Hai người cùng nhau ăn sáng xong thì chia nhau mỗi người một xe đi làm.
Vốn dĩ Phong Hàn Thần còn muốn sẽ đích thân đưa đón Cố Hạ Mẫn đi làm nhưng cô không cho.
Sức ảnh hưởng của anh không nhỏ, cô dù có thêm mười cái thân phận tiểu thư Cố gia cũng không muốn bị chỉ chỏ này nọ.
Tốt nhất tạm thời chưa nên công khai.
Phong Hàn Thần đương nhiên sau khi tranh cãi quyết liệt chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp của cô.
Thế mà vừa họp xong đã có người mượn công làm tư gọi người ta vào văn phòng của mình. Mà cái vẻ mặt cũng rất sâu nha, diễn ra nét bực tức luôn.
Cả đám nhân viên cấp cao trong phòng họp một bên thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng tan họp. Một bên lại thầm cầu nguyện cho vị giám đốc trẻ tuổi kia.
Hờ hờ, một đám người ngây thơ.
Ai mà ngờ cánh cửa phòng làm việc của tổng tài vừa đóng lại đã có người nào đó như con thú bị bỏ đói mà hôn ngấu nghiến lên ai kia.
Sau khi thỏa mãn Phong Hàn Thần mới dời khỏi môi cô. Cố Hạ Mẫn sau khi hồi phục lại hơi thở mới liếc anh:
“Anh bị bỏ đói rất lâu sao?”
“Nhìn thấy em có no cũng sẽ tự động đói.”- anh cười nham hiểm.
“Anh…”- cạn ngôn.
Phong Hàn Thần cười rồi cúi người bế ngang cô lại bàn làm việc. Anh ngồi xuống chiếc ghế da rồi đặt cô ngồi trên đùi mình. Đầu dụi dụi vào hõm vai cô.
“Rất mệt sao?”
Cố Hạ Mẫn đưa tay lên day trán anh khẽ hỏi. Tính chất công việc của anh cô cũng rất hiểu vì bản thân cô cũng thường xuyên mệt mỏi vì công việc.
Hơn nữa anh còn vừa đi công tác về đã đi làm, robot cũng mệt chứ nói gì người.
“Có mệt cũng sẽ cố. Anh còn phải kiếm tiền nuôi vợ nữa chứ!”- anh cười.
“Em nuôi nổi anh.”- cô tặc lưỡi.
“Anh không muốn thấy em vất vả. Em còn rất thường xuyên bỏ bữa, không tốt cho sức khỏe đâu.”
“Em không phải vì tiền. Chỉ là vì đó giờ em quen tập trung vào công việc nên xao nhãng chút thôi.”
“Sau này không được vậy nữa, anh đau lòng.”- anh đưa tay gẩy nhẹ lên chiếc mũi của cô.
“Em biết rồi. Mau buông em ra đi, em phải về làm việc rồi.”
“Không được quá sức. Buổi trưa cùng anh ra ngoài ăn.”
“Trưa nay thì không được, em phải ra ngoài có công việc rồi.”
“Anh giúp em hủy lịch trình!”
“Anh dám?”- cô lườm anh.
“Thôi được, đều nghe em. Nhưng có bận cũng nhớ phải ăn uống đúng giờ.”
“Anh cũng vậy. Em đi làm việc đây.”
Nói rồi Cố Hạ Mẫn sửa sang lại trang phục rồi cầm tài liệu ra ngoài.
Quả nhiên là hai con người tài giỏi. Đã giỏi làm việc còn giỏi cả che dấu cảm xúc.
Cô đi ra ngoài liền khôi phục vẻ điềm tĩnh có phần lạnh lùng cao ngạo ngày thường. Mà còn người nào đó trong văn phòng cũng tự chỉnh đốn bản thân rồi bắt đầu vùi mình vào đống văn kiện xếp đống trên bàn.
Quả nhiên vẻ hào nhoáng, lạnh lùng gì gì đó của tổng tài người ta chỉ là bề ngoài. Ai biết được khối lượng công việc mà họ phải xử lý gấp mấy lần người thường.
Tiền đồ đúng là không phải miếng bánh ngon tự nhiên rơi xuống từ trên trời!
…………..
Đến qua trưa một lát không hiểu sao anh lại thấy hơi nóng ruột. Tìm điện thoại gọi cho cô.
Không ai bắt máy!
Phong Hàn Thần bắt đầu hơi lo. Gọi đến cuộc thứ hai thì đầu dây bên kia cũng có người nghe. Chỉ là không hiểu hai bên nói qua lại mấy câu anh liền trực tiếp cầm theo áo rồi chạy một mạch ra ngoài.
Phong Hàn Thần lái xe một mạch đến bệnh viện thành phố. Vừa vào anh đã chạy đến quầy tiếp nhận thông tin như giận như lo:
“Bệnh nhân nữ vừa được đưa đến đây do ngất xỉu bây giờ thế nào rồi?”
Nữ y tá thấy anh có vẻ rất giận nên có chút sợ hãi, miệng lắp bắp:
“Phong…. Phong thiếu… ngài là muốn hỏi vị tiểu thư lúc nãy được đưa vào đây vì ngất xỉu sao? Mời ngài lên tầng 2 đi thẳng rồi rẽ trái ở cuối hành lang.”
Không đợi nghe cô y tá dài dòng thêm, anh vội đi ngay.
Còn y tá thì vừa run vừa kinh ngạc. Người này chẳng phải người đàn ông hoàng kim của thành phố này hay sao? Hôm nay được thấy tận mắt, quả thật đẹp đến mê người.
Quay lại với Phong Hàn Thần sau khi rời đi. Anh đi như cô y tá kia chỉ.
Vừa mở cửa bước vào đã thấy cô nằm trên giường bệnh, trên người là hai ba ống truyền nước.
Phong Hàn Thần lại ngồi cạnh khẽ đưa tay vuốt mấy sợi tóc xõa trên trán cô.
Chẳng là lúc nãy gọi điện cho cô nhưng lại có người khác bắt máy. Cô gái kia nói cô bị ngất xỉu trên đường được người qua đường đưa đến bệnh viện cấp cứu.
Vì thế anh mới cấp tốc chạy đến đây.
“Phong thiếu!”
Viện trưởng sau khi nghe tin Phong Hàn Thần đến bệnh viện đã cấp tốc chạy đến ngay.
“Cô ấy có nghiêm trọng hay không?”- anh không quan tâm ông bác sĩ kia chỉ chăm chú nhìn cô mà hỏi.
“Phong thiếu, tiểu thư đây là do ăn uống không điều độ lâu ngày dẫn đến thiếu chất dinh dưỡng gây suy nhược cơ thể. Cô ấy đang ở giai đoạn đầu của bệnh đau dạ dày. Về sau không nên cho cô ấy dùng thức uống có cồn
khi bụng đói như hôm nay. Nếu không dùng nữa thì càng tốt.”- viện trưởng nghiêm túc kể sơ bộ tình hình của cô.
“Vậy khi nào cô ấy mới tỉnh lại?”
“Có thể một lát nữa tiểu thư đây sẽ tỉnh. Sau khi truyền xong nước biển và chất dinh dưỡng thì có thể xuất viện.”
“Tôi biết rồi. Các người mau ra ngoài để cô ấy yên tĩnh nghỉ ngơi.”
“Vậy chúng tôi xin phép. Nếu cần giúp gì xin Phong thiếu cứ gọi chúng tôi.”- viện trưởng cười lấy lòng anh sau đó mới rời đi.
Phong Hàn Thần ngồi cạnh cô khuôn mặt có vẻ còn hơi lo.
Cô gái ngốc này, chỉ vừa rời mắt một chút đã có chuyện. Sau này nhất định sẽ chăm em thật kỹ.