đưa sau, chịu ướt một chút nhen.
– Được thôi, nhớ quay lại luôn đấy.
Lát sau, Khải Hoành mở cửa với đống đồ lỉnh khỉnh trên tay, giọng oang oang:
– Ra đây giúp tôi một tay với, đống đồ này nặng quá!
– Tới đây -Lý Nhan nhanh nhảu chạy ra đỡ giúp, một tay xách hai cái túi đen to, tay còn lại kẹp một cái bịch gì đó có vẻ rất mềm bên hông
– Sao lại nặng dữ vậy, ngươi khuân cả một xưởng về à?
Nhưng từng đó chưa là gì với đống đồ mà Khải Hoành đang vác, một cái túi dài đeo ở vai, thùng to thùng nhỏ xếp chồng lên đôi tay mảnh khảnh của anh.
– Bà chị tôi từ Giang Nam gửi đồ về, chà, công nhận gửi lắm đồ về thật, à, cái bọc cô đang cầm là quần áo đấy, hai cái túi kia thì cẩn thận, đồ dễ vỡ đấy.
Chà, bà nội lại gửi một đống trà lên nữa rồi.
– Biết rồi, thế để đâu?
– Cứ để trên bàn ăn, à, tiện lấy cho tôi cái kéo.
Lý Nhan vào phòng cách lối vào nhà hai phòng, từ đó gọi với ra:
– Cái kéo là cái gì thế?
– Là cái có hai đầu nhọn gắn liền cố…!Cô lấy cái gắp đồ ăn làm gì?
–Hai cái nhọn nhọn gắn với nhau- Lý Nhan trả lời vẻ mặt rất ngây thơ làm anh cạn lời.
– Quay lại nhà bếp, bên trái của hướng vào phòng có cái giá treo thìa đủ thứ đó, lấy cho tôi cái có màu xanh
Một xíu sau quay lại, trên tay cô nào thìa nào hộp giấy bạc nào cái cốc có quai cầm…!Anh lục đống đồ đó thì tìm được cái kéo
– Ôi, cái cột sống tôi, đau quá đi, nhờ cô cất chỗ này dùm-anh chỉ đống cô vừa mang ra khiến cô vô cùng cáu tiết:
– Ngươi quá đáng vừa phải thôi, dám sai khiến ta như vậy hả?
– Dạ vâng, xin lỗi, được chưa? Tôi đi cất là được chứ gì.
Ngồi yên dùm tôi.
Sau khi anh quay lại thì bắt gặp một cảnh máu me, Lý Nhan mếu máo ôm mấy ngón tay trái đầy máu
– Ta lỡ đâm vào tay rồi…!Hư…!Hư…!Đau quá, Khải Hoành ta đau lắm!!!
Anh vội chạy đến xem xét rồi chạy đi lấy đồ sơ cứu, còn vừa chạy vừa nói:
–Đã bảo là ngồi im mà, có biết làm đâu mà cứ táy máy
– Ai cho ngươi quát ta hả, ai cho ngươi…
Cô công chúa gào lên rồi lại bắt đầu khóc, khóc rất lớn, máu ở tay chảy rất nhiều thậm chí còn rớt xuống sàn gỗ khiến chúng loang một mảng lớn.
Khải Hoành bắt đầu lau vết máu, sơ cứu nhanh nhất có thể, anh xuýt xoa chỗ vết thương rồi bôi thuốc lên, quấn trắng mấy đầu ngón tay của cô, anh vừa làm vừa an ủi:
– Là lỗi của tôi, đừng khóc nữa mà, là lỗi tôi không để cô cẩn thận, là tôi quát cô, là lỗi của tôi, xin công chúa tha tội, không sao nữa rồi, nhìn xem hết máu rồi nè.
Thấy Lý Nhan vẫn còn thút thít khóc, anh đưa tay cứng nhắc vỗ vỗ lên lưng cô an ủi, không nói một câu nhưng trong lòng vị công chúa cảm thấy rất ấm áp.
Dỗ mãi cô mới chịu nín, lúc đấy Khải Hoành quay lại với đống đồ đạc, lôi ra từ bịch túi mềm rất nhiều tấm vải, chủ yếu là màu đen và trắng, có hai tấm có họa tiết xanh vàng trông rất bắt mắt
– Sao mà gửi lắm vải thế không biết.
Anh càu nhàu lôi hết đống đồ trong túi ra, có một cái túi họa tiết hoa nhí rơi khỏi đống đồ Lý Nhan liền nhặt lên
– Đây là túi thơm mà, thời này cũng có túi thơm sao?
Anh chỉ liếc mắt nhìn rồi đứng dậy cất đồ
– Đó là để cho thơm quần áo, mấy cái hương liệu rẻ tiền cho vào rồi để trên quần áo cho bớt mấy cái mùi ẩm mốc lúc trời mưa ấy mà.
Thích thì tôi cho đấy dù sao nhà vẫn còn.
Mau, đi thay quần áo đi, đồ tôi để ở trên ghế đấy.
Sau khi khuân hết đồ đạc về nhà kho sắp xếp gọn gàng thì Lý Nhan gọi anh từ trong phòng ngủ
– Khải Hoành, đống y phục này ta không biết mặc.
– Ôi trời, tôi quên mất cô không biết.
Giờ làm sao đây?-Anh xoa xoa lấy thái dương, một lát sau, anh chạy đi lấy một con búp bê bằng nhựa.
– Lý Nhan, mở cửa, ra đây tôi dạy cô.
– Nhưng ta không mặc y phục.
– Chỉ hé cửa ra nhìn thôi, tôi không làm gì cô đâu, nhanh nhanh không cảm lạnh bây giờ.
30 phút sau
– Hự, giết tôi đi, thật sự mệt muốn chết luôn.
Ước gì chị tôi ở đây thì tôi không phải nghiến răng nghiến lợi chỉ cho cô cách mặc quần áo
– Nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi mà dám…
– Vâng tôi không dám động đến công chúa dù chỉ một sợi tóc đâu ạ.
Mặc quần áo xong chưa?
Nãy giờ anh vẫn quay lưng về phía phòng thay đồ không ngoảnh lại dù một khắc.
– Rất ra dáng quân tử nha, ta phải suy nghĩ lại xem mình có nhìn nhầm người không nhưng có vẻ là không nhìn nhầm người rồi, không tệ, Khải Hoành chính là người tốt
Cô ngồi đối diện với anh chống cằm nhướn mày lên nhìn anh bận bịu với trâm cài của cô.
– Khải Hoành, ngươi bao nhiêu tuổi vậy?
– 17.
Còn cô?
–Ta đến tuổi kết phát rồi.
Nhưng thực sự thì ta vẫn muốn bên cạnh cha thêm vài năm nữa.
– Kết phát? Ý là con gái đến tuổi cập kê hả?
– Như nhau thôi mà, nữ nhi 15 tuổi đều vấn tóc cài kê, đều phải xuất giá gả cho người ta.
Thiết nghĩ mà xem, năm nay ta cũng mới chỉ 15 tuổi, Nương nương muốn ta đi hòa thân, cha ta vẫn chưa quyết định nhưng mà sớm thôi ta phải làm thê tử của người ta, không thể vui vẻ nữa rồi.
Lý Nhan lớn tiếng thở dài, anh nói:
– Ở thời đại chúng tôi con gái đến năm 30 tuổi còn chưa lấy chồng cơ mà, cô lo gì chứ?
– Thật sao? -Cô nhỏm dậy nhìn anh, mắt sáng như sao- Vậy quá tuổi rồi còn đâu nữa, phải ở một mình đó.
– Ở đây tư tưởng tiến bộ hơn nhiều, chỉ cần yêu một ai đó thì tuổi tác không thành vấn đề, chỉ cần đúng người thì nhất định sẽ đợi được.
Cô sẽ thấy ngoài xã hội kia có nhiều trường hợp ngoại lệ lắm.
Thậm chí giới tính không quan trọng.
Tôi đọc được trên mạng xã hội một câu như này, ừm “Khi thần Cupid nhắm mắt bắn cung thứ mà người coi trọng trước giờ không phải là giới tính mà là nhịp tim”
– Oa, nghe hay thật đó, mà thần Cupid là ai vậy? Ngươi nói cái mạng xã hội là gì thế?
– Thần Cupid là thần tình ái trong thần thoại Hy Lạp, có nhiệm vụ làm cho hai con người yêu nhau, mạng xã hội là nơi ta chia sẻ, kết bạn, tìm kiếm…!Tóm lại là có thể làm nhiều việc, đặc biệt đó là sự thành công của khoa học do loài người tạo ra.
– Nghe không hiểu.
– Rồi khác hiểu, mà cô ngồi như vậy không mỏi chân à?
– Không mỏi, phải giữ nguyên tư thế này.
– Coi bộ làm công chúa cũng khó nhỉ, thôi làm người thường vậy.
Thấy anh đứng dậy, cô lập tức bật dậy đi theo nhưng được mấy giây cô liền ngã nhào xuống chỉ để anh kịp dang tay phải ra đỡ.
Rầm một tiếng, rồi có tiếng la từ tầng dưới vọng lên:
– Không thể sống yên lặng một tí được à, làm phiền người ta đấy!!!!!
Một giây hai giây, không một ai lên tiếng, bốn mắt nhìn nhau, cả người Lý Nhan đổ dồn lên người anh, vịn cả hai tay lên vai, một cơn gió thổi nhẹ làm chiếc chuông gió đung đưa, gần quá cảm giác sắp chạm vào mặt nhau.
Lý Nhan vội vàng đứng dậy, mặt ửng lên một tầng đỏ, anh cũng chỉ cứng nhắc quay đi, tay không ngừng đẩy đẩy mắt kính.
– Ta…!Ta lỡ trượt chân thôi…!Ngươi đừng để ý…!Ta không cố ý.
Cô chỉ khẽ đưa mắt liếc nhìn anh thấy anh không phản ứng gì liền bước ra ngoài ban công, vài giây thì ngoảnh lại một lần nhìn người kia.
Anh cũng đứng dậy vội đi vào nhà bếp, cả hai không nói thêm một lời nữa.
Lý Nhan nhìn ngắm thành phố có những ánh đèn lung linh đầy màu sắc, trong đầu không ngừng nghĩ đến đôi mắt cô thiếu chút nữa thì chạm vào, chống cằm khẽ nở một nụ cười, tháng sáu đến nhẹ nhàng.
“Em biết không, lúc đó anh có suy nghĩ rất lạ, anh muốn được chạm vào mắt em muốn nhìn kỹ nó hơn bởi khi có một thoáng em nhíu mắt anh chợt nghĩ đến một câu: Khẽ nhíu mày thanh tú làn thu thủy khép hờ câu này chắc chắn để nói em lúc đó, thậm chí anh còn muốn chạm vào đôi môi đỏ mọng của em, chạm vào đôi mi dài chớp chớp nhìn anh, về sau khi nhớ lại cảm giác cùng suy nghĩ đó anh nghĩ anh điên rồi”..