Vừa dứt lời, [cạch] một tiếng, cửa lớn phòng Tổng thống bị khóa lại từ bên trong.
Nụ cười đắc ý trên mặt Thi Lạc cứng đờ.
Nam Nhiễm xoay người bước từng bước một lên tấm thảm lông dê trắng tinh, nhẹ nhàng đến mức không hề phát ra bất cứ tiếng động nào.
Hai người nhanh chóng lao vào nhau, năm phút sau.
Mặt mũi Thi Lạc bầm dập, cậu ta bị Nam Nhiễm đạp lăn ra đất, cả người cọ xát với thảm lông dê.
Lần này Thi Lạc rất kiên cường, dù đâu cũng không rên tiếng nào, hơn nữa còn không cầu xin tha.
Nam Nhiễm thấy cậu ta không nói lời nào thì lập tức dừng tay.
Nhìn lướt qua thấy cậu ta rất kiên cường, Nam Nhiễm nhíu mày.
Cô nhấc chân di chuyển xuống dưới một chút, sau đó chọn ngay đúng vị trí xương sườn mà dùng sức đạp một phát.
Trong căn phòng yên tĩnh, tiếng xương sườn gãy nát vang lên răng rắc.
Thi Lạc đau đớn kêu lên một tiếng.
Nam Nhiễm nhìn dáng vẻ thống khổ của cậu ta, ý cười trên mặt càng lúc càng tươi hơn.
Cô lại dịch chân tới một cái xương sườn khác.
Thi Lạc phát hiện ra ý đồ của cô, hai mắt trừng lớn, dùng ánh mắt không thể tin được nhìn Nam Nhiễm.
Hai mắt cậu ta ngập tơ máu: “Tôi là cố chủ của cô! Tôi là đối tượng cô phải bảo vệ! Tôi thấy cô muốn chơi chết tôi thì có!”
Một thiếu niên mười chín tuổi, hiện tại lại bày ra dáng vẻ ủy khuất như một đứa trẻ.
Ai có thể ngờ vệ sĩ do bản thân mời tới lại không hề có ý định ra tay thủ hạ lưu tình với cậu ta, thậm chí còn có tính toán muốn dẫm nát cái xương sườn còn lại của cậu ta.
Trên thế giới này làm sao lại có một người ác như thế chứ?
Nam Nhiễm nghe cậu ta ủy khuất la lớn, lúc này mới như bừng tỉnh.
“À, đúng rồi.”
Cô dịch chân ra chỗ khác, dựa người vào vách tường, dáng vẻ lười biếng.
“Ngượng ngùng, mỗi lần đánh nhau tôi đều thích đánh đến khi nào người ta xin tha mới thôi, vì thế vừa nhìn dáng vẻ kiên cường này của cậu tôi lại nhịn không được muốn đánh chết cậu.”
Có vài người dường như rất thưởng thức mấy người xương cứng.
Nhưng Nam Nhiễm lại không phải loại người này, cô chính là một tên ma đầu, cô không ngại nghiền đối phương thành phấn.
Vẻ mặt Thi Lạc tái nhợt, cả người run rẩy tự ôm lấy bản thân.
Trước đây mỗi lần bị bắt cóc, kẻ bắt cóc vì muốn đòi tiền cha của cậu ta nên cũng khiến cậu ta bị thương đôi chút.
Nhưng không ngờ cha cậu ta lại tìm cho cậu ta một tên vệ sĩ thế này, hai ngày qua giống như bị sét đánh tính tình thay đổi còn nhanh hơn cả chong chóng.
Tuy cô ra tay không chừa đường lui, luôn muốn dồn cậu ta vào chỗ chết nhưng cũng cho cậu ta cảm nhận được chính xác thế nào là khó khăn.
Một người phụ nữ tàn nhẫn như vậy, thật sự có người thích sao? Thi Lạc ôm lấy bản thân, âm trầm suy nghĩ.
Ngay lúc này.
[Ầm!]
Cửa sổ đột nhiên bị vỡ, ba tên sát thủ từ trên ngoài nhảy vào, trong tay cầm súng lục, liên tục nả súng về phía hai người Nam Nhiễm và Thi Lạc.
[Bằng!]
[Bằng!]
[Bằng!]
Tiếng súng vang lên hết đợt này sang đợt khác.
Tiểu hắc cầu trong tay Nam Nhiễm vèo một cái đã biến thành một cái bia lớn màu đen, thành công chặn lại đợt tấn công của đối phương.
Thi Lạc bị tình huống bất ngờ trước mắt làm cho ngây ngốc.
Nam Nhiễm ngoéo môi một cái, sau đó chỉ về cánh cửa ở phía xa.
“Đi qua đó đi.”
Thi Lạc cố nén cơn đau ở xương sườn, đứng dậy. Dưới sự chỉ huy của Nam Nhiễm, điên cuồng chạy về phía cửa.
Bất quá, cậu ta chỉ vừa mới cử động một cái đã bị hàng loạt viên đạn bắn phá.
Nam Nhiễm vẫn đứng im một chỗ không nhúc nhích.
Chỉ thấy, tấm bia màu đen đang che chắn trước người cô đột nhiên phóng to ra, kéo dài vô hạn, trực tiếp đem Thi Lạc vào khu vực bảo hộ.
Cảnh tượng này khiến cho mấy tên sát thủ ở đối diện phải kinh sợ.
Rốt cuộc cái này là công nghệ đen gì?
Một giây sau, Nam Nhiễm ném đồ trong tay vào hướng đối diện rồi nhảy lên sô pha, [bộp] [bộp] [bộp] tiếng đạn bắn lại vang lên.