Xuyên Thành Nghề Nghiệp Sư Tôn Có Độ Nguy Hiểm Cao

Chương 43: Ngọc Tủy Xanh Thẫm



Chuyển ngữ: Trầm Yên

…………………………………………………..

Mục Trích không muốn, Mục Trích không cần.

Nhưng hắn không thể nói.

Hề Cô Hành lại càng không kiêng kỵ, hắn trực tiếp rút kiếm, đặt ở trên cổ Thẩm Cố Dung, híp mắt lạnh lùng nói: “Đệ nói lại lần nữa cho ta xem?”

Thẩm Cố Dung cũng không sợ kiếm kề cổ, rất nghe lời mà lặp lại một lần:

“Ta nói, sư tôn có thể thu thêm tiểu đồ đệ nữa không?”

Trong hồ Liên Hoa Cửu Xuân Sơn, Triều Cửu Tiêu sông cuộn biển gầm phi như điên từ đằng xa tới, khi đáp xuống bờ hồ lập tức hóa thành hình người, mũi chân đạp xuống đất bước nhanh tới, cũng gọi nước ngưng tụ thành kiếm kề trên cổ Thẩm Cố Dung.

Khi Triều Cửu Tiêu vung kiếm còn cố ý hất nước, suýt văng hết vào mặt Thẩm Cố Dung, hắn nổi giận nói: “Sao sư tôn có thể thu thêm đồ đệ?! Ngươi lại nghĩ thứ quái quỷ gì thế?”

Trên cổ Thẩm Cố Dung đặt hai thanh kiếm, Lâu Bất Quy bên cạnh còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, cũng triệu kiếm ra, nóng lòng muốn thử dí kiếm lên cổ y, tạo thành thế chân vạc.

Thẩm Cố Dung cẩn thận thò tay đẩy kiếm trên cổ về: “Sư huynh, sư huynh bớt giận.”

Độc Ly Hồn của Lâu Bất Quy vẫn tràn ngập trong Phong Vũ Đàm không tan bớt chút nào, mỗi lần Triều Cửu Tiêu nhớ đến chuyện này đều hận không thể chém tên đáng chết Thẩm Cố Dung kia thành tám khúc, bây giờ y vừa mới xuất quan đã đòi sư tôn thu tân đệ tử, thù mới hận cũ chồng lên nhau, kiếm này suýt chút nữa đã cứa vào da thịt.

Tố Tẩy Nghiên ở bên cạnh pha trà, liếc thấy dáng vẻ hung hãn kia, nhíu mày nói: “Buông kiếm xuống.”

Thẩm Cố Dung lập tức nhìn về phía sư tỷ bằng ánh mắt cảm kích.

Tố Tẩy Nghiên nói: “Muốn đánh thì đánh cho tử tế.”

Thẩm Cố Dung: “…….”

Triều Cửu Tiêu muốn đánh Thẩm Cố Dung từ lâu lắm rồi, nghe vậy liền liếm môi, con ngươi trong mắt hơi rụt lại, hắn thu hồi trường kiếm, ngang tàn nói: “Tới chiến.”

Thẩm Cố Dung kinh hãi nói: “Không, không đi được.”

Triều Cửu Tiêu mắng: “Phế vật! Ngay cả đánh nhau cũng không dám, ta xem ngươi cách ngày chết không còn xa đâu!”

Thẩm Cố Dung: “……”

Tố Tẩy Nghiên thấy hai người lại chuẩn bị nháo nhào ầm ĩ, ho khan một tiếng, hòa giải:

“Thập Nhất, sao tự nhiên đệ lại hỏi chuyện này? Sư tôn đã trăm năm nay chưa thu đồ đệ, nếu như đệ……”

Thẩm Cố Dung giơ tay, ngắt lời sư tỷ: “Sư tỷ, việc này nói sau đi.”

Tố Tẩy Nghiên chớp chớp mắt.

Mười năm trước, bởi vì thân xác này của Thẩm Phụng Tuyết vô duyên vô cớ bị thương, Thẩm Cố Dung từng điều động linh lực vài lần, không những không đánh được người mà còn khiến bản thân đau điếng, sau đó lại bị linh lực phượng hoàng giày vò, cơ hội được sử dụng linh lực vốn đã ít lại càng ít hơn.

Bế quan mười năm, thương thế của Thẩm Phụng Tuyết khỏi hẳn, thần hồn được củng cố, ngoại trừ việc trong thân thể khuyết mất một nửa nguyên đan, thì linh lực vận chuyển không gặp bất kỳ trở ngại nào.

Hôm qua sau khi cứu Tịch Vụ, Thẩm Cố Dung vẫn luôn trằn trọc tự hỏi lúc ấy sao mình có thể phô bày uy áp Đại Thừa Kỳ ra ngoài, lại làm thế nào triệu được Lâm Hạ Xuân ra, nhập định ở thức hải một đêm, vậy mà thoáng có chút ngộ đạo.

Thân xác này của Thẩm Phụng Tuyết trải qua vô số trận chém giết suốt trăm năm qua, chỉ cần Thẩm Cố Dung có một ý niệm là thân thể này sẽ hành động theo bản năng —— tựa như khi cứu Tịch Vụ vậy.

Có điều chuyện đó cũng chỉ xảy ra trong khoảnh khắc, Thẩm Cố Dung nghĩ ngợi cả buổi, cảm thấy vẫn nên nghe theo lời Thẩm Phụng Tuyết, nếu mình muốn sống sót trong thế giới tôn sùng tu vi này thì phải dựa vào chính bản thân mình.

Y đứng dậy, một ý niệm lóe lên, trong lòng bàn tay lập tức xuất hiện Lâm Hạ Xuân hư ảo kia.

Ngoài mặt Thẩm Cố Dung trầm tĩnh như nước, nội tâm lại vui mừng: [ Triệu ra rồi! Rốt cuộc cũng triệu ra rồi! ]

Thẩm Cố Dung cố nén kích động, nhàn nhạt nói với Triều Cửu Tiêu: “Chiến thì chiến, lát nữa ngươi đừng bị đánh khóc là được.”

Triều Cửu Tiêu nghe thấy thế lập tức hóa thành nguyên hình khổng lồ, rít gào một tiếng, vung đuôi một cái quét thẳng ba người đang xem kịch vui gần đó ra ngoài.

Tố Tẩy Nghiên nhẹ nhàng phiêu dật tiếp đất, ly trà trong tay không vương lấy một giọt nước.

Hắn thấy nhưng không thể trách, thở dài một hơi, uống cạn sạch nửa ly trà còn lại, nói với Hề Cô Hành: “Ta cược Thập Nhất.”

Hề Cô Hành nói: “Ta cược Cửu Tiêu, nguyên đan của Thập Nhất vẫn còn khuyết thiếu, đối chiến với Cửu Tiêu……”

Hắn còn chưa nói xong, bên trong hồ Liên Hoa bỗng truyền ra tiếng gầm vang rít gào giận dữ, có vẻ là tiếng Triều Cửu Tiêu ăn đau.

Hề Cô Hành: “……”

Hề Cô Hành nghiêm mặt nói: “……Đối chiến với Triều Cửu Tiêu chắc chắn đánh thắng được, ta đổi sang Thập Nhất.”

Tố Tẩy Nghiên: “……”

Hai người không hẹn mà cùng hướng tầm mắt “Áp bức” về phía Lâu Bất Quy đang bung ô ngồi xổm một bên tránh nước trong hồ Liên Hoa bắn vào người.

Lâu Bất Quy mờ mịt đối mặt với ánh mắt của hai vị sư huynh, “A” một tiếng, mắt sáng lên: “Thập Nhất xuất quan rồi!”

Hai người: “……”

Hề Cô Hành đi tới, kéo hắn xuống đất, dùng linh lực cọ sạch toàn bộ nước mưa trên người, nấn ná che ké nửa chiếc ô của Lâu Bất Quy, lừa gạt hắn: “Chúng ta đang đánh cược xem trận này ai sẽ thắng, muốn chơi cùng không?”

Lâu Bất Quy xê dịch chiếc ô về phía sư huynh, nghiêng đầu nói: “Không phải lần nào cũng là Thập Nhất thắng sao?”

Hề Cô Hành: “Nhưng mà lần này nguyên đan Thập Nhất thiếu một nửa.”

Lâu Bất Quy không suy nghĩ sâu xa cũng không lo lắng sầu muộn, ngẩn người một lúc lâu, mới nói: “A, vậy ta cược Cửu Tiêu nhé.”

Hề Cô Hành còn chưa nói xong, một bóng người đã bay ra từ hồ Liên Hoa, tiếp đó là một tiếng vang chấn động, bóng người kia đâm sầm vào thân cây bồ đề.

Nước đọng trên tán lá cây bồ đề bị lay động, ào ào rơi xuống.

Nhìn kỹ, kẻ bị đánh đập vào cây bồ đề kia đúng là Triều Cửu Tiêu.

Triều Cửu Tiêu che ngực, trên cổ đã hiện lên một chiếc vảy màu lam sẫm, chậm lãi lan tràn từ cổ lên mặt, khuôn mặt tuấn tú âm trầm.

Thẩm Cố Dung một thân hồng y, phiêu bồng đáp xuống bờ, thu Lâm Hạ Xuân lại, mặt mày y đạm nhiên, hơi gật đầu: “Sư huynh, mạo phạm.”

Triều Cửu Tiêu: “…….”

Thời điểm ngươi đánh Giao lúc vừa rồi có khách sáo như vậy sao?

Triều Cửu Tiêu suýt nữa bị bộ dạng ra vẻ đạo mạo này của y chọc cho tức giận đến hộc máu.

Hắn kém Thẩm Cố Dung hai cảnh giới, tuy rằng có thể dựa vào nguyên hình Yêu tộc giảm sự chênh lệch này xuống còn một cảnh giới, nhưng chênh lệch cảnh giới giữa tu sĩ chính là một bước cách một rãnh trời, kể cả khi Thẩm Cố Dung thiếu mất một nửa nguyên đan, y vẫn có thể ấn hắn xuống đất đánh như trước.

Triều Cửu Tiêu tâm cao khí ngạo, từ sau khi Thẩm Phụng Tuyết tới Ly Nhân Phong đoạt đi sự sủng ái của sư tôn, hắn vẫn luôn muốn lén lút một ngụm nuốt trọn Thẩm Phụng Tuyết, nhưng lần nào cũng không được như ý.

Ban đầu có sư tôn che chở y, sau này cuối cùng sư tôn cũng bế quan, nhưng Thẩm Phụng Tuyết lại bộc phát tu vi, trở thành cái gì mà nửa bước thành Thánh kia.

Mỗi lần tu vi Triều Cửu Tiêu tăng tiến, hắn đều tới tìm Thẩm Phụng Tuyết đánh nhau, nhưng lần nào cũng bị một chưởng đánh bật về, tức giận đến nỗi Triều Cửu Tiêu thường xuyên phải ngậm đuôi Giao Long của mình, cuộn thành một vòng tròn lăn lộn trong Phong Vũ Đàm vài ngày.

Kể từ khi biết Thẩm Phụng Tuyết tự làm tự chịu bị người ta mổ mất nửa cái nguyên đan, Triều Cửu Tiêu vẫn thường hay nghĩ đến chuyện tỷ thí với y lần nữa.

“Tu vi y mất một nửa, chắc ta có thể đánh thắng y rồi.” Triều Cửu Tiêu nghĩ như thế.

Mà hiện tại hắn bị đánh đến văng đi đập trúng cây bồ đề, đầu óc cũng ngớ ngẩn.

Tố Tẩy Nghiên đi tới trước mặt hắn, vuốt ve đầu Giao của hắn, thở dài nói: “Ta đã nói với đệ rồi, nguyên đan mất đi một nửa không đồng nghĩa với việc tu vi giảm đi một nửa.”

Triều Cửu Tiêu: “……”

Triều Cửu Tiêu mặt đầy nhục nhã, cắn chặt đôi môi đỏ tươi, mắt thú không nhịn được run rẩy, trong mắt dường như đọng một tầng hơi nước mông lung.

Tố Tẩy Nghiên nghĩ thầm: [ A, khóc rồi. ]

Hề Cô Hành nghĩ thầm: [ Bị đánh phát khóc rồi? ]

Nhưng hai người đều kiêng kỵ tính tình cao ngạo của Triều Cửu Tiêu, chỉ suy nghĩ trong lòng chứ không dám nói ra.

Khi Thẩm Cố Dung điều khiển thân xác đồng nghiệp Thẩm Phụng Tuyết giao đấu, trong đầu luôn có cảm giác “Ta không gì không làm được”, nhìn thấy con Giao Long mười năm trước khiến y sợ chết khiếp bị chính mình đánh bay, cả người Thẩm Cố Dung lập tức phấn chấn không thôi.

Y nỗ lực duy trì sự bình tĩnh, hơi nhướng mày nói: “Ngươi khóc?”

Triều Cửu Tiêu: “……”

Triều Cửu Tiêu xấu hổ giận dữ muốn chết, Ác Giao rít gào một tiếng, hóa thành Tiểu Giao chui vào hồ Liên Hoa, thoáng cái đã lặn mất tăm.

Thẩm Cố Dung không rõ nguyên do, y ngờ vực nói: “Vừa rồi hắn khóc phải không? Hình như ta nhìn thấy nước mắt của hắn.”

Tố Tẩy Nghiên: “…….”

Hề Cô Hành buồn bã nói: “Đệ đúng là trước sau như một, đều không hành động giống con người.”

Thẩm Cố Dung: “……”

Sao lại đột nhiên mắng người ta thế? Ta thắng mà không ai khen ta sao?

Thẩm Cố Dung hơi buồn bực, đúng lúc này, Lâu Bất Quy đột nhiên vứt ô sang một bên, lao về phía y, dang tay ôm trọn y vào lòng.

Thẩm Cố Dung lập tức dâng lên hy vọng.

Thập sư huynh, mau khen ta!

Thập sư huynh nói: “Thập Nhất, cuối cùng đệ cũng xuất quan rồi!”

Thẩm Cố Dung: “…….”

Thẩm Cố Dung mặt không cảm xúc, nghĩ thầm: Làm phiền, ta đã xuất quan hai ngày.

Không có Triều Cửu Tiêu, mấy người còn lại có thể ngồi xuống, tâm bình khí hòa mà tâm sự.

Hề Cô Hành “tâm bình khí hòa” nói: “Nếu sư tôn mà biết đệ có loại ý tưởng đại nghịch bất đạo này chắc chắn sẽ chém đệ! Cút!”

Thẩm Cố Dung cũng rất “hòa khí”: “Huynh cũng muốn bị đánh sao?”

Hề Cô Hành: “…….”

Tố Tẩy Nghiên nghĩ ngợi, thử hỏi dò: “Thập Nhất, nghe nói hôm qua đệ cứu một đệ tử ở Phong Lộ Thành?”

Thẩm Cố Dung nói: “Nàng đã không còn là người Phong Lộ Thành.”

Tố Tẩy Nghiên bất đắc dĩ nói: “Trước hết mặc kệ nàng là người nào, nếu đệ muốn cho nàng vào Ly Nhân Phong thì trực tiếp thu nàng làm đồ đệ là được rồi, không cần phiền phức thay sư tôn thu đồ đệ như vậy.”

Thẩm Cố Dung yên lặng, bị một người có diện mạo giống hệt muội muội gọi mình là sư tôn, y vẫn luôn cảm thấy có chút dị dị.

Nếu muốn coi nàng như muội muội mà cưng chiều, tốt nhất nên lấy về một thân phận như sư muội.

Thấy y không nói gì, Tố Tẩy Nghiên cũng đoán được đại khái y không nghe lọt tai lời của mình, đành phải thở dài một hơi, nói: “Chúng ta dùng Ngọc Tủy hỏi sư tôn một chút nhé?”

Vừa nghe câu này, Hề Cô Hành hít hà một hơi, lập tức kéo cánh tay Tố Tẩy Nghiên thấp giọng nói: “Tất nhiên sư tôn sẽ không đồng ý, sao người có thể để người khác thu đồ đệ thay mình?! Hơn nữa đứa bé kia……”

Hắn liếc nhìn Thẩm Cố Dung một cái, mới nói: “Ta đã hỏi rõ lai lịch của đứa bé kia, nàng trời sinh quỷ khí, sau khi lớn lên tám phần sẽ tu quỷ đạo…..”

Thẩm Cố Dung phát hiện giọng điệu của hắn hơi quái lạ: “Quỷ đạo thì sao? Chỉ cần không quấy loạn Tam giới sát hại người vô tội là được rồi còn gì?”

Sắc mặt Tố Tẩy Nghiên và Hề Cô Hành đột nhiên cứng đờ, gần như hoảng sợ mà nhìn y, ngay cả Lâu Bất Quy bên cạnh không đuổi kịp tiến độ nói chuyện của bọn họ cũng ngạc nhiên ngẩng đầu.

Thẩm Cố Dung bị bọn họ nhìn đến da đầu tê dại: “Sao, sao thế? Ta nói sai chỗ nào sao?”

Vẻ mặt Tố Tẩy Nghiên phức tạp: “Cũng không sai chỗ nào, chỉ là….. không ngờ những lời này có thể được nói ra từ trong miệng đệ.”

Thẩm Cố Dung sửng sốt.

Hề Cô Hành cũng nói: “Đệ oán hận quỷ tu cũng không phải ngày một ngày hai, thủy quỷ ở Phù Hiến Thành kia năm đó cũng do đệ phong ấn ở Động Đình, ta còn tưởng rằng đệ…..”

Hắn chưa nói xong, Thẩm Cố Dung đã hít sâu một hơi, mạnh mẽ giả vờ trấn định: “Ngay cả đạo tu còn phân chia thiện ác, quỷ tu cũng như vậy.”

Tuy rằng y sợ quỷ, nhưng nếu nói đứa trẻ kia dùng gương mặt của Thẩm Tịch Vụ tu quỷ, vậy khả năng cao y có thể khắc phục được nỗi sợ này.

Mọi người yên lặng hồi lâu, Hề Cô Hành mới nhíu mày nói: “Được rồi, vậy chúng ta sẽ tìm sư tôn hỏi thử xem.”

Thẩm Cố Dung nói: “Sư tôn xuất quan?”

Hề Cô Hành lắc đầu: “Lần bế quan này của sư tôn khả năng cao phải kéo dài đến hai ba mươi năm, chúng ta chỉ có thể dùng thần thức truyền tin qua, không biết khi nào mới nhận được hồi âm.”

Hắn nói xong liền lấy Ngọc Tủy ra, đặt lên bàn nhỏ gỗ đàn hương.

Bốn đôi mắt nhìn về phía Ngọc Tủy xanh thẫm.

Hề Cô Hành nói: “Vậy quyết định đi, ai sẽ nói với sư tôn chuyện này.”

Vừa dứt lời, Tố Tẩy Nghiên và Lâu Bất Quy lập tức rụt người về sau một chút.

Thẩm Cố Dung: “……”

Lần đầu tiên y nhìn thấy Lâu Bất Quy phản ứng nhanh như vậy.

Tố Tẩy Nghiên ho khan một tiếng, ậm ờ nói: “Ta….. Ừm, khụ khụ khụ!”

Hắn xém chút nữa ho cả lá phổi ra.

Thẩm Cố Dung: “……”

Lâu Bất Quy thì thẳng thắn hơn nhiều, hắn đứng dậy chuẩn bị chạy ra ngoài, lại bị Hề Cô Hành lập tức túm chặt ấn về chỗ.

Hề Cô Hành cười dữ tợn nói: “Đừng hòng chạy.”

Vẻ mặt Lâu Bất Quy ngu ngơ, lại chậm nửa nhịp học theo sư tỷ ho khan kịch liệt, giống như đang tránh né hồng thủy mãnh thú nào đó.

“Khụ khụ khụ!”

Thẩm Cố Dung: “……”

Sư tôn này….. Có sức đe dọa lớn như vậy sao? Có thể khiến hai người không bình thường này thành ra như vậy?

Ba người nháo nhào thành một cục, cuối cùng Hề Cô Hành và Tố Tẩy Nghiên liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó ào ào dời mắt về phía Lâu Bất Quy.

Tố Tẩy Nghiên nói: “Được.”

Thẩm Cố Dung: “Hả? Được? Cái gì được? Được chỗ nào?”

Hề Cô Hành gật đầu, giơ tay đẩy Ngọc Tủy xanh thẫm tới trước mặt Lâu Bất Quy.

Lâu Bất Quy hãi hùng đến suýt nữa nhảy cẫng lên, liều mạng lắc đầu: “Ta không, ta không……”

Hề Cô Hành nói không chút hoang mang: “Vừa rồi không phải chúng ta đánh cuộc xem Thập Nhất và Cửu Tiêu ai sẽ thắng sao?”

Lâu Bất Quy mờ mịt gật đầu: “Đúng.”

Hề Cô Hành nói: “Tiền đặt cược chính là ai thua sẽ phải dùng Ngọc Tủy tìm sư tôn, báo chuyện thu đồ đệ cho người.”

Lâu Bất Quy: “……”

Lâu Bất Quy vô cùng dễ dụ, hắn mê man nói: “Vừa rồi…… Đang nói về tiền đặt cược sao?”

Hề Cô Hành nói dối không chớp mắt: “Ừ, đúng không sư tỷ?”

Sư tỷ gật đầu.

Mặt Lâu Bất Quy xám như tro tàn, thống khổ giãy giụa một hồi, mới thấy chết không sờn mà cầm lấy Ngọc Tủy xanh thẫm.

Thẩm Cố Dung thấy Lâu Bất Quy trước giờ chuyện gì cũng không thèm để ý bây giờ tay đều đang run lên, bắt đầu tìm Nam Ương Quân trong trí nhớ của Thẩm Phụng Tuyết.

Chỉ là không biết vì cái gì, ký ức về Nam Ương Quân toàn bộ đều trống rỗng, ngay cả dáng vẻ cũng không có.

Lại nói, rõ ràng họ sợ hãi như vậy, vì sao còn không cho chính mình liên lạc với sư tôn?

Chẳng lẽ quan hệ giữa Thẩm Phụng Tuyết và Nam Ương Quân đã ác liệt đến mức không thể dùng Ngọc Tủy giao tiếp rồi ư?

Ngay khi y đang ngờ vực, Lâu Bất Quy đã cầm lấy Ngọc Tủy, nhắm hờ mắt dùng nhập thần thức vào trong Ngọc Tủy.

Một lát sau hắn mới mở mắt, trên trán đầy mồ hôi lạnh, vội ném Ngọc Tủy ra ngoài.

Hề Cô Hành: “Xong rồi?”

Lâu Bất Quy tủi thân nhỏ giọng nói: “Xong rồi.”

Tố Tẩy Nghiên xoa đầu hắn, nói: “Ngoan lắm.”

Thẩm Cố Dung nhìn cảnh tượng này, không biết vì sao đột nhiên liên tưởng đến thời điểm còn nhỏ huynh trưởng luôn tống cổ y đi làm chút chuyện khiến cha mẹ trách phạt, hiện tại Tố Tẩy Nghiên và Hề Cô Hành không khác gì huynh trưởng y năm đó.

Hề Cô Hành vuốt ve Ngọc Tủy, thong thả ung dung nói: “Chắc hẳn phải mấy ngày nữa sư tôn mới trả lời lại, ta……”

Lời còn chưa nói xong, Ngọc Tủy xanh thẫm đột nhiên nóng lên.

Hề Cô Hành: “……”

Hề Cô Hành ho khan một tiếng, coi như mình chưa nói câu kia, nhẹ nhàng lau Ngọc Tủy một cái.

Giọng một người nam nhân truyền ra từ bên trong: “Tùy y.”

Hề Cô Hành ngẩn ra, không nghĩ tới Nam Ương Quân cái gì cũng không hỏi, trực tiếp đồng ý luôn.

“Sư tôn!” Hề Cô Hành nói: “Nhưng đứa trẻ kia…… Thân mang quỷ khí, Ly Nhân Phong……”

Nam Ương Quân lạnh lùng nói: “Ta nói, toàn bộ tùy y.”

Hề Cô Hành lập tức gục đầu xuống: “Vâng.”

Ngọc Tủy lóe lên một lúc, sau đó không còn phản ứng.

Mọi người hai mặt nhìn nhau.

Cuối cùng vẫn là Tố Tẩy Nghiên ra quyết định: “Vậy thế này đi, trước cho đứa trẻ kia gia nhập Ly Nhân Phong, chờ đến khi sư tôn xuất quan sẽ làm lễ bái sư bù.”

Hề Cô Hành vẫn giữ ý kiến phản đối cũng không nói nữa.

Chuyện cứ định ra như vậy, tâm trạng Thẩm Cố Dung rất tốt, cáo biệt các sư huynh.

Phiếm Giáng Cư đã được tu sửa xong, hoa Tịch Vụ bị đánh nát trong sân cũng đã được Mục Trích dọn sạch sẽ, lúc này đã gieo hạt lần nữa, đang tưới nước linh tuyền ở Cửu Xuân Sơn.

Tưới nước linh tuyền vào, hạt giống có thể nảy mầm trong một đêm, không lâu sau hoa sẽ nở khắp toàn bộ khoảng sân.

Nhìn thấy Thẩm Cố Dung tới, Mục Trích thả gáo nước xuống: “Sư tôn.”

Tâm trạng Thẩm Cố Dung rất tốt, thuận miệng nói: “Tiểu sư thúc của con đâu?”

Mục Trích: “……”

Khóe môi Mục Trích giật giật, ôm một tia hy vọng cuối cùng, hỏi: “Các sư bá….. đều đồng ý sao?”

Thẩm Cố Dung gật đầu: “Ừ.”

Mục Trích lập tức tâm như tro tàn, thống khổ giãy giụa lúc lâu, mới gian nan nói: “Tiểu….. Sư thúc ở thiên viện, hôm nay đã có thể xuống giường.”

Thẩm Cố Dung: “Ừm, ta đi thăm nàng.”

Nói xong bước nhanh về thiên viện.

Mục Trích cũng đi theo.

Trong thiên viện, Tịch Vụ ngồi trên ghế đá, nghiêng đầu nhìn vườn hoa Tịch Vụ bên cạnh đến ngẩn người, hai mắt nàng dại ra, tựa như một con rối không có linh hồn.

Ngu Tinh Hà cuối cùng cũng hoàn thành công việc chép sách hàng ngày, xoa cổ tay nhức mỏi đi từ trong phòng ra. Hắn lười biếng duỗi eo, ánh mắt đột nhiên quét qua một bóng dáng mặc áo khoác dài cách đó không xa.

Ngu Tinh Hà chớp chớp mắt: “Ủa?”

Hắn bước nhanh tới, nghi hoặc nói: “Ngươi là ai vậy? Sao lại ở nơi này của chúng ta?”

Tịch Vụ nghe vậy, nghiêng đầu nhìn hắn một cái, đôi mắt nhẹ nhàng chớp chớp.

Ánh mắt Ngu Tinh Hà sáng lên: “A, em bé!”

Giọng nói Ngu Tinh Hà mềm mại, trông có vẻ cực kỳ vui mừng.

Ly Nhân Phong không nhận nữ tu, đây chính là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một bé gái nhỏ hơn cả mình, thấy thế liền vui tươi hồ hởi chạy tới, đôi mắt cong cong: “Chào muội nha, muội lạc đường sao?”

Tịch Vụ nghiêng đầu nhìn hắn, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng nói: “Không phải.”

Ngu Tinh Hà là một người ưa lảm nhảm, người khác nói với hắn một chữ hắn có thể đáp lại cả buổi sáng, cũng không cảm thấy câu trả lời của nàng lạnh nhạt.

“Vậy muội là con cái nhà ai nha?”

Tịch Vụ vốn có chút sợ hãi người lạ, nhưng Ngu Tinh Hà thật sự quá thân thiện, nàng yên lặng một lúc, mới nói: “Ly Nhân Phong.”

Tiên quân nói nàng là người Ly Nhân Phong, vậy nàng chính là vậy.

“Úi!” Ngu Tinh Hà suýt nữa nhảy cẫng lên, vui vẻ đến mức ánh mắt sáng lấp lánh: “Ly Nhân Phong! Hiện tại muội ở đây có phải chính là vì sư tôn thu muội làm đồ đệ không?”

Tịch Vụ cũng không hiểu lắm, chỉ có thể hàm hồ gật đầu.

Ngu Tinh Hà: “Aaaa! Ta có tiểu sư muội rồi! Ta không phải người nhỏ nhất nữa!”

Hắn vui vẻ đến xoay quanh Thẩm Tịch Vụ, chợt một bàn tay vươn tới, trực tiếp đè bờ vai hắn xuống.

Ngu Tinh Hà quay đầu lại nhìn, người tới đúng là Thẩm Cố Dung.

Thẩm Cố Dung nhàn nhạt nói: “Con đang làm gì thế?”

Ngu Tinh Hà vui mừng nói: “Sư tôn!”

Thẩm Cố Dung đáp một tiếng, kéo hắn ra, miễn cho hắn xoay Tịch Vụ như chong chóng đến hôn mê.

Y ngồi xổm xuống, giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Tịch Vụ, nhẹ giọng nói: “Tịch Vụ hôm nay đỡ hơn chưa?”

Tịch Vụ vừa thấy y đến, đôi mắt trống rỗng khẽ sáng ngời, tựa như một con rối được rót hồn phách vào, trở nên giống con người.

Nàng đang định đứng lên từ trên ghế, Thẩm Cố Dung đã giữ nàng lại, để nàng ngồi yên.

Tịch Vụ cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Đỡ hơn rồi ạ, đa tạ tiên quân.”

Thẩm Cố Dung cười nói: “Sau này không cần gọi ta là tiên quân.”

Ngu Tinh Hà tưởng tượng tươi đẹp nói theo: “Đúng vậy đúng vậy.”

Phải gọi là sư tôn.

Tịch Vụ chớp đôi mắt như làn nước nhìn y.

Thẩm Cố Dung nói: “Sau này gọi ta là sư huynh.”

Tịch Vụ sửng sốt.

Nụ cười của Ngu Tinh Hà lập tức cứng đờ trên mặt.

“Hả?”

Mục Trích vốn đang thờ ơ lạnh nhạt, liếc thấy dáng vẻ bị dọa sợ đến ngu người kia của Ngu Tinh Hà, không biết vì sao đột nhiên thấy cân bằng cảm xúc.

Thẩm Cố Dung mặt đầy từ ái, nói với Ngu Tinh Hà: “Tới đây, Tinh Hà.”

“Gặp qua tiểu sư thúc nhà con.”

Ngu Tinh Hà: “……”

…………………………………………………..

Trầm Yên có lời muốn nói:

Vừa mở web lên liền thấy được đẩy kim phiếu, vui quá xá. Cảm ơn đạo hữu Le Phuc nhiềuヾ(≧▽≦*)o


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.