Hà Văn Mộc lập tức đập bàn đứng dậy: “Sao lại không thấy, đã cử người đi tìm chưa?”
“Chúng nô tài đã tìm hết các nơi, không thấy ạ!”
“Không ổn, mau theo ta ra ngoài.” Hà Văn Mộc với lấy thanh kiếm quý trên bàn, lao nhanh về phía cửa.
Đứa nhỏ ngốc này, thế mà lại học được trốn nhà theo trai rồi!
Vương Lăng Phong kiên trì đứng trước cửa phủ tựa như một pho tượng đá, không biết mỏi mệt.
Đột nhiên, y quay đầu về một phía.
Đám người xung quanh vì cử động này của y mà giật bắn mình.
“Thái tử điện hạ, có chuyện gì vậy ạ?”
Vương Lăng Phong không đáp nhưng ngay khi tầm mắt đặt lên bóng dáng nhỏ nhắn không ngừng thụt thò phía xa thì lập tức trở nên dịu dàng.
Y nhấc chân tiến về phía đó, tựa như tượng đá nghìn năm bất ngờ biết di chuyển.
Bóng nhỏ thấy mình đã bị phát hiện, ngoan ngoãn đứng yên bất động, chờ y đi tới.
Tính ra thì hai người bọn họ đã hơn một tháng rồi không có gặp nhau, hắn sắp nhớ y đến chết rồi.
Vốn dĩ có rất nhiều điều muốn kể cho y, rất nhiều lời ai oán muốn trách y, nhưng khi y đứng trước mặt mình, hắn lại chẳng thể nghĩ ra được điều gì.
Nỗi nhớ quá lớn dâng trào trong lòng, tình cảm nghẹn ứ bao ngày khiến hắn chỉ có thể mềm mềm ngọt ngọt mà gọi lên tên của người thương: “Lăng Phong!”
Vương Lăng Phong bước tới trước mặt hắn, chỉ trong chớp mắt đã ôm hắn vào trong lòng.
Coi hắn tựa như chân trâu bảo bối mà nâng niu.
Y đặt bàn tay to lớn của mình lên đỉnh đầu nhỏ nhắn khẽ xoa nhẹ: “Sao lại ra đây?”
Hà Thiên Nhật ôm chặt y, khẽ dụi đầu vào ngực y, ấm ức nói: “Ta sợ phụ thân làm khó huynh.”
Vương Lăng Phong cười khẽ: “Hà tướng quân sẽ không thể làm khó ta đâu, đệ dừng lo.”
“Sao thế được, phụ thân dữ lắm, nhốt ta hơn một tháng rồi, khó khăn lắm ta mới có thể trốn ra đây gặp huynh đấy!”
“Hà đại tướng quân nhốt đệ lại ư? Xin lỗi, để đệ chịu uất ức rồi, ta đáng lẽ nên đến sớm hơn.”
Hà Thiên Nhật lắc mạnh đầu: “Ta không trách huynh, mặc dù ta bị nhốt nhưng ta vẫn có nghe nô bộc nói cứ hai ngày huynh lại đến tìm ta một lần, chỉ là phụ thân không cho huynh vào gặp ta.”
“Không trách Hà tướng quân!”
“Lăng Phong, có phải thời gian gần đây sống không tốt không? Ta cảm thấy huynh gầy đi rồi!”
“Ừ, không được gặp bảo bối, đúng là ăn không ngon ngủ không yên.”
Hà Thiên Nhật đỏ mặt trừng mắt: “Huynh… huynh lại dám cợt nhả ta!”
Đám tay chân của Vương Lăng Phong ngoan ngoãn đứng phía sau, nhìn thấy chủ tử bởi vì sự xuất hiện của người ta mà vừa nói vừa cười, không khỏi trầm mặc.
Cho dù bọn họ đã đi theo chủ tử từ lâu, cũng biết mối quan hệ của hai người từ sớm, không những vậy, còn chứng kiến cảnh hai người họ ở bên cạnh nhau cũng không ít thế nhưng mỗi lần chứng kiến vẫn không nhịn được mà kinh ngạc.
Thái tử của bọn họ, chỉ những lúc ở bên cạnh thất thiếu gia nhà Hà tướng quân mới có dáng vẻ giống một con người.
Nhớ đến dáng vẻ lãnh đạm hắc ám quấn thân ngày thường của y, đám người không nhịn được mà rùng mình.
Thế này mà vẫn có người dám nghi ngờ tình cảm của thái tử điện hạ đối với thất thiếu gia nhà họ Hà được thì bọn họ cũng chịu.
Một người như thái tử, cần gì phải diễn mặt giả dối thế này trước mặt người khác chứ.
Thân là cận thần của thái tử, bọn họ cũng rất vui khi được thấy thái tử có được hạnh phúc của bản thân.
Nhịn không được mà cùng nhau chúc phúc cho hai người mãi mãi hạnh phúc.
Như vậy bọn họ mới không phải gánh chịu cơn thịnh nộ của thái tử.
“Được rồi, đứng đây nói chuyện không tiện.
Chắc bây giờ phụ thân đã phát hiện ta trốn đi rồi, chúng ta phải rời khỏi đây mau lên.” Hà Thiên Nhật ở trong ngực Vương Lăng Phong đứng thẳng người, nắm cổ tay y muốn kéo đi, thế nhưng y lại không hề nhúc nghích.
Hắn vừa quay đầu đã nhìn thấy nụ cười nhạt vô cùng chói mắt cùng ý cười đong đầy trên gương mặt y.
Hà Thiên Nhật: “Huynh còn đứng đấy cười cái gì, còn không chạy là không kịp đâu đó!”
Vương Lăng Phong lắc đầu: “Hôm nay ta tới đây không phải muốn đưa đệ bỏ trốn.”
Thứ y muốn với bảo bối là bên nhau cả đời.
Muốn đạt được điều này, y cần phải lấy được lòng của gia đình bảo bối.
Bảo bối có thể trốn gia đình ở bên cạnh y nhất thời, không thể trốn được mãi mãi.
Y không muốn vì hành động bộp chộp này của mình mà mất điểm trong mắt người nhà Hà Thiên Nhật.
Khụ khụ… mặc dù có lẽ trong mắt người nhà Hà Thiên Nhật, y cũng chẳng có bao nhiêu điểm tốt.
Quả đúng như lời Hà Nhật Thiên nói, chưa đầy một nén hương sau, cửa lớn của Hà phủ được mở ra một cách nhanh chóng, Hà tướng quân dẫn đầu một đám người cầm kiếm chạy ra ngoài.
Ông quét mắt đã có thể nhìn thấy đứa con ngốc của mình đang cầm tay thái tử điện hạ.
Hà Văn Mộc hít một ngụm khí lạnh.
Nếu không phải sức khỏe ông trải qua rèn luyện bao năm thì có lẽ đã bị cảnh tượng này khiến tức đến thổ huyết rồi.
Đứa con trai ngốc của ông ta vậy mà lại dám trốn nhà chạy ra đây lôi kéo với thái tử điện hạ giữa thanh thiên bạch nhật.
Hà Văn Mộc đùng đùng lao tới, hét lớn: “Hà Thiên Nhật, con mau qua đây!”
Hà Thiên Nhật bị dọa sợ, cơ thể nhỏ nhắn run rẩy.
Thế nhưng hắn không hề có ý định làm theo lời ông: “Con…”
Vương Lăng Phong lập tức đứng chắn trước mặt hắn, khôi phục dáng vẻ bình ổn: “Hà đại tướng quân!”
“Thái tử điện hạ dạo này thật rảnh rỗi, còn có thời gian ghé qua phủ ta chơi ư? Không sợ hoàng thượng khiển trách à?”
“Chuyện công vụ của ta, Hà tướng quân không cần quan tâm.
Chỉ là ta có điểm thắc mắc, rõ ràng vừa rồi có người báo với ta Hà tướng quân có việc rời khỏi phủ, sao vừa rồi ta lại thấy tướng quân đi từ phủ ra nhỉ?”
Cổ tay đột nhiên bị người bóp chặt.
Hà Thiên Nhật đứng phía sau Vương Lăng Phong, hận không thể bổ nhào lên bịt miệng y lại.
Hắn hiểu rõ hơn ai hết sự độc mồm độc miệng của Vương Lăng Phong.
Dường như trên thế giới này, y chỉ có thể đối xử dịu dàng với một mình hắn vậy.
Đây cũng là lý do mà Hà Nhật Thiên mặc dù biết tính tình hắc ám thường ngày của Vương Lăng Phong nhưng vẫn tình nguyện ở cùng một chỗ với y.
Y đem đến cho hắn cảm giác an toàn hơn rất nhiều những người khác.
Vương Lăng Phong: “…”
Hỏng rồi, quên mất việc phải tiết chế để ghi điểm trước mặt phụ thân bảo bối rồi!.