Tôi ôm Trương Trầm Tùng, nhìn hai vết thương trên lòng bàn tay anh, một sâu một cạn, lại nhìn cái hố cháy xém cạnh đó to bằng nửa sân bóng rổ, trái tim tôi thắt lại.
Làm thế nào tôi mới báo đáp được ân đức này đây?
Còn đang suy nghĩ miên man thì tôi nghe có tiếng khóc: “Huyên Huyên! Huyên Huyên của mẹ!”
Tôi vội quay đầu nhìn, liền thấy cô cả từ bụi cây phía xa bò tới, sắc mặt tái nhợt.
Vừa rồi sấm sét giáng xuống, cũng may Thanh Hư đạo trưởng đẩy bà ta ra, nếu không bà ta cũng bị sét đánh rồi!
Thật ra tôi thầm hi vọng bà ta bị sét đánh!
Thanh Hư đạo trưởng và mọi người đang rắc tro vào hốc cây.
Thấy cô cả của tôi bò tới, Trương Tân Trúc vội dặn dò rồi chạy sang.
Nhìn chằm chằm cô cả đang trèo lên, cậu ta nói với tôi: “Mặc kệ bà ta.”
Bà ta ba lần bốn lượt giúp Lam Cẩn Huyên, với tình hình khi nãy, rõ ràng bà ta cũng biết chuyện quỷ sơ sinh.
Hiện tại, bà ta vừa bò tới vừa hét vào mặt tôi: “Văn Dĩnh, sao mày lại độc ác như vậy? Nó là em họ mày, mày lại để cho người ta giết nó!”
Tôi chỉ cười lạnh, còn Trương Tân Trúc đang gọi điện thoại.
Cô cả vẫn mắng: “Huyên Huyên của tao! Mày có biết nó khổ thế nào không? Đám ma quỷ kia hại nó, chết rồi còn làm cái trò quanh co này. Huyên Huyên phá thai rồi thì thôi, nhưng cứ cách vài ngày bụng lại lớn, sinh ra thai lưu. Chỉ cần mày giúp nó mang tiên thai, nó sẽ không sao. Mày không chịu giúp nó thì thôi, còn để mặc người ta giết nó!”
Tôi và Trương Tân Trúc đều không quan tâm bà ta, im lặng.
Không bao lâu, bên ngoài có người tới.
Cảnh sát và người của cung Ngọc Hoàng tới, còn mang theo cáng.
Trương Tân Trúc tươi cười chào đón, không phải gọi anh trai thì gọi sư huynh, miệng lưỡi hết sức ngọt ngào.
Chờ cảnh sát đưa cô cả của tôi đi, cậu ấy giúp cởi chiếc áo cà sa màu tím của Trương Trầm Tùng, cẩn thận gấp nó cho vào túi vải.
Sau đó, cậu ấy đỡ Trương Trầm Tùng lên cáng, nói với tôi: “Em biết sư tẩu còn nghi ngờ, thật ra sư huynh của em thích chị lâu rồi chẳng qua chị không biết. Kiếp trước hai người là vợ chồng, kiếp này hãy tiếp tục tiền duyên đi.”
1
Tôi nghe, chỉ cười cười.
Cô cả đi đâu, tôi không biết.
Người của cung Ngọc Hoàng đưa Trương Trầm Tùng vào bệnh viện, còn cố ý ở lại trông chừng anh.
Nhìn bác sĩ khâu vết thương trên lòng bàn tay anh, trái tim tôi quặn thắt.
Cũng may Trương Trầm Tùng hôn mê không lâu, chỉ khâu vài mũi đã tỉnh.
Tôi sợ anh nhìn vết thương sẽ giật mình nên theo bản năng đưa tay bịt mắt anh lại.
Nhưng vừa che, lòng bàn tay liền có cảm giác ngứa ngáy, là lông mi của anh xẹt qua.
Tay tôi cứng đờ, hình như anh quên cả chớp mắt.
Y tá ở bên cười nói: “Anh thả lỏng đi, bạn gái của anh chu đáo như vậy, đừng căng thẳng.”
Tôi nghiêng đầu mới thấy tay anh căng chặt, rất khó khâu.
Tôi vội nói: “Thả lỏng!”
Trương Trầm Tùng khẽ cười, chậm rãi nhắm mắt, nhưng lại duỗi tay phải sờ soạng bên giường.
Tôi tưởng anh muốn gì gì, lại sợ anh đụng trúng ống truyền dịch, nên vội giữ tay anh: “Anh muốn tìm gì?”
Kết quả anh liền nắm chặt tay tôi, khàn giọng: “Cứ để vậy đi.”
Vừa nói, anh vừa duỗi ngón tay đan vào tay tôi.
Trái tim tôi vốn bình lặng bỗng đập loạn nhịp.
Sau khi xử lý vết thương cho Trương Trầm Tùng xong, ăn bát cháo, buổi chiều Trương Tân Trúc và Thanh Hư đạo trưởng đến.
Quan tài và thứ thối rữa trong hốc cây hòe đã được chuyển đến lò hỏa táng, đốt thành trong xong liền gửi vào cung Ngọc Hoàng.
Bọn họ đã nói chuyện với nhà họ Tào, nghe nói Lam Cẩn Huyên bị sét đánh, mẹ của Tào Nặc cười lớn bảo quả báo, ngoài ra không còn gì khác.
Về phần cô cả của tôi, Trương Tân Trúc nói bà ta điên rồi, đã được đưa đến bệnh viện tâm thần cậu ta quen.
“Em đã nói với bố của chị bán nhà của cô chị đi, hàng tháng gửi tiền bệnh viện, đừng đi gặp bà ta, vừa xấu vừa điên, có gì đẹp mà thăm chứ!” Trương Tân Trúc vừa gọt táo vừa nhìn lấy lòng Trương Trầm Tùng.
Thanh Hư đạo trưởng lại xin lỗi, nếu không phải ông nhất thời mềm lòng muốn đi cứu bà ta, tôi đã không gặp nguy hiểm.
“Như vậy Trương đạo trưởng đã…” Thanh Hư đạo trưởng áy náy.
Ông ấy còn muốn nói nữa, Trương Trầm Tùng đã cười nói: “Là tôi cầu người được người, sư huynh không cần áy náy.”
Thanh Hư đạo trưởng nhìn tôi, cười khổ, nói bố mẹ tôi đã về nhà, không sao, rồi rời đi.
Than Hư đạo trưởng đi rồi, Trương Tân Trúc đưa Trương Trầm Tùng quả táo đã gọt vỏ: “Còn một số việc chưa giải quyết xong giao cho sư huynh, em đi trước. Coi như em dốc hết sức vì nhân duyên của anh, sau này hai người kết hôn, bớt chút tiền mừng cho em là được.”
Nói xong, như sợ bị Trương Trầm Tùng mắng, cậu ta lập tức bỏ chạy.
Tôi nghe mà toát mồ hôi, Trương Trầm Tùng đưa tôi quả táo: “Tính tình cậu ta khá bay nhảy nhưng làm việc rất chắc chắn, sau này nhàm chán hay có chuyện gì, em cứ sai vặt cậu ta là được.”
Nhưng tôi lấy thân phận gì sai vặt Trương Tân Trúc đây?
“Sao thế?” Thấy tôi không trả lời, Trương Trầm Tùng đưa quả táo đến trước mặt tôi.
Tôi đảo mắt nhìn anh, thấy anh lặng lẽ nhìn mình.
Tâm trạng bỗng có hơi khó chịu. Anh ấy mở đạo quán ở ngoài khu chung cư của tôi lâu như vậy mà không bao giờ nói chuyện nhiều với tôi, hẳn là người nhàm chán.
Thảo nào lại bảo gọi Trương Tân Trúc tới, ngoại trừ hỗ trợ thì chắc là nói chuyện thay anh đúng không!
Tôi vươn tay nhận quả táo, đưa vào miệng cắn một miếng để trút giận, lại thấy Trương Trầm Tùng trìu mến nhìn tôi: “Ngọt không?”
Trông có vẻ tham ăn thì phải!
Tôi đành đưa lại cho anh nếm thử, dù gì cũng là sư đệ của anh gọt vỏ cho.
Anh cắn chỗ tôi cắn, gật đầu.
Nhìn gương mặt ngay thẳng của anh, sợ rằng có một số lời cả đời này có lẽ anh sẽ không nói.
Thôi cứ như vậy đi!
Hai ngày Trương Trầm Tùng ở bệnh viện, mẹ tôi gửi quần áo và đồ dùng cá nhân tới, một ngày ba bữa hết canh gà đến canh cá, lại trái cây đầy đủ, y hệt chăm sóc trẻ con.
Sau đó bà ngồi bên giường, kể cho Trương Trầm Tùng nghe tật xấu của tôi.
Nhìn vào đôi mắt của Trương Trầm Tùng đi, đều tỏa sáng rồi.
Điều này khiến bố thỉnh thoảng nháy mắt với tôi, hỏi tôi có muốn đổi nhà to hơn không, đã gặp gia đình Trương Trầm Tùng chưa, bố mẹ anh làm gì, tương lai cả hai định ở đâu…
Nhìn nét mặt dịu dàng của Trương Trầm Tùng khi gặp mẹ tôi, nghe bà nói chuyện, tôi chỉ biết làm bộ lắc đầu.
Anh chưa mở lời thì sao tôi nói được!
Sau khi xuất viện, mẹ tôi còn nhiệt tình mời Trương Trầm Tùng ở lại nhà tôi mấy ngày, còn nói phải đợi vết thương trên tay khỏi hẳn mới được đi.
Bà thậm chí còn hỏi tôi có cần chuẩn bị phòng cho khách không.
Đây rõ ràng là tìm hiểu xem anh và tôi có ngủ cùng phòng hay không.
Nhìn ánh mắt bố mẹ tôi ba phần kích động, ba phần thăm dò, bốn phần nghiêm khắc, tôi vội nói công ty có việc bận, phải về đi làm, nhất quyết không giữ người khác qua đêm.
Đợi vali nhét đầy thứ mình chuẩn bị, mẹ tôi mới thả cho tôi và Trương Trầm Tùng đi.
Trên đường, Trương Trầm Tùng kể tôi nghe một số chuyện về anh, anh là côi nhi, được sư phụ nuôi nấng.
Dù họ là người tu đạo, họ vẫn có thể kết hôn sinh con hoặc làm ăn buôn bán.
Tôi nghe, cảm thấy có gì đó không đúng lắm!
Quay đầu nhìn anh, Trương Trầm Tùng lại ho một tiếng: “À, anh còn có thể nuôi người nhà của mình.”
Chỉ vậy thôi sao?
Tôi ủ rũ gật đầu, nhưng nói được nhiêu đây đã khá bất ngờ rồi.
Đến trước đạo quán của anh, tôi dừng xe, chuẩn bị mở cửa giúp anh, mang những thứ mẹ tặng vào.
Kết quả Trương đạo trưởng lại giơ bàn tay trái đang băng bó lên, yếu ớt nói: “Vết thương trên tay không thể dính nước, anh có thể ở nhờ nhà em mấy ngày không?”
1
“Được!” Tôi gật đầu, dù sao vì tôi anh mới bị thương không phải à?
“Vậy nếu ở lâu một chút thì sao?” Trương Trầm Tùng đỏ mặt, nhưng vẫn giơ tay, “Kiểu như ở nhờ ấy!”
Nhìn mặt anh đỏ bừng, trái tim tôi như muốn nổ tung.
Ai bảo anh không biết nói chuyện hả!
“Được! Vậy anh cố gắng kiếm tiền trả tiền phòng đi!”
Trương đạo trưởng nghe, lại đỏ mặt, rầu rĩ gật đầu
[Hết bộ 11]