Nhìn cái đầu dưới gầm giường, tôi sợ đến mức tim muốn ngừng đập.
Tôi mở to mắt nhìn chằm chằm băng dính phủ đầy bụi bên cạnh, chỉ biết há hốc mồm thở hổn hển.
Ngay sau đó có một bàn tay ấm áp che mắt tôi lại, choàng qua người tôi, ôm tôi ra ngoài.
Trưởng đội bảo vệ còn đang hỏi: “Anh đã thấy gì vậy? Tôi nên nói gì với cảnh sát đây?”
Hỏi xong, ông ta liếc nhìn xuống, hét lên, ngã xuống đất, đạp loạn xạ hai chân rồi vội lùi lại.
Tôi bị Trương đạo trưởng kéo đến tận hành lang, anh vỗ mạnh vào lưng tôi vài cái, sau đó xoa bóp nhẹ giữa mi tâm của tôi, lúc này tôi mới thở bình thường lại.
Sau mấy hơi hít sâu, tôi hỏi Trương đạo trưởng: “Hình như không có máu!”
Không có máu ở cái đầu bị đứt lìa kia, điều này chẳng bình thường chút nào.
Trưởng đội bảo vệ run rẩy gọi cảnh sát, chỉ nói “giết người rồi” như thể không biết giải thích thế nào.
Trương đạo trưởng bảo tôi nghỉ ngơi ở hành lang một chút rồi đi qua, giật lấy di động trong tay trưởng đội bảo vệ: “Sáu người ở cùng phòng ký túc xá đã có năm người chết. Thi thể bị chặt thành từng khúc, đầu quấn băng dính dán vào ván giường, những bộ phận khác thì chưa tìm thấy. Vụ án đặc biệt, vui lòng liên lạc với đội trưởng Văn.”
Nghe anh nói có vẻ anh rất biết cách xử lý án mạng, còn quen cả cảnh sát, tôi càng ngày càng không thể nhìn thấu anh.
Mấy cảnh sát chắc chắn cũng rất sợ, bọn họ thậm chí không dám ở lại trong phòng, đều trốn ở lối ra vào ngoài hành lang.
Trưởng đội bảo vệ còn kiếm cớ đi đón cảnh sát, bảo hai người ở lại đây rồi bỏ trốn.
Trương đạo trưởng không vào nữa, chỉ nói: “Gọi điện kể bố mẹ em biết chuyện gì đang xảy ra ở đây đi.”
Trương đạo trưởng gọi cho đội trưởng Văn, kể rõ tình hình.
Bố mẹ tôi nghe nói có sáu người trong phòng ký túc xá của Lam Cẩn Huyên và con bé là người duy nhất còn sống, đoán đã xảy ra chuyện, dặn tôi phải cẩn thận.
Luật sư Giang Hoài nói đôi điều về gia đình chàng trai tự tử.
Cậu ta tên Tào Nặc, sau khi cậu ta chết, Lam Cẩn Huyên vẫn bình thường nhưng gia đình hình như lại xảy ra vài việc kỳ lạ.
Bố mẹ của Tào Nặc không cho phép hỏa táng cậu ta, có người nói bọn họ đã về quê của Giang Hoài, dùng vải liệm tên thi y Thái Tuế bọc thi thể của Tào Nặc.
Về phần thi thể được chôn ở đâu, Giang Hoài vẫn chưa tìm ra, nhưng nghe bảo đã được chôn đứng.
Những chuyện này tôi không rành lắm, Giang Hoài nói vấn đề này một mình anh không giải quyết được, mong chúng tôi mau quay về hỗ trợ.
Khi nghe về thi y Thái Tuế và chôn đứng, khuôn mặt Trương đạo trưởng vốn u ám nay càng u ám hơn.
“Thái Tuế cắt thịt nhưng không thối rữa, trường sinh bất lão. Nếu Thái Tuế liệm xác, oán hận sẽ không tiêu tan, máu mủ tương thông! Cho nên em họ của em mới không phá được con của Tào Nặc, cô ta từng phá thai, sau đó lại có thai, lại tái sinh.” Trương đạo trưởng tặc lưỡi, hít sâu một hơi, “Chôn thẳng nghĩa là đầu hướng xuống, như vậy máu sẽ chảy ngược, thi thể chìm xuống, oán khí đồn tới đỉnh đầu. Người đã khuất sẽ luôn ở trong oán hận tột độ trước khi chết, điều này càng làm tăng nỗi phẫn uất. Trước khi chết, Tào Nặc bị người yêu phản bội, sau khi chết còn bị bôi nhọ, oán khí vốn không thể tiêu tan,cộng với việc có thi y Thái Tuế và chôn đứng, e rằng đã trở thành ác ma, cho nên những thai nhi sau này của em họ em mới có khuôn mặt của cậu ta, bị dọa đến sống dở chết dở. Ban đầu cô ta là người đề nghị tự tử, cuối cùng lại còn sống, Tào Nặc chết rồi, sao có thể để cô ta sống một mình! Có lẽ em họ em đã biết chuyện này, vì vậy đã dùng máu của bạn cùng phòng để nuôi quỷ sơ sinh, nỗ lực chống cự.”
“Vậy giờ phải làm sao đây?” Tôi nghe mà thấy sợ, không ngờ Lam Cẩn Huyên lại biết nhiều trò như thế.
“Đây là vấn đề khó, không chỉ phải giải quyết quỷ sơ sinh đu bám em họ em mà còn người đứng sau lưng cô ta và thi thể của Tào Nặc.” Nói tới đây, di động của Trương đạo trưởng đổ chuông.
Theo đó là tiếng của một người đàn ông ở bên dưới truyền đến, hai chiếc xe cảnh sát không biết đã lặng lẽ chạy tới từ khi nào.
Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi gọi từ xa: “Trương Trầm Tùng!”
“Đội trưởng Văn!” Trương đạo trưởng vẫy tay, sau đó nói với tôi, “Tôi dẫn bọn họ vào trong tìm thi thể, em đi tìm cảnh sát Cố lấy lời khai đi, bảo cô ấy đi cùng em.”
Đây là lần đầu tiên tôi nghe tên đầy đủ của anh, biết anh sợ tôi thấy thứ chẳng lành nên gật đầu.
Đội trưởng Văn cùng một bác sĩ pháp y đi tới, nhìn tôi rồi cùng Trương đạo trưởng vào trong.
Một nữ cảnh sát mỉm cười với tôi: “Đi thôi, lên xe lấy lời khai.”
Trong phòng vang lên tiếng cảm thán, hình ảnh cái đầu bị dán dưới gầm giường lại hiện lên trong đầu, tôi vội đi xuống cùng cảnh sát Cố.
Trên đường, tôi kể về Lam Cẩn Huyên, đương nhiên cũng không giấu bất cứ chuyện gì về Tào Nặc.
Không phải Trương Trầm Tùng nói đây là “vụ án đặc biệt” sao? Nghe ý của anh, nhóm cảnh sát này hẳn biết những việc liên quan.
Cảnh sát Cố cầm bút ghi âm, đưa tôi ra ngoài, thuận tay đưa tôi chai nước, cô ấy có vẻ khá thân với Trương Trầm Tùng nên chăm sóc tôi rất tốt.
Cô ấy chụp ảnh hai chiếc vali lớn trong cốp xe, mở ra và chụp mọi thứ nhưng lại không mang đi, nói rằng Trương Trầm Tùng sẽ xử lý những thứ này, nếu không chúng sẽ là mối nguy hiểm tiềm ẩn.
Cảnh sát Cố vừa hoàn thành nhiệm vụ của mình, Trương Trầm Tùng gọi điện tới nói rằng anh đã ra ngoài, những chuyện ở đây để lại cho đội trưởng Văn và mọi người.
Trong lúc đợi Trương Trầm Tùng, cảnh sát Cố và tôi trò chuyện một lát, lúc này tôi mới biết Trương Trầm Tùng là cố vấn đặc biệt của họ.
Còn về chi tiết, tôi không dám hỏi nhiều.
Đội trưởng Văn tiễn Trương Trầm Tùng ra ngoài, nhìn tôi, trên gương mặt lạnh lùng nở nụ cười hài lòng, sau đó liếc nhìn Trương Trầm Tùng như thể có ý gì đó.
“Khụ! Không được nhìn!” Trương Trầm Tùng ho một tiếng, đi đến vị trí điều khiển ra hiệu bảo tôi lên xe.
Ngay cả khi tôi lên xe, đội trưởng Văn vẫn nhìn tôi với vẻ mặt nhẹ nhõm.
Thái độ y hệt thời điểm mẹ tôi nhìn thấy Trương Trầm Tùng.
Khởi động xe, tôi hỏi Trương Trầm Tùng năm người trong ký túc xá chết thế nào.
“Máu của họ bị quỷ sơ sinh hút hết, biến thành da bọc xương, bộ xương nằm trong vali trong phòng tắm.” Trương Trầm Tùng vừa lái xe vừa nói. Thỉnh thoảng anh nhìn tôi, thấy tôi có thể bình tĩnh tiếp tục lắng nghe, mới nói, “Em họ của em đã dùng máu của họ nuôi để nuôi quỷ sơ sinh, có lẽ là đưa chúng vào bụng của họ, quỷ sơ sinh theo đó hút máu của cơ thể mẹ, mãi đến khi toàn thân kiệt quệ biến thành da bọc xương. Cô ta chặt bỏ đầu của họ, nhét khung xương vào vali, thậm chí còn viết lại tên từng người trên vali, ngay cả những cái đầu treo dưới ván giường, bọn tôi cũng tìm thấy tên được viết lên của họ.”
Tôi mới nghe thôi đã không khỏi run rẩy, cuối cùng cũng hiểu tại sao anh lại lái xe.
Theo bản năng sờ bụng, nếu tối qua không nhờ lá bùa của anh, biết đâu tôi cũng thành xác ướp rồi.
Trương Trầm Tùng nghi ngờ nói: “Có lẽ em gái em đã làm chuyện này trong mấy ngày qua. Đúng hạn cô ta sẽ đi tìm bác sĩ phá thai, chắc là đã học tà thuật ở đó, khi nãy tôi đi dạo một vòng không thấy có gì đặc biệt ngoại trừ chút âm khí còn sót lại, tôi đoán nó có thể đã đi cùng cô ta.”
Anh nói rất nhiều, giọng rất nhẹ nhàng, nhưng vì cảm đêm không ngủ, tôi ngồi ở ghế phụ nghe tiếng bánh xe lăn đều đều, dần thiếp đi.
Trong mơ màng hình như có người gọi mình, tôi lần theo tiếng gọi, đập vào mắt là trường y chìm trong sương sớm, có người đang thì thầm gọi tôi.
Nhưng đó không phải tên tôi, tôi cũng không thể nghe chính xác đó là gì, nhưng trong thâm tâm biết rõ người ấy là mình.
Đôi chân không thể không đi theo làn sương, tôi đi đến một nơi đầy lọ thủy tinh, hình như những thứ trong lọ thủy tinh kia đang gọi mình.
Tôi chậm rãi đi tới, thấy bên trong một lọ thủy tinh có một quái vật đầu to bụng bự dính vào người Lam Cẩn Huyên kéo dây rốn nhấp nhô lên xuống.
Miệng nó há ra ngậm lại như con cá, như thể đang gọi tôi.
Ở trong nước, bụng nó phình to đến nổi da sáng lên.
Tôi nhận ra đây là ác mộng, không khỏi sợ hãi, cơ thể dường như không nghe khống chế, cứ thế đi qua.
Qua một lớp kính, con quái vật kia mở to đôi mắt đang nhắm nghiền, chăm chú nhìn tôi.
Khuôn mặt đỏ bừng nhăn nheo ngâm trong thuốc rất lâu từ từ nhếch lên, mỉm cười.
Trong mơ màng, tôi nghe nó gọi: “Mẹ”.
Bụng tôi cũng theo đó ưỡn lên, cổ họng ngứa ngáy, không nhịn được mà muốn trả lời.
Nhưng đầu óc vẫn còn chút minh mẫn, biết không thể đáp lại, tôi ra sức quay đầu, cố gắng tự đánh thức mình.
Chỉ là ánh mắt cứ như bị dây đàn kéo lại, tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt của con quái vật đó, không thể rời đi.
Ngay thời điểm bế tắc, khuôn mặt nhăn nheo đỏ ửng dó nở nụ cười, nước da trở nên trắng trẻo mịn màng, thậm chí đôi mắt cũng trở nên trong veo, trông giống một đứa bé trắng trẻo mập mạp.
Và đường nét hơi giống Trương Trầm Tùng, lông mày và mắt thì giống tôi…
Ngay cả cánh tay ngắn ngủn của nó cũng dài ra một chút trở nên trắng nõn mập mạp như muốn được tôi ôm vào lòng, còn gọi ngọt ngào: “Mẹ!”
Nhìn khuôn mặt hòa quyện giữa đường nét của tôi và Trương Trầm Tùng, lửa nóng trong lòng càng mãnh liệt, tôi hít sâu một hơi, mở miệng muốn đáp lại, bất giác giang rộng vòng tay muốn ôm nó.
Đúng lúc này, giữa lông mày đột nhiên đau nhói, hai tay bị giữ chặt, Trương Trầm Tùng ở bên tai gọi tôi: “Văn Dĩnh! Văn Dĩnh!”
Tôi bừng tỉnh nhận ra đây chỉ là giấc mơ, cũng biết bản thân đang bị quái vật thao túng, muốn tỉnh dậy nhưng lại không thể.
Càng ngày nó càng kêu gào thảm thiết, khóc lóc gọi “Mẹ” như thể biết tôi muốn bỏ rơi nó.
Theo cái chớp mắt của tôi, khuôn mặt ấy mỗi lúc một giống Trương Trầm Tùng.
Mà Trương Trầm Tùng vẫn đang gọi tôi: “Văn Dĩnh!”
Lồ ng ngực bị đè nặng, tôi nhìn chằm chằm con quái vật đang vươn tay về phía tôi trong lọ thuốc và gọi “Mẹ”, khinh thường một tiếng.
Mẹ tôi bảo nếu gặp những thứ bẩn thỉu, phun nước bọt là cách trực tiếp nhất!
Trong “Tống Định Bá bắt quỷ” tôi học thời cấp hai cũng nói ngay cả ma cũng sợ con người phỉ nhổ.
Nhưng tôi hừ mấy tiếng vẫn không phun ra, trên mặt quái thai dần lộ vẻ hung ác oán hận.
Đôi mắt đen trắng trong suốt dần chuyển sang màu đen.
Tôi vẫn đang dùng sức phỉ nhổ, ngay khi cảm nhận đã phỉ nhổ được lên lọ thủy tinh, tôi liếc nhìn.
Thì thấy cái bụng sưng to của thai nhi đột nhiên nổ tung, một cái đầu nhỏ chui ra, khóc lóc kêu gào.