Có lẽ là muốn xem thử rốt cuộc cô sẽ làm gì tiếp theo.
Nam Nhiễm nhìn gương mặt đẹp đến mức vô thực của Công Tử Uyên cùng với làn da trắng bệch của hắn, cảm thấy thế nào cũng không giống con người.
Cô lại gần, ngửi ngửi, sau đó bỗng nhiên hỏi một câu: “Em rất thơm?” Lúc nói chuyện, cô không khỏi nhớ tới những lời mà tên ma cà rồng mới gặp trên đường kia đã nói.
Công Tử Uyên thấy đôi môi căng mọng của cô lúc đóng lúc mở, mạch máu xanh nhạt ẩn hiện dưới da thịt trắng nõn, thậm chí hắn còn có thể thấy rõ dấu răng hắn đã để lại trên cần cổ của cô.
Một nhân loại mê người như vậy làm loạn trước mặt hắn, rốt cuộc trước đây làm sao hắn có thể nhịn được.
Yết hầu di chuyển lên xuống, hắn rũ mắt che đi cảm xúc đang dao động mãnh liệt, đôi môi mỏng chậm rãi nói một chữ: “Ừ.”
Nam Nhiễm nhìn hắn, cúi người, hôn một cái lên đôi môi mỏng lạnh của hắn.
Ngay tức thì, cả người Công Tử Uyên nổi gân xanh, hắn nghiến chặt răng, nhìn Nam Nhiễm bằng ánh mắt chiếm hữu. Dáng vẻ giống như chỉ cần cô hơi thả lòng thì sẽ bị hắn nuốt sạch sẽ không bỏ sót bất cứ thứ gì.
Chẳng qua, chuyện này cũng không khiến Nam Nhiễm lo sợ, ngược lại còn làm cô càng ngày càng thấy hưng phấn hơn.
Cô thật sự rất thích dạ minh châu phát ra ánh vàng.
Hai mắt Nam Nhiễm nhìn chằm chằm Công Tử Uyên, ánh mắt càng ngày càng sáng.
Đối diện ánh mắt của Nam Nhiễm, tâm tình của Công Tử Uyên dần dần bình tĩnh lại.
Hắn nhắm mắt, đợi đến khi bản thân đã trở lại bình thường thì hơi dùng sức lật người rồi kéo cô vào lòng mình. Hắn cầm lấy một cái thảm ở bên cạnh, tùy tay bao bọc cả người Nam Nhiễm lại, chỉ còn để lộ ra một cái đầu, nhưng sau khi nhìn cô ba giây, hắn cũng nhanh chóng che đầu cô lại.
Mắt không thấy tâm không phiền.
Nam Nhiễm khảy khảy cái thảm.
“Em muốn đi công viên giải trí với anh.”
Lúc nói ra lời này, cô nhịn không được giơ tay ra sờ sờ cánh tay của hắn, xúc cảm lạnh lẽo làm cô không tự giác ghé sát vào người hắn.
Bất quá về phía Công Tử Uyên, tay của cô vừa chạm vào chỗ nào trên người hắn thì chỗ đó lại có cảm giác tê tê dại dại hơn nữa tâm tình cũng bắt đầu ngo ngoe rục rịch dao động.
Hắn duỗi tay giữ lấy cánh tay của cô.
Sau đó dùng cái thảm kia bao luôn cả cánh tay của cô lại để cô không còn khả năng làm loạn.
Làm xong tất cả, hắn mới lãnh đạm hỏi: “Làm gì?”
Nam Nhiễm lại muốn duỗi tay ra nhưng phát lại hiện hắn đã giữ chặt tay mình khiến cô không thể nào cử động. Vì thế liền hừ nhẹ một tiếng.
“Đi chơi.”
Nghe cô nói như vậy, Công Tử Uyên cũng không hỏi thêm.
Hắn không nói lời nào tức là đồng ý.
Cẩn thận tính toán thì từ lúc Nam Nhiễm ra khỏi địa lao cho đến hiện tại, tuy đã xuyên qua rất nhiều vị diện khác nhau nhưng cô vẫn chưa từng đến công viên giải trí lần nào.
Nếu không phải hệ thống gợi ý có thể đến công viên giải trí để bồi dưỡng tình cảm thì phỏng chừng hiện tại cô cũng không muốn đi.
Khi mặt trời xuống núi, Nam Nhiễm và Công Tử Uyên cùng nhau đi tới công viên giải trí lớn nhất thành phố, mua vé vào cửa ban đêm.
Vừa bước vào công viên giải trí, hai người đã nhìn thấy một đám con nít đang chạy nhảy ở phía xa. Tiếp đó là tiếng tàu lượn siêu tốc và tiếng thét chói tai của đám người ngồi trên tàu khi tàu bất thình lình xuống dốc.
Lúc Nam Nhiễm mới bước vào đây, cô cũng không có hứng thú gì với cái công viên giải trí này.
Chỉ là dáng vẻ biếng nhác, thái độ không để người ta vào mắt của cô chỉ duy trì chưa đầy nửa tiếng. Nửa tiếng sau, đại lão Nam Nhiễm của chúng ta sau khi chơi tàu lượng siêu tốc một lần lại nắm tay Công Tử Uyên, hưng phấn kéo hắn đi ngồi thêm một lần nữa.
Cái gì mà Đĩa bay, cái gì mà Thuyền Hải Tặc, còn có cái loại trò chơi xoay tròn 360 độ, càng chơi càng hưng phấn.