Thời điểm phát hiện Tô Vũ mất tích, mẹ tôi là người đầu tiên báo cảnh sát, sau đó gọi tôi từ trường về và hỏi rất nhiều chuyện.
Tôi, người đang chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học đã phải xin nghỉ học, hợp tác điều tra.
Tìm kiếm suốt mười ngày vẫn không có manh mối.
Không biết từ đâu mẹ tôi bắt đầu tin vào thần linh, suốt ngày cứ lảm nhảm việc gọi hồn, hỏi cơm (*),…
(*) Hỏi cơm (问米) là một câu thần chú ma thuật điều phối linh hồn của những người thân và bạn bè đã khuất với các thành viên trong gia đình. Thông qua các bà phù thủy, những hồn ma từ âm giới được đưa lên dương giới, nhập hồn và nói chuyện với người còn sống. Để thực hiện lễ nghi này bên cạnh sẽ đặt một bát cơm trắng gọi nên được người địa phương gọi là hỏi cơm.
Bà thử mọi cách có thể, điên cuồng tìm kiếm Tô Vũ.
Tôi không được phép đến trường, phải cùng bố đi phát tờ rơi cả ngày, ngoài ra còn phải livestream và đăng video tìm người.
Sau đó, bà tìm được cách từ một phương sĩ (*) có vẻ ngoài u ám.
(*) Phương sĩ (方士) là cách gọi những người cầu tiên học đạo
Ông ta dùng máu và tóc của người có quan hệ ruột thịt với Tô Vũ để làm nhang dẫn hồn, sau khi đốt, ông ta có thể mượn quan hệ huyết thống liên lạc với Tô Vũ.
Ông ta còn nói với mẹ tôi Tô Vũ còn sống, nhưng con bé có khả năng đã không còn là Tô Vũ nữa.
Ông ta làm hai cây nhang dẫn hồn, một cây để ông ta tìm kiếm linh hồn, cây còn lại cho mẹ tôi đốt vào ban đêm, như vậy hồn của Tô Vũ có thể đi vào giấc mơ, kể mẹ tôi biết đã xảy ra chuyện gì.
Đêm đó, mẹ tôi thật sự đã mơ thấy Tô Vũ.
Con bé cứ khóc, nói rằng cơ thể đã bị người ta chiếm mất, nó rất đau, bảo chúng tôi mau đi cứu nó.
Tiếc là mẹ còn chưa kịp hỏi Tô Vũ ở đâu, con bé hình như lại bị bắt đi lần nữa.
Từ đó mẹ tôi cứ quấn lấy phương sĩ kia, nhưng ông ta không thể tìm được linh hồn của Tô Vũ, nói rằng đối phương đã có cảnh giác, sẽ không để Tô Vũ ra ngoài.
Nhưng mẹ tôi không bỏ cuộc, ngày nào cũng làm phiền ông ta.
Cuối cùng ông ta chỉ mẹ tôi một cách, nói rằng chỉ khi đi vào ổ sói hang hổ mới có thể cứu Tô Vũ.
Nhưng nếu đối phương có cách chiếm dụng cơ thể của người sống thì chắc chắn rất lợi hại, có đi cũng vô dụng.
Mẹ tôi đi hỏi thăm người khác, tìm được một cách.
Chính là khoét thịt từ trái tim của người có quan hệ huyết thống với Tô Vũ, lấy từ mười ngón tay mỗi ngón một giọt máu rồi rọc da, làm thành bùa hộ mệnh. Cuối cùng thì tự sát, oan hồn ẩn nấp trong bùa hộ mệnh, giao nó cho một người thân khác của Tô Vũ, nếu làm vậy có lẽ vẫn còn cơ hội cứu con bé.
Phương pháp này vừa nghe đã thấy âm hiểm kỳ lạ.
Nhưng mẹ tôi tin, bà ép bố tôi làm tấm hộ mệnh, nói làm thế mới có thể cứu được Tô Vũ.
Bố tôi biết chuyện, lập tức nhốt bà trong nhà, nói rằng phương pháp đó chỉ là trò lừa bịp, chưa kể việc cắt bỏ cơ tim để tự tự sẽ đau đớn thế nào.
Chẳng lẽ để tìm được Tô Vũ mà phải lấy mạng bố tôi sao!
Huống hồ chính Tô Vũ cũng không biết mình ở đâu, cho dù có lá bùa thì phải đi đâu mà cứu?
Nhưng dù tôi và bố cố gắng thuyết phục thế nào, mẹ vẫn chỉ trích chúng tôi không chịu cứu Tô Vũ.
Rồi có một ngày một mình bà ở nhà, tự làm lá bùa hộ mệnh theo lời tên phương sĩ kia, sau đó từ cửa sổ nhà vệ sinh nhảy xuống, cơ thể dập nát như bùn.
Kể từ đó, đêm nào tôi và bố cũng đều gặp ác mộng, mơ thấy toàn thân bà đầy máu, nhưng bà vẫn mắng mỏ chúng tôi không chịu nghe theo sắp xếp của mình để cứu Tô Vũ, dù bà có chết cũng sẽ không tha cho chúng tôi.
Đặc biệt là với bố, mẹ mắng ông ích kỷ, rõ ràng chỉ cần ông làm lá bùa hộ mệnh là có thể cứu được Tô Vũ.
Bây giờ bà đã làm xong lá bùa, nhưng ông vẫn chưa đi giải cứu Tô Vũ.
Bố tôi không chịu nổi sự tra tấn này, cả ngày uống rượu, cuối cùng cầm lá bùa hộ mệnh mà mẹ làm tự sát.
Tôi đến tìm tên phương sĩ kia làm ầm lên, nhưng ông ta nói mình chỉ hướng dẫn, còn làm hay không thì tùy vào bọn họ.
Linh hồn của mẹ tôi ở trong lá bùa ngày đêm hành hạ tôi, cầu xin tôi đi cứu Tô Vũ.
Tôi thử vứt bỏ lá bùa hộ mệnh, nhưng lần nào nó cũng tự quay về.
Đốt thì không cháy, ngược lại trong ngọn lửa còn truyền tới tiếng mắng chửi nguyền rủa của mẹ tôi.
Cuối cùng tôi chỉ đành chấp nhận số mệnh, kiểm tra tin nhắn trong điện thoại và máy tính của Tô Vũ với những người thanat hiết.
Và rồi tôi tìm đến Chu Gia Hào!
Tôi đứng trước thùng gỗ đầy lươn, nhìn đống xương của chị dâu dần chìm xuống đáy, quay đầu nhìn bài vị trên bàn.
Không có chữ viết, chỉ có vài nét vẽ vẽ một người phụ nữ mặc bộ váy bồng bềnh bước ra từ vỏ ốc.
Trông rất giống câu chuyện về cô gái ốc sên, nhưng cũng có chỗ khấc.
Tôi không biết mọi chuyện là thế nào, nhưng có thể chắc chắn rằng nơi này vô cùng nguy hiểm.
Lấy thuốc mê dùng trong thú y chuẩn bị sẵn trong ba lô, tôi dựa vào cửa sổ nhìn, xác định dưới lầu không có động tĩnh, lúc này mới thử ra ngoài.
Bên ngoài im ắng, ngoài tiếng côn trùng thì thỉnh thoảng có tiếng cá bơi lội trong nước.
Tòa nhà có bốn phòng ngủ, ba phòng ở trên và một phòng ở dưới.
Tôi kiểm tra hai căn phòng còn lại trên lầu, chăn mền gấp kỹ, không có ai đang ngủ, chỉ đành xuống dưới.
Ngay khi đến trước cửa sổ của căn phòng này, nghĩ rằng có ai đó sẽ ngủ ở đây, tôi định dùng thuốc mê, sau đó đi tìm Tô Vũ, bắt con bé đi.
Nhưng đến lúc nhìn vào căn phòng qua tấm rèm, tôi sốc đến mức không ngậm được miệng.
Trong phòng không có giường mà có một cái bồn xi măng to bằng nửa người.
Chu Gia Giai và ba người đàn ông của nhà họ Chu đang bán khỏa thân nằm trong đó, cơ thể cùng tứ chi như những con lươn đan vào nhau.
Trong bể không có nước, chỉ có lươn và ốc đang ngoe nguẩy xung quanh.
Nhưng mọi người đều tỏ vẻ hưởng thụ.
Ba người đàn ông nhà họ Chu thỉnh thoảng còn há miệng, lè lưỡi như lươn, lao về phía Chu Gia Giai như đang cung kính với nữ hoàng.
Tình huống quá bất ngờ, tôi không biết phải làm gì với thuốc mê trong tay.
Một đánh ba chắc chắn không thể thắng, chưa kể những con lươn kỳ lạ kia.
Nhưng đã tìm được Tô Vũ, bây giờ có thể lập tức liên lạc với đội trưởng Văn phụ trách điều tra vụ án Tô Vũ mất tích, nhờ anh ta nghĩ cách cứu viện.
Tôi cầm thuốc mê, định bỏ trốn trước.
Nhưng vừa lùi lại thì nghe bên trong có tiếng “bốp”, theo đó là tiếng Chu Gia Giai tức giận mắng: “Sao hả? Có người mới rồi nên không còn thích tao đúng không?”
Tôi sợ đến mức cứng đờ, không dám lộn xộn.
Ở bên trong Chu Gia Hào che mặt, nửa mặt đã đỏ bừng.
Anh trai của hắn thì lại rất hả hê, cùng bố của hắn càng ngày càng cố lấy lòng Chu Gia Giai.
“Cô ấy là chị gái của Tô Vũ.” Chu Gia Hào cười nịnh nọt, cơ thể lần nữa dán sát vào người cô ta, “Cô ấy tới tìm em gái, sợ rằng….”
Tôi giật mình, thì ra ngay từ đầu họ đã biết tôi tới tìm Tô Vũ, cũng tức là mối quan hệ với cơ thể của Chu Gia Giai.
“Sao phải sợ cô ta hả?” Chu Gia Giai nắm một con lươn kéo lên, sau đó lại dìm xuống, “Nếu không phải phát hiện tử vi và nhóm máu của Tô Vũ phù hợp để chiếm hữu linh hồn, tao đã sớm ném cô ta cho cá ăn. Yên tâm đi, sau khi nghi lễ kết thúc, trời sáng ốc tổ sẽ đi vào cơ thể của Tô Vân, đến lúc đó…”
Cô ta ngước cổ, đưa tay chạm vào khuôn mặt của bố và anh trai của Chu Gia Hào: “Mọi người đều sẽ giống nhau, cùng ngâm chung một bể, muốn thân thiết thế nào thì thân thiết thế ấy, tốt biết bao!”
Anh trai của Chu Gia Hào lập tức nở nụ cười ngọt như mật, nghiêng người về phía Chu Gia Giai: “Em gái nói đúng.”
“Đúng cái gì!” Chu Gia Giai đẩy hắn và bố hắn ra, tức giận mắng, “Còn không phải do mấy người vô dụng mới sinh ra đã là đàn ông sao, không lẽ bắt tao sinh tiếp nữa!”
Trong bể lươn, ba người đàn ông rét run, càng cố gắng lấy lòng Chu Gia Giai.
Tôi nghe vậy không khỏi phân vân, nhưng nhìn đàn lươn xúm xít giữa ba người họ, chợt nghĩ tới một chuyện.
Lươn có một đặc điểm gọi là đảo ngược giới tính!
Tất cả lươn non đều là con cái, khi trưởng thành, một số con cái sẽ biến thành đực.
Cho nên nửa đời trước của lươn là giống cái, nửa đời sau là giống đực.
Trong hai năm tìm kiếm Tô Vũ, đọc những bài tìm kiếm người thân mất tích, tôi phát hiện đa số là phụ nữ, đặc biệt là những cô gái lầm đường lạc lối như Tô Vũ.
Từ cách nói chuyện và tạo hình nhân vật của Chu Gia Hào, nó được thiết kế để chuyên dụ dỗ nữ sinh.
Bọn họ có mối liên quan gì đó với lươn, dụ dỗ phụ nữ tới đây chính là để lợi dụng cơ thể phụ nữ để sinh sản?
Nhưng không phải bọn họ vẫn nấu món ăn từ lươn sao?
Còn bán ra bên ngoài nữa?
Trong lúc tôi khiếp sợ đến không thể hiểu được, Chu Gia Giai nổi trận lôi đình.
Cô ta đột nhiên cúi đầu, há miệng cắn con lươn vừa đi lạc khỏi vai rồi nhai nuốt.
Mà ba người đàn ông nhà họ Chu vẫn tận tình phục vụ cô ta.
Tôi rùng mình, không dám ở lại nữa, chậm rãi lùi về sau.
Chiếc xe bán tải của Chu Gia Hào đổ ngay bên ao cá, lúc xuống xe tôi có thấy hắn không rút chìa khóa.
Nơi này ngoại trừ bọn họ thì chẳng còn ai khác, chỉ có một cái xe nên không cần quá cẩn thận.
Tôi lặng lẽ chạy ra ngoài.
Ngay khi tôi chạy đến gần chiếc xe, trong gốc cây gần đó đột nhiên cóng tiếng “chi chi”.
Trong sân vốn có tiếng côn trùng kêu cá bơi lộ lập tức trở nên im ắng.
Thậm chí không còn một gợn sóng trên mặt nước, thời gian như đọng lại.
Tôi sợ đến mức toàn thân tê liệt, nhìn qua chỗ phát ra tiếng động.
Thì thấy cái thùng lớn đặt dưới gốc cây đã bị mở nắp.
Vô số con giun trườn ra kêu chi chi, ưỡn người kêu “chi chi”.
Cứ như vô số người đang cầu cứu…
Bầu không khí tràn ngập mùi giun đất khiến tôi phát ốm.
Tôi đoán, có lẽ là những người đã chết dùng để nuôi giun đang kêu gọi sự giúp đỡ của tôi.
Nhưng nếu tôi không bỏ trốn thì làm sao cứu được họ?
Làm sao để người ta biết họ chết ở đây, còn trở thành phân bón cho giun đất!
Cố nén cảm giác nôn mửa, tôi nhắm ngay vị trí chiếc xe, bỏ chạy.
Nhưng mới chạy vài bước thì lại có cảm giác dính dính ở chân.
Tôi nhìn xuống, phát hiện đám giun từ dưới đất trồi lên, quấn quanh hai chân.
Cái đầu giun mảnh khảnh trắng nõn vươn ra như một người chìm trong đống giun đất, chìa tay ra xin tôi kéo lên.
Tôi hất chân, đạp thẳng lên đám giun đó, sải bước chạy ra ngoài.
Tiếng “chi chi” dưới tàng cây càng lúc càng lớn dần hội tụ thành tiếng kêu than: “Cứu tôi… Cứu tôi…”
Mà đám giun dưới chân ngày càng dày đặc, mỗi bước dẫm lên, toàn bộ bàn chân đều chìm trong giun đất.
Chúng bò lên chân tôi, có hất thế nào cũng không hất hết được.
Tôi vỗ mạnh lá bùa hộ mệnh trước mặt, gọi mẹ ra giúp.
Nhưng bà ấy vẫn im lặng, mà dưới đất, tất cả lũ giun đều bò về phía này.
Nửa chân tôi lọt thỏm giữa đám giun, chúng bám chặt vào người tôi, kêu: “Cứu.. Cứu tôi…”
Mặt nước bắt đầu có gợn sóng nhè nhẹ, từ những lỗ hổng của thùng gỗ, dường như có vô số cặp mắt đang nhìn tôi chằm chằm.
Cả nhà Chu Gia Giai hình như có mối quan hệ kỳ lạ với đám lươn, tôi không dám chậm trễ, chỉ đành thì thầm với đám giun đất: “Tôi đi báo cảnh sát, cảnh sát tới sẽ cứu mọi người.”
Có lẽ nghe hiểu lời tôi nói, đám giun chậm rãi quay trở về.
Tôi vừa định lùi lại bỏ chạy, lá bùa trên người đột nhiên nóng như lửa đốt.
Mẹ tôi nhảy ra như một bóng ma, hét lớn: “Mày không thể đi, mày đã tìm được Tiểu Vũ, sao mày không cứu nó, mày nhất định phải đưa nó đi cùng! Có ai làm chị gái như mày không!”
Từ lúc đeo lá bùa, tôi biết linh hồn của mẹ luôn ẩn náu trong đó.
Tên phương sĩ kia nói lá bùa hộ mệnh làm từ mạng sống của bố mẹ sẽ bảo vệ tôi, cứu Tô Vũ ra.
Nếu không cứu Tô Vũ, mẹ tôi sẽ quấy rầy tôi cả ngày lẫn đêm.
Từ lúc đến đây, nếu không phải tôi bị ném vào cái thùng gỗ suýt chết, bà cũng đã không xuất hiện ra tay với người chị dâu kia.
Tình hình của Chu Gia Giai khi nãy bà ấy cũng nhìn thấy, sao tôi có thể mang cô ta đi được?
Tôi nhìn bốn phía, nhỏ giọng giải thích với bà rằng bây giờ trốn đi báo cảnh sát mới là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng bà lại há cái miệng không răng, dùng ngón tay cong queo như móng gà chỉ vào tôi: “Mày là chị, mày phải bảo vệ em gái, sao mày có thể bỏ tốn một mình! Không phải mày muốn cứu em gái mày sao, mày mau đi cứu nó đi…”