Ôm Đầu, Ngồi Xuống!

Chương 8



Tay Nặc Nhất Nhất run một cái, thiếu chút nữa làm rơi cái đĩa.

Hàn Nại nhìn ra sự quẫn bách của cô, tiếu ý trong mắt cùng thêm nồng đậm.

“Tôi…. Tôi không suy nghĩ nhiều như vậy.”

Suy nghĩ nửa ngày, Nặc cảnh quan nói ra lời trong lòng: “Tôi quá đói, liền ăn.” Tuy rằng Hàn tổng khí thế mạnh một ít, nhưng Nặc cảnh quan cảm thấy nàng vẫn là một người hiểu ý người, cô cũng đã nói như vậy rồi, cô ta chắc chắn sẽ không làm cô khó xử nữa.

Nhưng tâm tư của Hàn tổng, ai có thể thấu hiểu được?

Ngón tay của Hàn Nại làm như vô tình chạm vào chiếc đĩa, trong mắt mang theo một tia nghiền ngẫm: “Nga? Tôi nghe nói Nặc cảnh quan lúc học đại học là sinh viên xuất sắc toàn tài, học phân tích ngôn ngữ hành vi, vậy tôi muốn hỏi cô, nếu như một người luôn dùng cái gáy để nói chuyện với cô thì là ý gì?”

Nặc Nhất Nhất đỏ mặt, cô đặt cái đĩa đã rửa sạch từ lâu xuống, lau khô tay, lúc này mới quay đầu nhìn Hàn Nại. Cô hắng giọng, giải thích: “Tôi đây đúng là người ưa sạch.”

“Nga.” Hàn Nại như có điều suy nghĩ, gật đầu: “Chỉ riêng đối với nam nhân?”

“Cũng không phải…..” Nặc Nhất Nhất bị hỏi đến mặt nóng lên, cô không biết hôm nay Hàn tổng làm sao vậy, là ánh mắt gì cũng câu người như vậy, là vấn đề gì cũng đều sắc bén như vậy.

Thấy khuôn mặt Nặc cảnh quan đã hoàn toàn đỏ ủng, tâm tình của Hàn tổng rất tốt, cô xoay người, nói: “Tôi muốn ăn trái cây.”

“……”

Hơn nửa đêm bảo cô đi chỗ nào mua trái cây? Nặc cảnh quan quẫn bách, đột nhiên hối hận bởi vì mặt mũi mà đồng ý với đội trưởng Lưu đến bảo vệ Hàn Nại rồi, đây có chỗ nào gọi là bảo vệ, đây không phải là làm bảo mẫu sao?

“Khuya lắm rồi…..”

Nặc cảnh quan thận trọng nói, Hàn Nại gật đầu, không lưu tình chút nào mà cắt đứt Nặc cảnh quan: “Dưới lầu có cửa hàng hai mươi bốn giờ.”

“Nga, nga…..” Nặc cảnh quan nhìn Hàn tổng như vậy là không hề có dự định buông tha cô, cô lau tay, gật đầu: “Vậy cô thay một bộ quần áo khác, chúng ta đi thôi.”

“Cái gì?” Hàn tổng xoay người nhìn Nặc Nhất Nhất, Nặc Nhất Nhất trái lại thản nhiên giải thích: “Cô ở nhà một mình tôi lo lắng.”

Là lo lắng hay là muốn cứng rắn với cô một ván?

Hàn tổng nở nụ cười, cười đến nhếch miệng lên, cười đến trong mắt lóe tinh quang.

Nặc cảnh quan: “……”

Nặc Nhất Nhất hiện tại không chỉ là không dám đối mặt Hàn tổng như lúc ban đầu, cô hiện tại đơn giản là sợ Hàn tổng rồi, cô phát hiện tất cả vụ ý của cô tựa hồ đều chạy không khỏi ánh mắt của Hàn Nại, đôi mắt kia của cô giống như có thể nhìn thấu tất cả, hiểu rõ thế tục.

Hàn Nại trực tiếp vào phòng chỉnh lý một phen, tóc dài bới lên, mặc một chiếc váy cúp ngực, ngoài váy dày mơ hồ có một tầng cát trắng như ẩn như hiện, chân dài phối hợp với giày cao gót màu đỏ, cả người thanh mảnh gợi cảm, giống như người mẫu thời trang trình diễn thời trang. Nặc cảnh quan nhíu mày nhìn cô, đứng ở cửa không nhúc nhích.

“Làm sao vậy?”

Hàn Nại nghi hoặc nhìn Nặc Nhất Nhất, Nặc Nhất Nhất có chút khó khăn mà nói: “Hàn tổng, khuya lắm rồi, cô mặc bộ này….” Có phải hơi lộ liễu hay không? Những lời phía sau bị Nặc cảnh quan tiêu âm, nhưng Hàn Nại cũng hiểu được ý của cô, nàng cúi đầu nhìn bản thân một chút, hỏi: “Cái này làm sao vậy?”

“Có chút câu người!”

Nặc cảnh quan sốt ruột muốn mau đi ra ngoài, nói chuyện cũng trực tiếp, Hàn tổng nghe thấy liền cứng người, ngẩng đầu nhìn Nặc Nhất Nhất.

Nặc cảnh quan quẫn bách, lại nữa rồi? Vì sao lại luôn dùng loại ánh mắt này nhìn cô?

Hàn Nại tiến lên một bước ép sát Nặc Nhất Nhất, Nặc Nhất Nhất theo bản năng lui về sau một bước, lẽ ra với chiều cao 1m72 mà nói, cơ bản có thể nháy mắt áp ddarp tất cả nữ nhân, nhưng chiều cao của Hàn tổng cũng không thiếu, lại thêm giày cao gót, khí thế bức người xen lẫn lãnh hương câu người, Nặc cảnh quan lại bắt đầu toát mồ hôi, vừa mới đi tắm, là uổng phí rồi.

“Là quần áo câu người?”

Đôi môi Hàn Nại hé mở, cười như không cười nhìn Nặc Nhất Nhất. Nặc cảnh quan bị ép đến trong góc phòng, cô nghiêng đầu, cho rằng Hàn tổng là không thích cô khen quần áo, dù sao lòng thích cái đẹp mọi người đều có, cô chỉ có thể ăn ngay nói thật, khích lệ: “Con người càng câu người.”

“Ha ha.” Hàn tổng hài lòng nở nụ cười, nàng thẳng người lên bỏ qua cho Nặc Nhất Nhất, Nặc Nhất Nhất thở dài nhẹ nhõm, đang muốn nói gì đó, lại bị một câu nói của Hàn tổng khiến cô xấu hổ vô cùng.

“Tôi thấy là, ɖâʍ, giả, tự, ɖâʍ, đi.” (người có suy nghĩ đen tối nên thấy cái gì cũng đen tối)

Nặc cảnh quan: “…..”

Mãi cho đến khi ra cửa, Hàn tổng không chỉ không thay quần áo mà còn trắng trợn nhục mạ Nặc cảnh quan. Nặc Nhất Nhất có chút ủy khuất, cô cảm thấy nữ nhân này thật đúng là không thể đắc tội, nhất là nữ nhân xinh đẹp thì cái miệng sẽ càng độc, động một chút thì khi dễ cô.

Đến siêu thị, Nặc Nhất Nhất lưu loát đẩy xe, Hàn Nại vừa nhìn đã biết là không thường đến siêu thị, chỉ là đi theo sau lưng cô.

Nặc cảnh quan đơn giản là giỏi việc nhà, đường thời nữ đầu bếp.

Hai người ra ngoài mua trái cây, cô thì giỏi rồi, củi gạo dầu muối đều không thiếu, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm: “Không có bột hồ tiêu, khoai tây cũng không có, rượu gia vị cũng không có, ai, gà cũng không có….”

Hàng mi của Hàn tổng theo từng cái “này không có, kia không có” của Nặc Nhất Nhất mà nhíu chặt, cô làm sao sẽ nghe không ra chút tâm tư nhỏ của Nặc cảnh quan, cô đạm đạm nhất tiếu: “Nặc cảnh quan là ngại nhà tôi thiếu quá nhiều thứ sao?”

“Quả thực không nhiều lắm.”

Nặc Nhất Nhất muốn báo thù dưới đáy lòng âm thầm vui vẻ, Hàn tổng cười, vươn tay nhéo nhéo khóe miệng của cô: “Nặc cảnh quan chuyên tu hành vi ngôn ngữ học, bản thân không biết khống chế một chút sao?”

“Ách…..”

Nặc Nhất Nhất mạnh lui về phía sau, cô kinh hoảng nhìn Hàn Nại, ánh mắt kia cực kỳ giống một con nai nhỏ bị khi dễ. Dáng vẻ như vậy khiến Hàn Nại nhìn thấy tâm tình thật tốt, nàng cười hỏi: “Có cần tôi đem toàn bộ siêu thị đều mua về nhà cho cô hay không?”

Nặc cảnh quan vừa thẹn lại quẫn bách lại có chút xám xịt rồi, cô đỏ mặt nhìn Hàn Nại, cắn môi muốn nói cái gì đó lại không dám nói.

Hàn Nại nhìn nàng chằm chằm, nhếch miệng lên: “Có cái gì thì nói, đừng làm như là tôi khi dễ cô vậy.”

Nặc Nhất Nhất bĩu môi, nói: “Cô có thể đừng động tay động chân hay không?”

Hàn tổng đang cầm hương tiêu thân thể cứng đờ, nàng xoay người không nói nên lời nhìn Nặc Nhất Nhất.

Nặc Nhất Nhất một khi bị khi dễ liền bạo phát, đem mẹ mình dời ra: “Mẹ tôi nói, chỉ có loại lão bà có tuổi mới thích động tay động chân.”

“Ba” một tiếng, hương tiêu trong tay Hàn tổng bị bẻ gãy, cô xin thề, cô đời này ghét nhất là bị người khác nói cô già.

Lão bà có tuổi….

Hàn tổng híp mắt nhìn Nặc Nhất Nhất, mối thù này thực sự là càng ngày càng sâu rồi.

* * * * * *

Nặc cảnh quan đắc tội Hàn tổng tuy rằng có chút ngượng ngùng, nhưng cô cũng vui vẻ đến thanh nhàn, lúc cô nhìn lại, Hàn Nại mặt lạnh không để ý tới không để ý tới cô, so với không có việc gì lại dùng loại ánh mắt đáng sợ nhìn cô thì phải tốt hơn nhiều.

Năng lực thích ứng của Nặc cảnh quan rất mạnh, cuộc sống đại học bốn năm độc lập phong bế đã dạy cô tự mình chăm sóc bản thân. Sáng sớm, cô đã nghỉ ngơi thoải mái trong phòng khách của Hàn tổng tinh thần sung mãn khởi động máy nấu sữa đậu nành cho đến bây giờ chưa từng sử dụng của Hàn tổng, đem đậu nành đã mua và ngâm ngày hôm qua cho vào máy.

Đậu nành tươi mới thêm đậu đen, khiến sữa đậu nành không chỉ có một màu, Nặc cảnh quan thích đồ ngọt, cô lại bỏ thêm vài muỗng đường.

Cho nên, lúc Hàn tổng đi ra, đã nhìn thấy đôi môi xinh đẹp của Nặc cảnh quan dính một ít sữa đậu nành, còn rất ngây thơ mà nhìn nàng: “Cô uống không?”

Hàn Nại nhìn chằm chằm môi cô nửa ngày, cô buồn bực nhíu mày.

Nặc Nhất Nhất bật người cúi đầu, được, xem ra lại vỗ vào ʍôиɠ ngựa nữa rồi.

Lúc cô đang rửa máy làm sữa đậu nành, Hàn Nại đưa một cái ly rỗng đến, Nặc Nhất Nhất nhìn nàng, đầy đầu dấu chấm hỏi.

Hàn tổng cũng không nói, cứ như vậy nhìn cô. Hàn tổng mới vừa rời giường còn chưa kịp trang điểm, không có lớp trang điểm nàng thoạt nhìn nhu hòa lại mang theo lười nhác, da tốt như trứng gà bóc vỏ, lộ ra quang mang nhàn nhạt. Nặc Nhất Nhất nhịn không được cảm thán dưới đáy lòng, túi da cỡ nào đẹp mắt a, thật không chút tương xứng với miệng lỡi cay độc của nàng.

Thành thật làm cho Hàn tổng một ly sữa đậu nành, Nặc Nhất Nhất ngồi vào bàn ăn, hưng phấn nhìn một bàn thức ăn.

Hàn Nại nhìn Nặc Nhất Nhất, cô có chút muốn cười, không phải là một bàn thức ăn thôi sao? Cô có cần vui vẻ như vậy không?

“Tôi ăn đây.”

Nặc cảnh quan phi thường giỏi độc thoại, sau khi nói xong cô đã bắt đầu vô cùng thành kín ăn cơm xong, Hàn tổng nhìn cô một cái, mạn bất kinh tâm mà ăn.

Đừng nói, tay nghề của Nặc cảnh quan thật là không tệ, bánh bí đỏ hương vị ngọt ngào ngon miệng, cũng sẽ không nát, quất màu vàng làm cho lòng người sinh vui sướиɠ, mà mỗi cái cắn một chút hương vị ngọt ngào hưởng thụ bất tận. Nặc Nhất Nhất nhìn Hàn tổng ăn rất nhanh, phi thường vui vẻ nói: “Cô nếm thử bánh bao hoàng kim kia đi, ăn rất ngon.”

Hàn tổng nhìn cô, gắp hoàng kim cái bánh bao hoàng kim, quả thực, nhân bánh rất mềm cũng sẽ không ngán.

“Ăn ngon không? Còn có dưa muối cũng không tệ đâu.”

Một bữa cơm, bởi vì tay nghề được thưởng thức, lời nói của Nặc cảnh quan không tự chủ được mà nhiều hơn, thậm chí tổng số vượt qua cả tất cả những lời đã nói với Hàn tổng từ trước đến nay. Điều này làm cho Hàn tổng buồn cười song song lại có chút phát hỏa, xem ra cô ở trong lòng Nặc Nhất Nhất ngay cả bánh bao cũng không bằng.

Cơm nước xong, Hàn tổng đứng lên, liếc nhìn Nặc Nhất Nhất còn đang hoan hỉ ăn bánh bao: “Nặc cảnh quan, tôi cho rằng chỉ có lão thái thái lớn tuổi mới có thể ăn không ngừng như vậy.”

Nói xong, Hàn tổng đi rồi, bánh bao của Nặc cảnh quan trêи không lên dưới không xuống nghẹn ở trong cô họng.

Lòng dạ nữ nhân, cô thực sự là dùng máu thể nghiệm để cảm thụ một lần.

Dựa theo yêu cầu của sở, Nặc Nhất Nhất chỉ cần buổi tối Hàn Nại Hàn Nại là được, cho nên khi Nặc cảnh quan hoan thiên hỉ địa thay cảnh phục cùng Hàn tổng đang uống cà phê xem báo nói lời tạm biệt, Hàn tổng bị dáng vẻ hạnh phúc cười đến răng cửa đều nhìn thấy của cô làm tức giận thoáng cái bóp nhàu báo chí trong tay.

Nặc Nhất Nhất, cô thật sự vội vả khó dằn nổi như vậy sao?

Vừa chạy ra khỏi Hàn gia Nặc cảnh quan cảm thấy thế giới đều tuyệt vời, cô mới vừa ra khỏi cổng, đã bị một chiếc Audi màu đen cản lại.

“Bạch Bạch?”

Nặc Nhất Nhất thấy Lưu Bạch Ngọc trong mắt trong mắt, vui mừng chạy tới, Lưu Bạch Ngọc đeo một cái kính râm lớn, cười vỗ vỗ đầu cô: “Thế nào?”

“Cái gì thế nào?”

Nặc cảnh quan nhìn Lưu Bạch Ngọc trong mắt đều là kinh diễm, Lưu Bạch Ngọc tuy rằng vẫn là một thân đồng phục màu đen, nhưng sau khi trang điểm cả người nàng thoạt nhìn thần thái sáng láng, chỉ là nét u buồn giữa mi tâm lại tăng thêm, nhìn kỹ lại đôi mắt cũng có chút sưng đỏ.

“Bảo vệ Hàn tổng thế nào rồi?”

Lưu Bạch Ngọc mang theo một tia cười nhìn Nặc Nhất Nhất, kỳ thực từ lúc dáng vẻ vui sướиɠ như hổ con xổng chuồng của Nặc Nhất Nhất mà xem, cô đã biết Hàn Nại nhất định là ăn tươi rồi. Nặc Nhất Nhất mặc dù có lúc bướng bỉnh, nhưng cô đối với Lưu Bạch Ngọc vẫn là nói thật.

“Cái này, cũng không có gì, chính là ngủ cùng cô ta.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.